Cao Bách sau khi thi đấu xong liền cầm theo huy chương trở về kí túc xá. Bình thường mấy thứ như cúp hay huy chương hắn đều ném ở công ty nhưng lần này hắn lại muốn khoe khoang một chút với bạn cùng phòng mới. Cao Bách không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy nhưng nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của bạn cùng phòng mới hắn lại vô thức giương cao khóe miệng.
Bởi vì Mạc Dao đột nhiên rất sợ ánh nắng mặt trời nên khi vào phòng cậu đã buông hết rèm xuống lại không ngờ khiến Cao Bách cho rằng phòng không có ai liền thản nhiên mở cửa phòng. Đến khi cảm nhận được được khắp phòng toàn mùi hương của bạn cùng phòng mới, hắn mới ý thức được có người ở trong phòng.
"Vì sao không kéo rèm lên?"
Hơn nữa điều hòa cũng không bật. Thiếu niên không sợ nóng sao? Cao Bách muốn vươn tay kéo rèm lên nhưng Mạc Dao đã vội vàng lên tiếng cản hắn lại.
"Đừng kéo lên!"
Thiếu niên không biết vì sao lúc này bản thân lại nhạy cảm với ánh sáng như vậy. Dù cậu vẫn có thể đi được dưới ánh mặt trời bình thường nhưng cậu sẽ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu khó chịu vô cùng.
Bàn tay nắm dây kéo của Cao Bách hơi dừng lại. Hắn đột nhiên phát hiện thiếu niên có gì đó không ổn. Người thanh niên từ từ tiến đến gần cậu. Khi chỉ cách giường vài bước, cả người hắn chợt khựng lại. Cao Bách rũ mắt nhìn chiếc quần đùi vứt dưới sàn nhà. Dựa vào kích cỡ của nó hẳn không phải của Cố Lãng hay Doãn Hạ Chí.
"Cậu khó chịu trong người sao?"
Hắn nhẹ giọng khẽ hỏi thiếu niên.
"Không... có..."
Rõ ràng nói như vậy nhưng giọng nói của thiếu niên đã gần như sắp khóc đến nơi rồi. Cao Bách tiếp tục tiến thêm vài bước nữa về phía thiếu niên.
Lúc này Mạc Dao đang cuộn tròn người trên giường, phía trên chỉ đắp một cái chăn mỏng từ từ phác họa ra đường cong cơ thể của thiếu niên. Cao Bách để ý thấy vành mắt của thiếu niên đã đỏ bừng ngay cả trên mặt cũng có vệt nước chưa lau sạch.
"Ai bắt nạt cậu sao?"
Người thanh niên nhẹ nhàng giúp thiếu niên lau sạch vệt nước. Dù đầu ngón tay của hắn chỉ thoáng chạm nhẹ qua chóp mũi Mạc Dao thôi nhưng lại khiến cảm giác khó chịu giảm bớt một chút. Mạc Dao theo bản năng dùng mũi cọ cọ ngón tay Cao Bách nhưng việc này giống như uống rượu độc giải khát, chẳng mấy chốc cảm giác khó chịu lại càng mãnh liệt hơn. Thiếu niên sợ hãi lần nữa vùi mình vào trong chăn.
"Nó cho tôi biết cậu bị làm sao được không?" - Cao Bách thật sự lo lắng mà kiểm tra nhiệt độ cơ thể của thiếu niên. - "Cậu phải nói bản thân bị đau ở đâu tôi mới giúp cậu được."
Hắn da dày thịt béo rất ít khi bị ốm đau nhưng thiếu niên khác hắn, người này là mảnh khảnh tinh tế, là cần người nơi nơi bảo hộ.
"Bụng... Bụng khó chịu!"
Mạc Dao nức nở nắm lấy tay người thanh niên từ từ kéo vào trong chăn. Cao Bách cảm thấy bản thân mình vừa chạm vào một mảng bông gòn. Thật sự quá mềm! Có lẽ chăn nhồi lông vũ cũng không mềm mại đến như vậy. Cao Bách nhịn không được mà ấn nhẹ một cái, thiếu niên liền "ưm" một tiếng muốn lùi sâu vào trong vách tường.
"Tôi không nhìn thấy rõ. Cậu ngồi dậy được không?"
Mạc Dao hết lắc lại gật cuối cùng bị Cao Bách vớt từ trong chăn ra. Lớp chăn mỏng được kéo ra, mùi hương được thiếu niên ủ chín trong chăn cũng vì vậy mà tản ra khắp hơi. So với hương thơm thoang thoảng thì mùi hương đào mang theo hương vị cơ thể riêng của thiếu niên xộc tới không ngừng kích thích khứu giác của người thanh niên thuộc khoa công nghệ thông tin, thậm chí nó còn khiến nước bọt trong miệng hắn phân bố nhiều hơn.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?"
Cao Bách ngồi lên giường, mặt đối mặt với thiếu niên đang ngây ngốc nhìn mình. Đúng là Mạc Dao đang nhìn người thanh niên nhưng chính xác hơn là cậu đang nhìn cần cổ của hắn. Vừa rồi khi Cao Bách lại gần cậu, Mạc Dao đã có thể đánh hơi ra được vị trí ấy có thứ gì đó không ngừng thu hút cậu.
"Cậu muốn đi bệnh viện không?" - Bị thiếu niên lơ một lần, Cao Bách cũng không tức giận mà kiên nhẫn hỏi lại cậu lần nữa.
Mạc Dao lắc đầu. Cậu dùng tay chống lên đệm, từ từ di chuyển đến trước mặt người thanh niên. Cao Bách hoàn toàn không có ý định phản kháng mà chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn thiếu niên ngồi khóa trên người mình. Nhưng những ngón tay nắm chặt ga giường đã cho biết trong lòng người thanh niên cũng không bình tĩnh như bề ngoài mà hắn tạo dựng.
Khi Mạc Dao nhấc chân lên, tách hai đùi ra, Cao Bách mới phát hiện thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng. Khi ngồi xuống, dẫu cách một lớp quần vào một lớp vải mỏng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được phần thịt mông mềm mại hơi biến dạng khi tiếp xúc với chân của hắn. Tần suất yết hầu người thanh niên lên xuống ngày càng nhiều hơn. Cảm nhận phần mũi hơi nóng lên, hắn liền vươn tay bịt chặt mũi rồi ngửa cổ. Mà lúc này kẻ "tội đồ" gây ra tất cả phản ứng kỳ lạ của Cao Bách lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn. Hiện tại, trong đầu thiếu niên chỉ có một suy nghĩ chính là tìm cách giúp bản thân bớt khó chịu hơn. Cậu ghé sát vào cổ người thanh niên, mũi hơi động một chút giống như loài mèo đang đi khảo sát lãnh địa.
Cao Bách đã đi xe cả một ngày dài nên trên người hắn cũng đổ không ít mồ hôi, dù không khó ngửi nhưng cũng không gọi là thơm tho như thiếu niên. Dù vậy nếu cẩn thận ngửi kỹ vẫn có thể mơ hồ ngửi được hương táo xanh mát mẻ. Tuy nhiên, lúc này, thứ thu hút Mạc Dao lại là một thứ khác. Cậu cảm nhận được dưới lớp da kia có một thứ gì đó rất thơm ngon, thậm chí vị của nó có thể so sánh với nước ép dâu sáng nay. Thiếu niên ghé sát hơn, chóp mũi gần như dán chặt vào cần cổ của Cao Bách, miệng cậu khẽ lẩm bẩm:
"Thơm quá~"
"Mạc Dao... ư..." - Cao Bách khẽ rên một tiếng, một tay của hắn vô thức siết chặt eo của thiếu niên.
Thiếu niên đang dựa vào người hắn, khuôn miệng nhỏ xinh đang ngậm lấy một phần thịt cổ. Mạc Dao không có răng nanh, cả hàm đều đều tăm tắp, hơn nữa thiếu niên cắn cũng không đau mà chỉ đơn giản là dùng răng mài mài một chút, thi thoảng lại hơi dùng lực mà mút vào. Dù sao Mạc Dao cũng không thật sự trở thành ma cà rồng, bởi vì được tiếp xúc gần với nguồn máu sạch nên thiếu niên cảm thấy thỏa mãn, cơn khó chịu cũng biến mất không thấy tăm hơn.
Mạc Dao "gặm" xong cổ của người đối diện liền nghiêng đầu lùi lại một chút. Trên cổ của người thanh niên đã xuất hiện một vết cắn khá nông, nếu để ở nơi sáng hơn còn có thể thấy lờ mờ vài vết xanh tím xung quanh, càng nhìn càng giống như người yêu đánh dấu chủ quyền. Nhưng lúc này thiếu niên đã hoàn toàn đánh mất khả năng tự hỏi. Cậu chỉ muốn tiếp xúc gần với nguồn máu thêm một chút nhưng vẫn ý thức được không được làm tổn thương người khác, liền vươn lưỡi liếm liếm lên vết cắn trên cổ Cao Bách.
Mà lúc này người thanh niên cũng từ từ thoát ra khỏi kinh ngạc. Hắn dường như dung túng để thiếu niên gặm cắn lên cổ mình, trong khi đó bàn tay nắm chặt eo của thiếu niên đã bắt đầu di chuyển ra phía trước. Cảm giác mềm mại nơi vùng bụng của thiếu niên thật sự có thể gây nghiện cho Cao Bách. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve một chút, trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao bụng thiếu niên lại nhỏ như vậy có lẽ chỉ cần ăn một bát cơm thôi cũng khiến bụng gồ lên rồi. Nếu như bắn vào...
Ngón tay thon dài đã chiến đấu qua bao cuộc thi lướt qua xương chậu, từ từ di chuyển đến phần mông của thiếu niên. Có lẽ vì sợ bí bách nên nguyên chủ mua quần lót thật sự rất mỏng. Đầu ngón tay của Cao Bách khẽ miết nhẹ phần mép quần rồi chầm chậm luồn vào trong. Quần lót trắng một lần nữa bị căng ra, bao bọc lấy cả tay của người thanh niên.
Cộc... cộc...
"Mạc Dao? Cậu có ở trong đó không?"
Mặc dù ngoài miệng như vậy nhưng người ngoài cửa đã sớm vặn nắm cửa mà bước vào.
Vì trời quá nóng nên nhóm bóng rổ được nghỉ sớm. Cố Lãng nghĩ đến vẻ mặt trắng bệch của thiếu niên sáng nay, hắn liền ghé qua tiệm thuốc sau đó vội vã chạy về kí túc xá. Nhưng không ngờ rằng khi đẩy cửa vào hắn lại thấy một người bạn cùng phòng khác của mình đang ôm thiếu niên. Mặc dù quần áo của hai người vẫn chỉnh tề, thậm chí bên ngoài Mạc Dao còn được bọc một lớp chăn mỏng nhưng cảm giác khó chịu ập đến trong lòng khiến Cố Lãng không thể không nhíu mày nghi ngờ nhìn Cao Bách.
Hắn ném ba lô lên giường sau đó nhanh chân bước về phía Mạc Dao muốn kiểm tra cậu một chút nhưng Cao Bách đã ôm lấy thiếu niên mà tránh đi.
"Cậu ấy vừa mới ngủ. Đừng đánh thức."
Mặc dù miệng nói là nghĩ cho thiếu niên nhưng động tác của người thanh niên vẫn thể hiện rõ rệt sự chiếm hữu.
"Mạc Dao bị sao vậy?" - Nhìn khuôn mặt hơi đỏ của thiếu niên, Cố Lãng liền dịch tầm mắt đi nơi khác.
"Cậu ấy nói là đau bụng. Có lẽ do thay đổi thời tiết." - Cao Bách trả lời qua loa sau đó nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh. - "Tôi đi tắm. Cậu cứ để Mạc Dao ngủ."
Cố Lãng không đáp lại bạn cùng phòng. Ánh mắt hắn dừng lại ở vết cắn trên cổ người thanh niên, đến khi Cao Bách đi vào nhà tắm, Cố Lãng mới lần nữa rũ mắt nhìn thiếu niên. Hắn ngồi xổm xuống bên giường cậu. Ngón tay thon dài màu bánh mật nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi thiếu niên sau đó từ từ thâm nhập vào bên trong. Miệng thiếu niên bị tách ra, đầu lưỡi nhỏ xinh giống như quả mâm xôi ướp lạnh liền xuất hiện trước tầm mắt người thanh niên. Hắn chuẩn xác mà bắt được đầu lưỡi của cậu, ngón cái nhẹ nhàng đè xuống mặt lưỡi. Vì không thể khép được miệng, chất dịch trong suốt theo khớp ngón tay của Cố Lãng mà từ từ chảy xuống. Hắn ghé sát vào miệng thiếu niên, ngửi một chút, ánh mắt hắn liền thay đổi.
"Có mùi của kẻ khác."
*****
Mạc Dao bị âm thanh kim loại va vào nhau làm cho thức giấc. Khi cậu mở mắt ra thì trước mắt là cảnh 005 và 197 đang đánh nhau đến long trời lở đất.
[Tôi nói cậu ở lại trông chừng Mạc Dao! Cậu chạy đi đâu vậy hả?]
{Tôi có việc thì mới đi chứ. Là ai không điều tra kĩ lưỡng không chịu xem review trước khi mua hàng xong bị người ta lừa hả?}
Bị 197 đấm thẳng vào mặt, 005 không chịu thua mà dùng đầu húc nó.
[Vậy nên tôi mới bảo cậu xem tác dụng phụ của thuốc là gì rồi báo lại với tôi. Ai cho cậu bỏ đi chơi?]
{Tôi không có chơi nhá! Tôi bị long ốc nên phải đi sửa. Đừng có mà đổi trắng thay đen ngậm máu phun người nhé. Tưởng là sếp của tôi mà tôi không dám đánh à?}
"005... 197..."
{Dao Dao.}/[Mạc Dao.]
197 là người bay đến trước mặt thiếu niên đầu tiên. Nó dùng máy quét qua người cậu một lượt rồi cần thận hỏi thiếu niên lần nữa.
[Cậu còn khó chịu trong người nữa không?]
Mạc Dao ngoan ngoãn lắc đầu. Nghĩ đến nhưng việc bản thân làm trong chiều nay, thiếu niên xấu hồ giấu mặt vào giữa hai tay.
"Tôi... tôi làm sao vậy?"
{Là do tác dụng của thuốc mà tên ngốc 197 mua được chứa sao. Tôi đã bảo của rẻ là của ôi rồi con gì!}
[Nín cái họng lại!]
197 cảnh cáo trừng mắt nhìn về phía 005 sau đó nó mới áy náy quay sang thiếu niên.
[Sau khi gửi mẫu thuốc đến cho ban tiêu dùng thì thông tin tôi nhận thì công năng thuốc hoàn toàn giống như những gì gã bán hàng miêu tả nhưng về tác dụng lại là hiệu ứng ma cà rồng.]
[Cậu an tâm. Hiệu ứng ma cà rồng không biến cậu thành ma cà rồng mà sau khi sử dụng dị năng tiên đoán của bản thân cơ thể cậu sẽ nghĩ mình là ma cà rồng. Chính xác hơi cậu sẽ nhạy cảm với ánh nắng mặt trời cùng mấy món đồ bằng bạc và sẽ bị thu hút bởi máu... máu của xử nam. Nhưng sau 24 tiếng đồng hồ tác dụng phụ sẽ tự động biến mất.]
{Nói thì dễ lắm nhưng trong 24 tiếng đó Dao Dao nhà tui sẽ ra sao? Chẳng lẽ kiếm lấy thằng xử nam sau đó đánh ngất hắn rồi cọ cọ à?}
197 bình tĩnh gật đầu.
[Hết cách rồi. Nếu chuyện đó xảy ra thì cách tốt nhất là tiếp xúc gần với nguồn máu sạch. Càng gần càng tốt. Nhưng đó là phương án cuối cùng khi chúng ta dồn vào đường cùng. Tôi sẽ đệ đơn lên ban tiêu dùng để bọn họ gửi thuốc chữa trị cho chúng ta. Thật ra sau khi kết thúc "chương trình" hiệu ứng của thuốc cũng tự động biến mất nhưng càng về sau mức độ đe dọa đến tính mạng của người chơi càng cao nên rất có thể tần suất kích hoạt hiệu ứng tiên tri sẽ càng nhiều. Cho đến khi có thuốc chữa trị, cậu chịu khó tránh để bản thân gặp nguy hiểm.]
Nghĩ một lúc nó liền bổ sung thêm:
[Sự việc lần này là lỗi của tôi vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với đạo diễn.]
{Nghe xin lỗi mà chả có tí thành tâm nào.}
[Ngậm miệng.]
Sau khi đạp 005 vài cái 197 dặn dò Mạc Dao vài điều rồi lần nữa biến mất. Đến giờ làm thêm của nó rồi, nó còn phải đi làm trả nợ cho công ty. Nhưng mà sao cảm thấy bất an vậy nhỉ? Robot cũng có giác quan thứ sáu sao?
—-------------------------------
Thẩm Trạch Văn: *Chuẩn bị dụ dỗ thành công*
Cao Bách: I'm back~
Cao Bách: *Chuẩn bị sờ sờ tí xíu*
Cố Lãng: I'm back~
Doãn Hạ Chí:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT