Đạo diễn thật sự phát cho mỗi người 50 nghìn, ba người Bùi Ôn Hạ cộng lại cũng chỉ có 150 nghìn, mà đạo diễn lại giao nhiệm vụ cho SHEEN là đi review ẩm thực.
Review ẩm thực không khó, khó là không có đủ tiền. 150 nghìn ăn ba ngày còn không đủ, huống chi còn phải đi ăn đi uống, không được ít hơn 30 món.
Nhóm nào còn dư được nhiều tiền nhất sẽ được nhận phần thưởng hậu hĩnh từ tổ chương trình. Bùi Ôn Hạ cảm thấy hơi cấn cấn nhưng không nói gì.
Nhóm Chosen Ones quyết định đến cổng chợ, tìm một chỗ rộng rãi nhiều người qua lại để biểu diễn âm nhạc đường phố, ai thích thì sẽ ủng hộ tiền, không ai cho thì nhận nhiệm vụ từ tổ chương trình kiếm thêm. Nhóm nữ Roselia chuyên tìm những quán ăn có fans của bọn họ để ăn miễn phí.
Mộ Lăng Thần đeo ba lô nhỏ, Đường Hiểu Vi cầm ô che cho cả ba, Bùi Ôn Hạ đi đâu, bọn họ liền theo đó. Khu du lịch này có một chợ ẩm thực 3 miền rất nổi tiếng, mùa nào cũng có khách.
Khi đi qua một cái điểm địa check in nào đó, Mộ Lăng Thần liền bật công tắc làm việc, chia sẻ cảm nhận hết sức nhiệt tình: “Tất nhiên là mọi người phải vào trải nghiệm thử mới biết được, hồ cá Koi này, cầu uyên ương này, có thể cho sóc ăn này. Hay là chúng ta vào xem xem…A, ở đây phải mua vé ạ? 100 nghìn một người? Thôi ạ, ha ha, lần sau cháu sẽ đến chơi.”
“…Giá cũng không đắt lắm đâu, các bạn có thích cứ ghé qua đây nha, chứ tôi là tôi không thích chơi trong rừng đâu.”
Cameraman: “…” Cái gì cũng có thể nói được.
Bùi Ôn Hạ ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn: “Hai anh muốn vào sao?”
Mộ Lăng Thần gật đầu, xoa đầu cậu: “Tụi anh tham gia chương trình chính là muốn cùng em đi du lịch đó đây. Quay xong lại đi bù, không sao hết. Ôn Hạ, cứ xem như là đi nghỉ dưỡng, tuần trăng mật trước khi kết hôn đi.”
“…Ùm.” Bùi Ôn Hạ được cưng mà trong lòng chộn rộn khó tả. Không phải lần đầu nghe thấy, nhưng lần nào nghe xong cậu cũng nóng mặt. Thản nhiên nói mấy lời tình cảm như vậy, anh ấy có thấy hồi hộp không ta.
Đường Hiểu Vi cũng gật đầu đồng ý: “Em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm nha?” Bị đạo diễn gọi dậy vào lúc sáng sớm, bữa sáng cũng không cho ăn đã bắt đi quay.
Ăn uống xong, ba người chỉ còn lại vỏn vẹn có 30 nghìn. Đối mặt với tính trạng tài chính không khả quan này, thế mà ba người còn vô tư đi câu cá. Hoàng thượng chưa gấp mà thái giám đã vội rồi, đạo diễn nhìn nhiệm vụ mà mình đã chuẩn bị nhưng không đứa nào chịu tiếp, than thở.
Bọn họ đã tính sẵn đến trường hợp các idol sẽ không đủ tiền ăn nên đã chuẩn bị biết bao nhiêu là nhiệm vụ giúp đỡ nhưng không ai chịu thèm đi theo kịch bản để bọn họ dìm hàng. Chỉ có một mình Chosen Ones là chịu làm theo kịch bản, xem như được an ủi đôi chút.
Ba người Bùi Ôn Hạ tìm chỗ bóng râm, quăng cần ngồi câu. Cần câu là mượn từ homestay bên kia, còn mồi câu thì đào ít giun đất, mua chút mồi tươi, giá cũng rẻ.
Ào!
Bịch bịch!
Cậu kéo cần, lại một mặt cá nữa bị câu lên, làm mọi người tròn mắt nhìn, hâm mộ không thôi. Khu câu cá ít người trẻ tuổi đến, đa số đều là những ông bác trung niên, sành sỏi nghề câu nhưng cũng không như cậu, câu là dính.
Đường Hiểu Vi định thể hiện cho cậu thấy trình độ câu cá thượng thừa của mình, kết quả xô của người ta đầy ắp, còn anh thì chỉ có vài mống cá rô bé tí hấp hối trong xô nước: “…”
Trợ lý đạo diễn đi theo gấp đến nổi nóng trong người, người xem người ta thích xem drama, thích nhìn cảnh Idol nhà mình bị hành. Câu cá nhàn hạ lại tốn thời gian, làm sao mà câu view được.
Nhóm Bùi Ôn Hạ liền bị cưỡng chế di dời.
Nhìn xô cá đầy ụ, cậu liền cầm đem bán cho các chú. Các chú cũng muốn đem mang về khoe khoang với người nhà là do mình câu được, cho nên vui vẻ mua hết. Chỉ giữ lại chỗ cá của Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi, một lát nữa mượn bếp của bà chủ homestay nướng ăn.
______
Đến tối.
Được một khoảng kha khá, Bùi Ôn Hạ hai tay hai anh kèm theo cái đuôi cameraman tìm đến sòng bạc. Sòng bạc này cũng không phải loại nhà cái làm chủ sòng hay cược tiền triệu, tiền tỷ, là người dân tự phát, chơi cho đỡ thèm, mỗi tụ không quá 500 nghìn.
“Tứ quý.” (4 lá bài trùng số)
“Sảnh 7.” (7 lá bài liên tiếp, Ví dụ như: 9,10, J, Q, K, A, 2)
“Bốn đôi thông, chặt.” (Ví dụ: 33, 44, 55, 66)
Bùi Ôn Hạ lần nữa, buông lá bài cuối cùng: “Tới.”
“…”
Đường Hiểu Vi đếm đếm, cậu tổng cộng thắng 6 ván bài, từ vài trăm lợi thế kiếm được vài triệu. Mộ Lăng Thần cũng ngoài ý muốn, ngoan ngoãn đi theo làm vệ sĩ cho cậu. Anh cũng thử tính số bài, nhưng vẫn không nhạy bén bằng cậu.
“Em trai, thử sì dách đi!”
“Qua tá lả đi, còn thiếu một tụ này!”
“Ba cây đi, ba cây nhanh này!”
“Bài có gì vui, bọn chú có xí ngầu, cá ngựa, bầu cua này!”
“Tới đi tới đi!”
Bùi Ôn Hạ lúc này đang là đại gia nhỏ, con cừu béo trong mắt mọi người.
Cậu quay đầu hỏi hai anh, xum xoe xòe đuôi, cầu khen ngợi: “Muốn xem cái nào nữa?”
Hai người liền ôm Bùi Ôn Hạ hết lời khen ngợi: “…” Đáng yêu.
Đạo diễn: “…” Còn có thể chơi kiểu này??
Bùi Ôn Hạ lợi hại như vậy từ bao giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT