Giấu đi không cho ai nhìn đến, không cho ai làm tổn thương người mình yêu, tốt nhất là nhốt vào trong lồng chỉ để một mình mình ngắm.
Đường Hiểu Vi khi còn bé tí đã có tính chiếm hữu cao đối với đồ vật của mình. Nếu anh trai của anh đã chạm qua, hoặc là vứt đi không dùng nữa, hoặc là nhường luôn cho anh trai.
Nhưng Bùi Ôn Hạ không phải là món đồ. Vì cậu, anh đã thay đổi suy nghĩ không lành mạnh của mình, không thể dọa cậu.
Là người ngoại quốc với màu tóc và màu mắt khác lạ cho nên ai cũng ái ngại khi trò chuyện với anh. Không phải là kỳ thị, nhưng ánh nhìn tò mò, ghen tị, trầm trồ của người khác làm anh không thoải mái, cũng rụt rè nói chuyện với bạn bè vì không nói lưu loát được tiếng Việt. Cũng vì cao lớn hơn bạn cùng lứa tuổi mà bị cô lập.
Kết bạn được với Mộ Lăng Thần bọn họ cũng là vì tính cách của Mộ Lăng Thần rất tốt, Diệp Lạc Dương ngay thẳng không tọc mạch, Tần Sở Hàn kiệm lời nhưng tốt bụng. Nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó.
Bùi Ôn Hạ xuất hiện, điều gì đó mà anh luôn trông mòn con mắt. Quan sát cậu chập chững từng bước đi để lại dấu chân trong lòng mình, anh thỏa mãn trong lòng. Thật kì lạ là anh cảm thấy Bùi Ôn Hạ không phải Bùi Ôn Hạ, mà là một người khác, có linh hồn đáng yêu, giống con chim nhỏ mới học được vỗ cánh.
“Sao anh lại muốn giấu đi? Sợ bị hư hại? Hay là không muốn bị người khác cuỗm đi mất?” Bùi Ôn Hạ liếc mắt nhìn anh, cười nhẹ.
Cậu đã biết.
Đường Hiểu Vi đỏ mặt, lắc đầu, lắp bắp đáp: “K-Không hẳn, anh cũng biết…không ai thích bị trói buộc. Với lại em cũng nói…cầm tù là phạm pháp, cho nên anh không dám. Vừa phải ở tù lại còn bị em ghét…”
Anh nói nhỏ xíu, nhưng cậu nghe rất rõ: “Chỉ cần em có tình cảm với anh…như bình thường cũng được. Anh hong đòi hỏi gì thêm đâu.”
Người mình yêu, được rất nhiều người chạm vào, yêu thương. Anh sẽ đau lòng lắm nếu nhường lại cho người khác. Anh không muốn nhường Bùi Ôn Hạ cho ai hết, kể cả người đó là bạn thân của anh.
Bùi Ôn Hạ nhịn cười, khóe miệng cong cong.
Ở thế giới ngầm kia của cậu, tệ nạn tình yêu gì mà cậu chưa thấy qua. Sở thích nhỏ của Đường Hiểu Vi không là gì cả.
Nhìn cậu như vậy, anh đã ngại, lại càng ngại thêm, nếu trước mắt có cái hố, chắc anh sẽ giấu mặt bên trong mất.
“…Hiểu Vi, em thích anh.”
Đường Hiểu Vi ngơ ngác.
Cậu ôm lấy anh, nhỏ giọng an ủi anh hay an ủi chính mình, cậu cũng không biết: “Cũng xin lỗi vì không thể là duy nhất của anh.”
Tự dưng cậu cảm thấy khó chịu, rất muốn khóc.
Thích cùng lúc 4 người, đặt mình vào tâm trạng của 4 người đó, là cậu, cậu cũng khó chấp nhận. Chắc chắn sẽ bị mắng là trai đểu, tra nam.
Làm nhiều người tổn thương như vậy, cậu đúng là hư hết thuốc chữa.
Đường Hiểu Vi vuốt tóc cậu, vòng tay ôm lấy Bùi nho nhỏ vào lòng, hốc mắt cũng đỏ hoe: “Anh không rộng lượng tới nổi thốt ra được mấy câu như ‘Chỉ cần em yêu anh’ hay ‘Chỉ cần anh là duy nhất của em’…Nhưng mà, em đã thành thật với anh, ngoan lắm.”
“Anh cũng vậy, Ôn Hạ à…”
Bùi Ôn Hạ có thể không cần nói xin lỗi, có thể một lúc quen 4 người bọn anh, nói vài lời hay ho chiều theo để lấy lòng, lừa gạt tình cảm. Nhưng cậu lại thành thật thừa nhận bản thân cũng đang thích một người khác không chỉ một mình anh.
Xã hội ngày nay phát triển vượt bậc, tình yêu cũng không cần đi theo khuôn phép cũ. Người trong cuộc không cảm thấy rất tốt, thì nó sẽ tốt.
…
Bịch bịch.
Mộ Lăng Thần trở lại với chiếc điện thoại trong tay, vội tìm đến thì thấy hai người Bùi Ôn Hạ ôm nhau khóc lóc đỏ vành mắt. Anh vừa buồn cười vừa thấy dễ thương, lấy khăn tay lau nước mắt cho cả hai: “Mình mới đi có một lúc, cậu chăm Ôn Hạ chăm đến độ em ấy khóc luôn vậy đó à. Mau dỗ đi kìa.”
“À thì…” Đường Hiểu Vi tay chân luống cuống dỗ dành, bản thân anh cũng rớt nước mắt. Cậu phì cười, nhanh chóng lau mặt, giúp người còn vụng về hơn cả cậu lau nước mắt.
Mộ Lăng Thần đang gọi điện cho Tần Sở Hàn và Diệp Lạc Dương, nên hai người này cũng thấy cậu khóc lóc thảm thương, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, gấp muốn đặt vé máy bay đến. Anh cũng giải thích tình hình, làm hai cậu nhỏ bớt lo.
Mộ Lăng Thần tất nhiên đoán được, Đường Hiểu Vi đã ấp ủ trong lòng tình cảm với Bùi Ôn Hạ còn lâu hơn cả anh.
______
Ba người đến con suối cạn gần đó rửa mặt, ngâm chân cho mát, suốt thời gian đó, điện thoại vẫn luôn bật, giống như 5 người đều có mặt ở đây.
Ngồi đến trời gần chiều, nhiệt độ cũng tăng cao, ba người quyết định về homestay.
Bùi Ôn Hạ nói lại với bà chủ: “Cô được làm bà rồi đấy ạ.”
Bà chủ: “??”
…
Chờ mọi người đều về đông đủ, đạo diễn công bố thứ hạng. Đứng nhất quả nhiên là SHEEN, Bùi thần bài có trong tay 7 triệu, chỉ cần dạo sòng bạc một vòng, đủ ăn vài tháng. Hạng 2 là Chosen Ones, kiếm lời được 2 triệu. Chỉ có Roselia ăn không uống không, 150 nghìn vẫn còn đó chưa ai động, bọn họ còn đinh ninh rằng mình còn nhiều tiền nhất.
Phần thưởng hậu hĩnh mà đạo diễn nói, cũng không đắt giá, là một bộ gồm 5 cái cốc đặt làm riêng, họa tiết đáng yêu. Bùi Ôn Hạ rất thích.
Lê Vân nói thầm: “Chắc chắn là bọn họ gian lận!”
Thế là, sau khi gameshow kết thúc không lâu, cô ta đăng tin trên tài khoản mạng, mỉa mai hai người nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT