Mặc dù Bùi Cảnh đã cố gắng để Mạc Dao có thể hoà nhập với những người bạn của hắn nhưng thiếu niên vẫn tỏ ra không thoải mái mà ngồi khép mình một góc.

"Không vui sao?" - Hai má đột nhiên bị bóp lấy sau đó bị người trêu đùa mà lắc lắc sang hai bên.

Mạc Dao nhấp môi, không đáp lại Bùi Cảnh. Cậu không thích người khác bức bách mình, càng không thích có người kéo cậu ra khỏi vùng an toàn. Nếu không phải cậu đang "theo đuổi" gã có lẽ thiếu niên đã đẩy người thanh niên ra mà chạy mất. Dù vậy, sự kháng cự trong mắt thiếu niên vẫn hiện ra rất rõ ràng. Điều này chẳng hiểu sao khiến Bùi Cảnh khó chịu vô cùng. Hắn cười giận dữ, vươn tay nắm lấy cổ thiếu niên. Đầu ngón tay gã thanh niên hơi dùng lực một chút, ao hãm vào cần cổ non mềm kia.

"Em ngày càng khó chiều đấy. Em không uống được rượu tôi không ép em uống. Tôi còn chuẩn bị bánh kem cho em cũng không ép em phải làm quen với bạn bè của tôi. Đối với những tình nhân trước, tôi chưa bao giờ phải làm đến thế đâu đây."

Dứt lời hắn liền buông thiếu niên ra. Mạc Dao đã sợ đến tay đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt thiếu niên như bị rút cạn nguồn máu, chỉ có thể nhấp môi để Bùi Cảnh ôm mình vào lòng.

Doãn Hạ Chí ngồi đối diện dùng lưỡi chống răng, không nói không rằng mà xoay xoay con dao trên tay mình. Đến khi có cửa phòng bật mở hắn mới nâng cằm lên nhìn một chút.

Từ ngoài cửa là một thiếu nữ mặc bikini, đầu đội mũ giấy, tay cầm bánh sinh nhật mà tươi cười với những trong phòng. Nàng đặt bánh sinh nhật lên trên đùi Bùi Cảnh, mỉm cười e thẹn kéo dây áo, hai quả bưởi nặng trĩu trước ngực nàng liền nảy lên một chút khiến người trong phòng nhìn đến đỏ mặt. Thiếu nữ vuốt tóc ra sau tai sau đó hé miệng, lưỡi duỗi ra, muốn liếm phần kem trên mặt bánh nhưng một bàn tay chợt vươn ra nắm chặt tóc nàng. Bùi Cảnh chống cằm nhìn thiếu nữ vì bị túm tóc mà đau đớn nhăn mặt. Gã thừa nhận nàng rất đẹp nhưng đó không phải là lý do gã phải nâng niu nàng. Bùi Cảnh nhét cả đĩa bánh vào tay thiếu niên sau đó đảo mắt nhìn những người trong phòng một lượt.

"Ai bày ra trò này?"

"Chẳng... chẳng phải năm ngoái anh rất thích sao?"

Một người trong đám bạn ăn chơi của gã rụt rè lên tiếng. Không những rất thích mà còn rất năng nổ chơi một lúc ba người liền.

"Lúc đó tao đang độc thân." - Bùi Cảnh bực dọc mà kéo Mạc Dao về phía mình. - "Hiện tại tao đã có người yêu rồi."

Mạc Dao:???

Chẳng phải cậu đang đơn phương sao? Vì sao thành song phương rồi?

Tất nhiên Bùi Cảnh không có khả năng đọc được suy nghĩ của thiếu niên, gã chỉ cho rằng cậu vui mừng quá không nói thành lợi. Gã thanh niên đẩy cô gái mặc bikini về phía Doãn Hạ Chí, nàng khẽ kêu một tiếng sau đó mềm mại mà ngã vào trong lòng người thanh niên.

"Cho mày đấy."

Người thanh niên không đáp lại nhưng những người xung quanh đã lên tiếng thay hắn.

"Anh Cảnh, anh biết là Doãn Hạ Chí không có hứng thú với mấy thứ đó mà."

"Ừ tao biết nên tao mới muốn giúp nó."

Vì sao Doãn Hạ Chí không có hứng thú với chuyện giao hợp này, Bùi Cảnh là người rõ nhất nhưng bởi vì người này khiến gã không vui nên gã muốn chút giận lên kẻ kia một chút. Bùi Cảnh không bao giờ chấp nhận bất kỳ kẻ nào có ý định chống lại gã.

"Không thích sao? Hôm nay tao bao hết chỗ này, mày có thể kéo đại con ả vào đại phòng nào cũng được."

Mọi người run rẩy trước không khí căng thẳng trong phòng. Cả Bùi Cảnh và Doãn Hạ Chí bọn họ đều không thể đắc tội nên chỉ có thể nuốt nước bọt mà quan sát tình hình.

"Mày không thích sao?"

Gã thanh niên ngả người ra đằng sau,vươn một tay về phía Mạc Dao, ép cậu nhìn về phía Doãn Hạ Chí:

"Hay mày thích loại như thế này sao? Khuôn mặt ngây thơ, da thịt non mềm, ngay cả giọng nói cũng rất hay."

Rõ ràng miệng gã đang cười nhưng trong mắt Bùi Cảnh lại ánh lên địch ý rõ ràng.

"Quả là mẹ con với nhau. Cùng một giuộc."

Rõ ràng lời nói của gã thanh niên thể hiện rõ sự mỉa mai nhưng Doãn Hạ Chí vẫn bình thản mỉm cười. Hắn từ từ đứng dậy, thản nhiên rút bao hộp bao cao su từ trong túi người bên cạnh.

"Nếu mày đã nói vậy... tao cũng không ngại nữa."

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Doãn Hạ Chí ôm lấy thiếu nữ đi ra ngoài.

"Hắn thật sự sẽ chơi gái sao?" - Có người nhịn không được mà khẽ hỏi.

Nếu cẩn thận nghĩ lại, cho dù Bùi Cảnh và Doãn Hạ Chí có địa vị ngang nhau nhưng ngoại trừ việc tham gia vào nhưng lần thác loạn hay giao hợp nam nữ, Doãn Hạ Chí chưa bao từ chối Bùi Cảnh cái gì. Lần duy nhất bọn họ xích mích là lúc Bùi Cảnh bị bạn tình làm xước một bên mặt, gã đã yêu cầu Doãn Hạ Chí chơi 3p với gã nhưng đã bị thẳng thừng từ chối. Cả hai đã xảy ra mâu thuẫn và sáng hôm sau vòng bạn bè của Bùi Cảnh đều nhận được tin Doãn Hạ Chí ở trong bệnh viện. Ai nấy đều cho rằng là do Bùi Cảnh làm nhưng chỉ những người quen biết cả hai mới biết rằng, người đánh gãy chân Doãn Hạ Chí là mẹ của hắn.

*****

Thiếu nữ run rẩy nắm chặt áo khoác trên người mình. Nói thật, giây phút người thanh niên không lao vào nàng như hổ đói mà ngược lại cởi áo đưa cho nàng, trái tim thiếu nữ đã có chút rung động. Nàng biết khi bước chân vào ngành nghề này thì thứ đầu tiên nàng phải từ bỏ chính là nhân phẩm và lòng tự trọng nhưng giây phút được đối xử dịu dàng thiếu nữ vẫn nhịn không được mà mơ mộng một chút.

"C... cảm ơn cậu..."

So với biểu hiện mạnh bạo vừa rồi, giờ đây thiếu nữ lại biết bẽn lẽn mà kéo áo khoác che phần đùi lộ ra của mình.

"Tôi sẽ giặt sạch áo rồi trả lại cậu." - Thiếu nữ đỏ mặt nhìn hộp bao cao su chưa kịp mở đã vô tình vứt lăn lóc dưới sàn. - "Hãy để tôi... tôi phục vụ cậu đêm nay."

"Không cần." - Doãn Hạ Chí thờ ơ mà xoay con dao thụy sĩ trên tay mình. - "Đừng trả lại áo."

Hắn đưa áo cho thiếu nữ chỉ đơn giản là muốn hạn chế tiếp xúc da thịt giữa hai người.

Người thanh niên từ từ ngẩng đầu lên. Mọi người đều công nhận rằng hắn rất giống mẹ, đặc biệt là ở đôi mắt. Đuôi mắt của Doãn Hạ Chí vừa nhỏ lại dài, có chút vểnh lên khiến người khác nhịn không được mà liên tưởng đến mắt hồ ly. Dưới đuôi mắt của hắn còn có một nốt ruồi, mỗi lần cười lên đền khiến người khác bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào vị trí đó. Giống như bây giờ vậy, Doãn Hạ Chí cong cong mắt mà cười với thiếu nữ. Nàng giống như bị trúng tà mà ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn.

"Đốt đi." - Giọng Doãn Hạ Chí luôn nhẹ nhàng như vậy nhưng lời trong đó lại khiến người ta vô thức mà rét run. - "Ghê tởm lắm."

Ghê tởm đến nỗi khiến người khác muốn moi móc dạ dày ra để rửa sạch.

*****

Len lén khép lại cửa phòng đến khi không còn nghe thấy âm thanh sống động bên trong nữa thiếu niên mới dám thở ra một hơn. Nếu biết Bùi Cảnh đáng sợ như vậy cậu đã không đến dự sinh nhật của hắn mà ôm ba lô chạy về phòng rồi. Thiếu niên âm thầm tính toán thời gian gã thanh niên cho cậu đi vệ sinh - 10 phút. Với cái chân ngắn củn này thì trong mười phút chắc chắn Mạc Dao không thể kịp chạy ra khỏi quán bar mà bắt xe về nhà, chưa kể ở dưới còn có rất nhiều đàn em của Bùi Cảnh. Thiếu niên bắt đầu vận động não tìm cách khác.

Cậu tiến ra phía cửa sổ, dùng tay đẩy mạnh ra. Gió đêm nhanh chóng lùa vào khiến tóc mái thiếu niên xoã tung, bắt đầu nhảy múa trên trán của cậu. Mạc Dao chống hai tay lên thành cửa, hơi nghiêng người mà cúi xuống.

"Giờ cậu nhảy xuống cũng sẽ bị Bùi Cảnh mang về trong tình trạng cả người bê bết máu thôi."

Bên cạnh chợt vang lên giọng nói dọa thiếu niên suýt nữa trượt tay mà ngã xuống. Mạc Dao nhanh chóng lấy lại thăng bằng mà thu lại người. Thấy Doãn Hạ Chí đang thản nhiên dựa vào tường mà nhìn mình đầy hài hước, thiếu niên có chút kinh ngạc mà đánh giá người thanh niên. So với lúc đi thì người này vẫn vậy. Ngoại trừ áo ngoài đã biến mất và quần áo của hắn có chút ẩm ướt, phần cổ tay vẫn còn vài giọt nước chảy tong tong. Trên tay Doãn Hạ Chí là một bông hoa ly trắng, dường như hắn đang đứng đây để thưởng thức hoa.

"Cậu biết ý nghĩa loài hoa này không?" - Hắn đột nhiên mở miệng hỏi thiếu niên.

Mạc Dao nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ. Hoa màu trắng hẳn là đại diện cho sự trong sáng ngây thơ.

Không chờ thiếu niên kịp nói ra suy nghĩ của mình Doãn Hạ Chí đã mỉm cười mà nói tiếp:

"Tinh khiết. Đức hạnh. Và thủy chung." - Hắn khẽ lẩm bẩm. - "Đó là loài hoa mà mẹ tôi yêu thích nhất. Nhưng dù có truy đuổi cả cuộc đời bà cũng không thể trở thành đoá ly trắng trong lòng người thương."

Không biết từ bao giờ Doãn Hạ Chí đã bước đến trước mặt thiếu niên. Nốt ruồi dưới đuôi mắt hắn theo độ cung của con mắt mà xê dịch lên trên một chút. Người thanh niên mỉm cười đưa bông hoa về phía thiếu niên.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã biết cậu là ly trắng."

"Không nên... so sánh con trai với hoa." - Mạc Dao đột nhiên nhỏ giọng mà nhắc nhở hắn. Tuy nhiên Doãn Hạ Chí lại không hề tức giận, ngược lại nét cười trong mắt hắn ngày càng rõ hơn.

"Phải làm sao bây giờ. Trong mắt tôi cậu chính là ly trắng. Nhưng vì sao cậu lại muốn đi cùng Bùi Cảnh?" - Doãn Hạ Chí rũ mắt nhìn cánh hoa ly rơi trên tay mình. - "Mạc Dao muốn bị hắn vấy bẩn lắm sao?"

Rõ ràng tinh khiết như vậy, mê hoặc như vậy... Vì sao lại muốn làm hoa trên tay Bùi Cảnh? Vì sao lại muốn mặc kẻ khác xâu xé? Nếu muốn vấy bẩn thì chỉ có mình hắn mới được quyền vấy bẩn thiếu niên. Doãn Hạ Chí u ám mà nghĩ.

Rõ ràng lúc này trạng thái của người thanh niên có gì đó không đúng. Hắn vẫn mỉm cười như mọi khi nhưng mỗi lời nói, mỗi cử chỉ lại khiến thiếu niên sợ hãi mà lùi lại.

"Cậu say à?" - Mạc Dao cẩn thận mà hỏi người thanh niên.

"Mạc Dao..." - Khoé môi người thanh niên hết đóng lại mở, chầm chậm phát ra tên của thiếu niên lại giống như nhấm nuốt nó vào trong thực quản. - "Cậu muốn giết ai không? Nói cho tôi biết cậu muốn giết ai. Tôi giúp cậu giết Bùi Cảnh nhé?"

"Không!"

Thiếu niên liền lắc đầu nguầy nguậy mang vẻ mặt nghiêm trọng mà khẽ nói nhỏ với người thanh niên.

"Giết người là đi tù đấy. Hay chúng ta lấy gậy chọc vào mông hắn thôi?"

Doãn Hạ Chí liền cười rộ lên. Hắn không áp sát thiếu niên nữa mà đứng thẳng lưng, cùng cậu giãn ra một khoảng cách.

"Đã hết 10 phút rồi. Bùi Cảnh chỉ cho cậu rời khỏi hắn 10 phút thôi phải không? Mạc Dao, hiện tại người duy nhất có thể giúp cậu chỉ có mình tôi mà thôi."

Hoa trên ly trên tay Doãn Hạ Chí đã bị hắn vò nát lúc nào chẳng hay.

*****

Cuối cùng, Mạc Dao cũng không cầu cứu Doãn Hạ Chí mà tự mình tìm cách chạy thoát. Cậu cho rằng người này hẳn là say rồi nên mới cư xử kỳ lạ như vậy liền khuyên hắn sớm nghỉ ngơi sau đó nhanh chân chạy mất. Có lẽ vì sau bao ngày bị thần đen đủi theo đuổi nên hôm nay vận may của thiếu niên đã được phát huy đến mức tối đa. Mạc Dao có thể thuận lợi đi xuống tầng một mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Thấy có người phục vụ đi qua, thiếu niên liền núp mình vào chậu cây cảnh lên cạnh, mắt mèo cảnh giác mà bắt đầu quan sát.

{Hức... anh đẹp trai~ cho em xin một ngụm rượu nữa thôi.}

Nhìn quả cầu màu đỏ bay lơ lửng chạy theo người mang rượu, Mạc Dao nhịn không được mà khẽ gọi nó.

"005!"

{Hửm? Ai gọi vậy? Là cocktail đang gọi mình sao?}

005 lơ mơ bay theo tiếng gọi. Nó ngó nghiêng một hồi cũng chẳng nhìn thấy ai định quay lại tiếp tục "theo đuổi" anh bê rượu.

"005, tôi ở đây..."

Trợ lý robot chuyển tầm nhìn lia xuống phía dưới liền phát hiện thiếu niên đang ngồi xổm một góc trốn sau chậu cây cảnh.

{Ôi trời Dao Dao, cậu chạy đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy vậy hả? Đứng dậy đi không bẩn hết quần áo bây giờ. Lần say cậu phải bám sát tôi đó đừng đi linh tinh.}

{Mà Bùi Cảnh đâu?}

"Ở trong phòng... Tôi lén trốn ra ngoài."

{Vậy chúng ta mau chạy thôi. Dao Dao an tâm, hôm nay mị có qua nhà 197 lấy chảo rồi. Nếu có vấn đề gì chúng ta cứ lấy chảo ra phang hắn.}

005 đầy tự tin mà vỗ ngực.

"Nhưng mà trước hết chúng ta đi vệ sinh được không?"

Thiếu niên run rẩy môi nắm chặt lấy vạt áo của mình. Xin đi vệ sinh không phải là cái cớ, cậu thật sự buồn đi vệ sinh.

{Ây dà có phải trẻ con đâu mà xin với xỏ. Để mị dẫn Dao Dao đi vệ sinh.}

Dù làm việc chẳng ra đâu vào đâu nhưng 005 vẫn làm tốt vai trò của một cái máy dò đường. Nó nhanh chóng dẫn thiếu niên đến trước cửa nhà vệ sinh đầy tri kỷ mà đưa cả khăn giấy cho cậu.

{Chúng ta phải nắm chắc thời gian để mà chạy trốn đó.}

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu cầm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu chạm vào mặt kim loại lạnh băng khung cảnh xung quanh thiếu niên bỗng nhiên thay đổi. Thay vì đẩy cửa bước vào thì lúc này cậu lại chuẩn bị mở cửa bước ra nhưng vì có thứ gì đó chặn ở cửa nên thiếu niên không tài nào mở cửa được. Dưới chân chợt truyền đến cảm giác dính nhớp ẩm ướt. Mạc Dao theo bản năng nhìn xuống, khi phát hiện ra đó là gì trái tim thiếu niên gần như đã ngừng đập trong phút chốc. Chất lỏng màu đỏ tươi men theo khe cửa mà từ từ đổ vào bên trong, bao quanh lấy vị trí thiếu niên đang đứng.

Vì quá sợ hãi nên Mạc Dao chẳng biết phản ứng thế nào chỉ có thể ngơ ngác mà nắm chặt lấy tay cầm cửa. Cách một cánh cửa gỗ, thiếu niên vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của người ngoài cửa. Hắn chống một tay lên mặt cửa, ghé sát vào mặt gỗ mà khẽ thì thầm với thiếu niên:

"Honey, thích món quà này của tôi không?"

Giọng nói dịu dàng mang nhiều phần là cưng chiều nhưng lại khiến cả người thiếu niên như bị ném vào hầm băng.

Tay nắm cửa từ từ chuyển động. Thông qua khe hở từ từ mở to ra Mạc Dao có thể thấy được bàn tay dính đầy máu của kẻ kia. Tuy nhiên gã sát nhân không bước vào mà chỉ mở cửa đủ to để luồn một tay hắn vào trong. Cánh tay rắn chắc của hắn nhanh chóng túm lấy tay thiếu niên, trước anh mắt trợn tròn của cậu mà kéo ra ngoài.

"Muốn xem món quà của tôi không?'

Mạc Dao kinh hoàng mở mắt. Tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay nắm cửa nhưng mặt sàn không còn đổ đầy máu tươi hay tiếng thở dốc quẩn quanh nữa.

{Sao vậy?}

005 tò mò lại gần thiếu niên.

Thiếu niên lúc này mới phản ứng lại. Cậu như bị giật điện mà vội vàng buông tay ra.

"Chúng... chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

—-------------------------------

Độc giả: Thế giới này chỉ có Thẩm Trạch Văn là nguy hiểm nhất thôi, phải không?

Cố Lãng: *mỉm cười*.

Cà Phê: À Thì...

Cao Bách: *mỉm cười*.

Cà Phê: Cái này...

Doãn Hạ Chí: *mỉm cười*.

Cà Phê:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play