Phòng tập.
"Em hỏi Vương Thành? A, cậu ta là bạn thân của em, hai đứa tuy khác nhóm nhưng lại rất thân thiết..." Mộ Lăng Thần khách quan nói.
Bùi Ôn Hạ gật đầu đã hiểu, cậu nhờ anh chỉ đạo vài động tác trong bài hát mới, thuận tiện hỏi thăm về người đã nhắn tin cho mình.
Anh biết cậu bị mất trí nhớ, nhưng cũng không muốn nhắc cho cậu nhớ lại chuyện trước kia với Vương Thành, gã ta không phải hạng tốt lành gì, nhiều lần rủ rê Bùi Ôn Hạ ăn nhậu tơi bời.
Mộ Lăng Thần nhìn cậu, muốn nói lại thôi, có chút khó xử: "Tuy nhiên, cá nhân anh không khuyến khích em lại tiếp tục chơi cùng cậu ta...Anh không có ý chia rẽ hai đứa hay gì đâu, chỉ là anh hơi lo lắng cho em, hai ngày nữa là hát live rồi..." Vương Thành này sớm không tới muộn không tới, canh ngay lúc chuẩn bị cho buổi live đầu tiên lại liên lạc với Ôn Hạ, chắc chắn là định phá đám hoặc muốn cọ fame FStar.
Bùi Ôn Hạ nghe không ra mùi trà ẩn ý, nhưng ý chính thì vẫn nắm được, gật đầu: "Được, không chơi với cậu ta nữa." Đến người tốt như anh mà còn nói vậy thì cậu Vương Thành này chắc chắn không phải người tốt.
Mộ Lăng Thần định thuyết phục, chuẩn bị thấm thía khuyên bảo một phen: "Em đừng có không nghe lời anh...A?" Đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời làm anh trở tay không kịp. Trước kia có nói cỡ nào Bùi Ôn Hạ vẫn giao du với Vương Thành, cứng đầu cứng cổ.
Cạch. Xin hãy đọc 𝒕𝗋𝐮yện 𝒕ại # T𝗋UmT𝗋𝐮ye n.𝑉𝗡 #
Đường Hiểu Vi đẩy cửa đi vào: "Lăng Thần, Ôn Hạ, bên kia có thông báo, chúng ta có thể đi xem bố trí nơi sân rồi..." Anh cũng muốn xoa đầu Ôn Hạ ghê nhưng không dám.
Mộ Lăng Thần xoa xoa đầu cậu vài cái khen ngợi, mới đứng lên: "Tụi mình qua liền." Tóc mềm, người cũng mềm.
Sau đó, Bùi Ôn Hạ ném chuyện này ra sau đầu, chuyện tâm luyện giọng, một ngày ngủ được 4 tiếng, có khi còn ngủ ở phòng tập trong lúc mơ ngủ còn ngân nga điệu nhạc, làm bốn người dở khóc dở cười.
_________
Ngày diễn ra buổi biểu diễn đầu tiên sau khi debut của FStar.
Sân vận động với sức chứa 40 ngàn người, đang chờ mong các idol hát live. Ở bên ngoài sân vận động đã xếp thành một hàng dài để kiểm vé.
Những hâm mộ tuy không quen biết nhau nhưng có một điểm chung đó là, thích cùng một thần tượng, cho nên không cần biết thân hay sơ, tám về thần tượng luôn là chủ đề chung để mở rộng mối quan hệ.
"Hiểu Vi đẹp trai ghê á!"
"Đúng đúng! Visual không chê vào đâu được!"
"Lăng Thần cũng đẹp, dịu dàng làm tui muốn xỉu lên xỉu xuống!"
"Hiểu mà, hiểu mà, ảnh cười một cái thôi là tui ấm cả lòng!"
"Sở Hàn cũng ngầu, muốn thấy ảnh cười!"
"Lạc Dương hơi hoang dã tí nhưng gu tui!"
Cũng có người nhắc đến cậu: "Dạo này Bùi Ôn Hạ đẹp ra ha?"
Sau một thoáng im lặng.
"...Thì hình như là vậy, bớt báo lại rồi."
"Chương trình kì này nhìn y như trai ngoan luôn."
"Hi vọng là cậu ta đừng làm cả nhóm liên lụy."
"..."
Phía sau sân khấu.
Phòng chuẩn bị.
Không khí căng thẳng lượn lờ quanh quẩn. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của nhóm
Lâm Trì khẩn trương đi qua đi lại, hỏi ngược hỏi xuôi: "Check mic lại chưa? Trang phục có chật chỗ nào không? Có cần tập dợt lại lần cuối nữa không mấy đứa? Hay anh mua cái gì đó ăn lót dạ nha..." Như gà mẹ lo cho đám gà con mới nở.
Mộ Lăng Thần trấn an anh ta: "Tụi em đã check lại 4 lần rồi, đồ ăn thì không cần đâu ạ..."
Mộ Lăng Thần bốn người không phải lần đầu lên sân khấu hát live, nhưng lần này là trường hợp chính thức hát trước mặt mấy chục ngàn người nên cũng hơi chút hồi hộp.
Đội ngũ trang điểm hoàn tất việc hóa trang cho bọn họ, tự hào nhìn. Siêu đẹp trai, lại còn mặc vest trắng, cứ như hoàng tử thật sự nhảy ra từ truyện cổ tích.
Mộ Lăng Thần dịu dàng hòa nhã, Diệp Lạc Dương nhiệt tình như lửa nóng, Đường Hiểu Vi xinh đẹp e thẹn, Tần Sở Hàn lạnh nhạt cấm dục.
Bữa tiệc nhan sắc này cũng quá phạm quy rồi!
Bùi Ôn Hạ từ phòng vệ sinh bước ra, ngẩng đầu nhìn, vài ánh mắt chạm vào nhau, mỗi người mỗi ý nghĩ.
"Ô-Ôn Hạ, đẹp trai lắm!" Đường Hiểu Vi đôi mắt lấp lánh nhìn. Ôn Hạ tóc xoăn, y hết cún bông lông xù xù, trông thật mềm mại.
Bùi Ôn Hạ chớp mắt: "Cảm ơn, anh cũng xinh lắm." Cậu biết Bùi Ôn Hạ rất ưa nhìn nên được khen cũng là hiển nhiên.
Đường Hiểu Vi luống cuống chơi ngón tay: "..." Anh muốn được khen là ngầu hoặc đẹp trai hơn.
Mộ Lăng Thần nhấc chân dài bước qua, chìa tay ra: "Mic của em, đeo vào đi rồi chúng ta lại tập một lần nữa."
Bùi Ôn Hạ tiếp nhận, mang lên tai. Vì hôm nay, cậu đã luyện tập rất nhiều, không thể làm cho Bùi Ôn Hạ và cả nhóm mất mặt được.
Bùi Tranh không có ước mơ, không có sự nghiệp, ngày tháng chóng vánh trôi qua đối với cậu thật là dài, dài miên man. Nhưng từ khi trở thành Bùi Ôn Hạ, cậu hận không thể bẻ đôi 1 ngày thành 2 ngày để dùng luyện tập, 24 tiếng thật là quá ngắn.
Mộ Lăng Thần thấy cậu trầm tư, nhẹ nhàng nói: "Ôn Hạ, em đã luyện tập rất chăm chỉ, hãy cho mọi người nhìn thấy thành quả khổ luyện của em nha."
Bốn người đều nhìn sang, đây là lần đầu cậu biểu diễn trên sân khấu lớn, ai cũng lo lắng cậu sẽ áp lực: "Bọn anh luôn ở cùng em, đồng hành cùng nhau trên sân khấu."
Cách nói của bốn người, làm cậu không cần ngậm kẹo cũng an tâm, xoa dịu bàn tay run bần bật của cậu.
Bùi Ôn Hạ nhớ lại gì đó: "Mỗi người có 30 phút solo mà?"
"..."
Diệp Lạc Dương định gãi đầu nhưng nhớ là tóc đã vuốt keo, khó chịu nói: "Tụi này sẽ dõi theo cậu qua màn hình, đừng có mà làm chuyện gì mất thể diện đó nghe chưa!"
Cốc cốc!
Nhân viên gõ cửa hối thúc: "FStar, chuẩn bị ra sân!"
Bùi Ôn Hạ đứng lên, bắt đầu rồi.