*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Dao:...

Trong lúc thiếu niên còn chưa biết trả lời người thanh niên như thế nào, khoảng không bên cạnh cậu chợt phát sáng, quả cầu màu xanh mang vẻ mặt mệt mỏi từ từ xuất hiện.

"197, cậu quay lại rồi!" - Thiếu niên vui mừng hoàn toàn vứt Triều Thiên ra sau đầu.

[Ở công ty xảy ra một số việc nên tôi phải qua đó giải quyết. Mọi chuyện ở đây thế nào? Cậu không bị sao chứ?]

197 lo lắng kiểm tra thiếu niên từ đầu đến cuối. Nếu là những người chơi trước đây, nó sẽ lo lắng bọn họ có thể bị giết bất cứ lúc nào nhưng với Mạc Dao, nó còn phải lo lắng thêm cậu có bị ai quấy rối không.

Không ai hỏi thì không sao, một khi đã hỏi thiếu niên giống như bạn học nhỏ bị chọc cho khóc, không đánh lại được, chỉ có thể chạy về mách người lớn.

"Có ạ... Hắn bắt nạt tôi, còn kêu tôi khóc cho hắn xem nữa." - Hai mắt thiếu niên đã sớm hóa thành hình trứng ốp lết, rưng rưng nhìn quản lý nhà mình. - "197, chúng ta đòi bồi thường có được không?"

Mông cậu đau quá!

[...]

[Bùa tôi đưa cho cậu cũng không được sao?]

Thiếu niên liền lắc đầu, 197 tiếp tục trầm mặc. Nó không dám nói cho thiếu niên biết đống bùa chú mà nó đưa cho cậu là đồ handmade. Sau khi dạo một vòng cửa hàng vật phẩm hỗ trợ, quả cầu màu xanh nhận ra rằng số tiền ít ỏi của bản thân chẳng thể mua nổi một thứ gì. Vậy nên quản lý đa năng chỉ có thể tự mình tra mạng rồi học vẽ bùa.

Nó vốn không ôm hi vọng thứ này có thể đuổi ma nhưng không ngờ, nó không đuổi được ma thật.

Tuy nhiên, dù phiền não thế nào thì một ngày vẫn phải bắt đầu. Mạc Dao vẫn phải thực hiện công việc của một học sinh cấp 3 - đi học. Trong lúc thiếu niên đang làm vệ sinh cá nhân, 197 ở bên cạnh không ngừng tìm kiếm các phương pháp tiêu diệt ma quỷ. Phát hiện thiếu niên bỗng dưng khựng lại, nó theo bản năng hỏi han cậu.

[Sao vậy?]

"Không có gì, chỉ là... Tôi cảm thấy trong miệng mình có vị gì đó rất lạ."

Cầm bàn chải đánh răng trên tay, thiếu niên nghiêng đầu tự hỏi chính bản thân mình. Rõ ràng ngày hôm qua cậu có đánh răng mà. Là do kem đánh răng có vấn đề hay sao? Mạc Dao theo bản năng khẽ đẩy lưỡi, vị kỳ lạ đó vẫn còn, giống như... cả cổ họng cậu cũng bị lây dính vậy.

*****

[Vậy là Hạ Thư Dương đã biến mất hoàn toàn. Hơn nữa trong nhà hắn còn có ma quỷ?]

"Đúng vậy." - Thiếu niên gật đầu, theo bản năng muốn kéo khăn quàng cổ. Nhưng chợt nhớ ra khăn quàng cổ đã bị mình vứt trong máy giặt, thiếu niên chỉ có thể vùi mặt vào sâu trong cổ áo khoác nhằm tránh cơn gió lạnh của mùa đông.

[Không khó để đoán ra tên này đã ký giao ước với ma quỷ. Nhưng chúng ta phải biết được con quỷ mà Hạ Thư Dương mời đến đây là ai, có như vậy chúng ta mới tìm ra cách tiêu diệt nó.]

"Chúng ta... chúng ta tiêu diệt được sao?" - Nghĩ đến việc "thứ đó" có thể phá giải được bùa chú "cao cấp" mà 197 đưa cho mình, Mạc Dao có chút tự ti mà hỏi lại.

197 bất giác nghĩ đến con quỷ ở thế giới trước. Khụ, chắc bọn họ không đen đến nỗi mời tới ma quỷ nào quá máu mặt đâu nhỉ?

"Học sinh Mạc Dao?"

Thiếu niên còn chưa kịp bước vào trong lớp học đã bị một người giữ lại. Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiếu trước mặt mình. Phải mất một lúc, Mạc Dao mới nhớ ra người này chính là hiệu trưởng của ngôi trường cấp ba này. Thiếu niên vội vàng cúi đầu chào ông ta.

"Tôi đến thông báo về việc sẽ có giáo viên mới thay thế cô Từ trong một thời gian dài. Trường hợp của cô Từ có vẻ..." - Nói đến đây vị hiệu trưởng liền thở dài. - "Nhờ em truyền đạt lại lời của tôi đến cho các bạn trong lớp nhé."

"Dạ vâng ạ."

Thiếu niên vội vươn tay cầm lấy tài liệu từ người đàn ông. Một lúc lâu cũng không thấy người này rơi đi, thiếu niên nhịn không được mà tò mò ngẩng đầu. Không ngờ rằng, lúc này người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm cậu, hay đúng hơn là nhìn về chiếc vòng cổ của Cố Diêm Vân đưa cho cậu.

Thấy người đàn ông muốn vươn tay về phía mình, Mạc Dao liền cảnh giác lùi lại. Nếu là các giáo viên khác, có lẽ họ đã trách cứ vì thái độ vô lễ của thiếu niên, tuy nhiên vị hiệu trưởng này lại chỉ mỉm cười, thản nhiên thu tay lại.

"Em hiểu dòng chữ khắc trên mặt miếng ngọc này là gì không?"

Không đợi thiếu niên trả lời, người đàn ông đã nói tiếp:

"Đông Phong cổ có một bộ tộc tên là Khan tộc. Thủy tộc dùng độc để luyện bùa, Hỏa tộc dùng người để luyện bùa còn tộc Khan dùng chữ để luyện bùa. Các chữ tách lẻ ra sẽ chẳng mang ý nghĩa gì nhưng khi hợp lại, lại tạo thành lời nguyền ngàn năm. Tất nhiên không phải chữ nào của người tộc Khan cũng là xấu, giống như thứ trên cổ em đây, nó có nghĩa là xua đuổi tà ma. Hẳn mấy lời đồn về trường học có ma đã ảnh hưởng đến nhiều học sinh khiến mọi người thi nho nhau sắm mấy thứ này nhỉ?"

"Nhưng học sinh Mạc Dao, em nên nhớ rằng chữ Khan bởi vì quá ít nên mất một nét có thể chuyển từ lành sang hại. Ví dụ như chữ "xua đuổi tà ma" này, mất đi gạch trên đầu sẽ thành "gọi quỷ chiêu ma". Theo tôi, em không nên dùng thứ này quá lâu."

Vừa nói người đàn ông vừa vươn tay về phía chiếc vòng cổ, giống như muốn gỡ nó xuống. Tuy nhiên, bàn tay mới chỉ vươn ra một nửa đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

"Định giở trò gì vậy hả ông già? Tin tôi cho ông lên trang nhất báo thành phố không?" - Người thanh niên vừa vòng tay qua vai thiếu niên rồi kéo về phía mình vừa hằm hè đe dọa người đàn ông.

Trước thái độ xấc xược của Triều Thiên, vị hiệu trưởng lại chỉ bình tĩnh mỉm cười giống như đã quá quen với việc này. Tuy nhiên đôi mắt ẩn dưới chiếc kính gọng vàng kia lại không ngừng đánh giá mối quan hệ giữa Mạc Dao và vị công tử nhà họ Triều.

"Không có gì, tôi chỉ nhắc nhở học sinh không nên mê tín dị đoan mà thôi. Hi vọng không dọa sợ cậu học sinh này."

"Ai mê tín chứ lớp trưởng nhà tôi không mê tín. Mỗi ngày trước khi đi ngủ cậu ấy đều nhẩm mười lần tư tưởng Marx đấy nhé. Đừng có mà vu oan giáng họa cho người ta!"

Hừ lạnh một tiếng, vị trùm trường nào đó muốn dẫn người đi nhưng nghĩ đến gì đó, hắn lại quay sang nói với người đàn ông:

"Dù sao cũng cảm ơn ông già đã cho tôi thông tin các học sinh khóa trước."

"Không có gì, tôi chỉ bất ngờ vì sao cậu lại tò mò muốn biết thôi."

"Tất nhiên là để tham khảo bí quyết ôn thi đại học cấp tốc rồi. Tôi còn muốn vào chung trường đại học với lớp trưởng." - Bỏ lại một nụ cười ngạo nghễ, Triều Thiên liền khoác vai thiếu niên rời đi.

Vị hiệu trưởng nhìn theo bóng hai người dần bước vào lớp học, miệng khẽ lẩm bẩm:

"Vào đại học sao? Chỉ sợ không được rồi."

*****

Sau khi vào lớp học, Mạc Dao bất lực nhìn kẻ nào đó đầy tự nhiên mà cầm lấy cặp sách của bạn cùng bàn của cậu đặt sang bàn khác, sau đó mỉm cười vẫy tay gọi thiếu niên còn đang đứng ở trước cửa lớp học mau đi về phía mình.

"Lớp trưởng, lớp trưởng, mau lại đây." - Lúc này thiếu niên mới để ý, so với ngày hôm qua, gương mặt của người thanh niên giống như lại nhiều thêm vài vết thương, chỗ nào cũng dán băng keo, trông buồn cười vô cùng. Vậy mà hắn lại giống như không để ý mấy chuyện này, nhiệt tình mà lôi từ trong cặp sách ra mấy quyển vở. - "Bài tập về nhà của tôi này. Cậu mau kiểm tra đi."

"Cậu làm bài tập?" - Thiếu niên có chút không tin mà nhận lấy bài tập từ người thanh niên.

"Ngày hôm qua không ngủ được nên ngồi dậy làm. Lớp trưởng, tôi thề với cậu tất cả đều do tôi làm, không hề nhờ ai làm hết."

"Tôi biết mà." - Mạc lớp trưởng bình tĩnh gật đầu sau đó vươn tay chỉ vào một trang vở. - "Chỗ này sai toàn bộ. Người bình thường không thể sai nhiều như vậy được."

"..."

"Được rồi, tôi sẽ bổ sung lại lỗ hổng kiến thức của bản thân. Ngày hôm qua, Triều Thiên này đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi sẽ cải tà quy chính, sẽ chăm chỉ học hành làm con ngoan trò giỏi cùng cậu tiến vào đại học. Sau này chúng ta sẽ cùng nhau thuê chung một phòng trọ, tôi sẽ nấu cơm cậu sẽ rửa bát. Thật ra cậu không rửa bát cũng được nhưng mỗi cuối tuần hai chúng ta phải cùng đi siêu thị với nhau, sau đó chúng ta sẽ cùng đi xem phim..."

[Mơ đẹp thật đấy!]

197 ở bên cạnh thiếu niên khinh bỉ nhìn hắn. Ý chí thì có đấy nhưng có làm được không thì không chắc. 197 chê!

Tất nhiên, người thanh niên không biết rằng kế hoạch tương lai mà hắn tỉ mỉ thiết kế trong một đêm không ngủ lại bị "gia đình" của Mạc Dao chê thậm tệ. Hắn còn rất hào hứng kể cho thiếu niên nghe về ý định của hắn, thiếu điều cùng cậu nhảy vọt đến tương lai để chứng kiến tất cả.

"Tôi sẽ đi tìm và xin lỗi Hạ Thư Dương. Chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, cậu yên tâm. Còn về con ma kia, ngày hôm qua tôi có tìm lão già hiệu trưởng xin thông tin mấy học sinh ở khóa trước. Cậu biết tôi thu thập được gì không?"

"Tôi không biết. Cậu mau nói đi." - Nhìn người thanh niên không ngừng ra vẻ thần bí, thiếu niên có chút sốt ruột thúc giục hắn.

"Thật sự có người tự tử ở tầng 4, hắn tên Tô Đình là học sinh giỏi toàn khối vào thời điểm ấy. Nghe nói hắn tự tử là vì áp lực học hành. Cậu biết căn phòng hắn treo cổ là phòng nào không? Chính là cái phòng để mấy hồ sơ của sinh viên khóa trước đấy. Mẹ nó, vậy mà đám giáo viên cứ chối lấy chối để nói không có vụ học sinh tự sát nào. Nhưng mà cậu an tâm, tôi sẽ mời thầy đến giúp hắn nhanh chóng siêu thoát. Thậm chí là thầy cắt duyên âm tôi cũng liên hệ rồi."

Triều Thiên đầy tự tin mà vỗ ngực. Bởi vì ngày hôm qua không đi cùng nhóm Cố Diêm Vân nên hắn không hề biết rằng Hạ Thư Dương đã biến mất và hắn ta chính là người đã mời quỷ trả thù Triều Thiên. Gã trùm trường vẫn nghĩ rằng bản thân mình gặp mấy sự kiện kỳ lạ như vậy là do vô tình xúc phạm đến linh hồn của Tô Đình.

Cạch. Một chiếc bình giữ nhiệt chợt xuất hiện trên mặt bàn của Mạc Dao. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Cố Diêm Vân, trong đầu chợt hiện lên sự việc xấu hổ ngày hôm qua. Thiếu niên xấu hổ hận không thể giấu mặt đi chỗ khác.

"Nhớ uống nước ấm. Còn nữa, ngày hôm qua trở về nhà cậu không gặp thứ gì nữa chứ?"

"Không gặp, bùa của cậu rất linh, tôi không bị quấy rầy nữa." - Do dự một lúc, thiếu niên liền mở miệng hỏi người thanh niên. - "Cố Diêm Vân, còn cậu thì sao? Cậu đưa vòng cổ cho tôi liệu cậu..."

"Cậu an tâm. Tôi không dễ thấy ma quỷ đâu."

Đúng là cả ngày hôm qua hắn không gặp ma nhưng khi về đến nhà, Cố Diêm Vân hoàn toàn không thể tập trung làm việc gì được. Dù đã tắm nước lạnh rất lâu nhưng khi ngồi vào bàn học, tuy tay vẫn không ngừng viết đáp án lên giấy nhưng đầu óc hắn lại tràn ngập thứ hình ảnh khác.

Là hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, là cơ thể mềm mại dựa vào người hắn. Cố Diêm Vân biết bản thân mình cần phải tỉnh táo, hắn là trai thẳng sao hắn có thể vì nghĩ đến một người con trai mà cương cứng được! Bởi vì nghĩ như vậy nên người thanh niên vẫn luôn cố ép bản thân làm đề, chỉ cần làm thật nhiều đề trong não sẽ không còn tiếng rên khẽ giống như ngâm xướng của của người nọ nữa.

Tuy nhiên, càng viết biểu cảm của người thanh niên càng trở nên dữ tợn kèm theo tiếng thở hổn hển. Cuối cùng, ngay khoảnh khắc chiếc bút bi trên tay hắn gãy ngòi, Cố Diêm Vân cũng nhận mệnh mà buông tay. Người thanh niên gấp gáp kéo quần xuống, thứ kia của hắn đã sớm thẳng tắp, đầu đỉnh còn tràn ra không ít dịch.

Đây chính là thứ thiếu niên đã chạm vào ngày hôm nay. Thậm chí... còn cấu véo nó. Cổ họng người thanh niên không ngừng lên xuống. Lần đầu tiên tiếp xúc với tình dục khiến người thanh niên không thể ngừng lại được, cánh tay trúc trắc lên xuống, bụng dưới nói hầm hập, cuối cùng đem toàn bộ bức bối phóng ra tay. Cố Diêm Vân biết, hắn xong thật rồi.

"Cố Diêm Vân? Cậu sao vậy?" - Thấy người thanh niên mãi nhìn chằm chằm vào mình, Mạc Dao nhịn không được nhỏ giọng gọi tên hắn.

"Không có gì..." - Khó khăn rời tầm mắt ra khỏi bờ môi thiếu niên, Cố Diêm Vân khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lại vô tình chạm phải cái nhìn đầy cảnh cáo của Triều Thiên. - "Mặt mày sao vậy?"

"Đánh nhau thôi cũng không có gì đặc biệt."

Nếu là bình thường, Triều Thiên còn có tâm trạng trêu chọc với thằng bạn nối khố nhưng không hiểu sao, nhìn thái độ đầy quan tâm của Cố Diêm Vân với lớp trưởng của mình, hắn lại chẳng thể vui nổi. Vị trùm trường chợt nhớ đến tin đồn mà hôm nọ hắn vô tình nghe được, Mạc Dao rất thích Cố Diêm Vân, thậm chí không cần mặt mũi mà theo đuổi hắn.

"Mau cút về chỗ đi. Mày đứng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng học hành của tao." - Triều Thiên không vui mà xua xua tay. Mẹ nó, vì sao càng nhìn mặt tên này càng thấy ghét vậy nhỉ? Cảm giác muốn đấm hắn đến nơi vậy!

Cố Diêm Vân:...

Chờ đến khi vị học sinh giỏi toàn khối bỏ về chỗ, Triều Thiên vội vàng nhích lại gần phía thiếu niên, nhỏ giọng nói chuyện với cậu:

"Lớp trưởng à, tên Cố Diêm Vân này không được đâu. Hắn ngủ hay chảy nước miếng còn thích nghiến răng nữa. Tên này ăn xong không rửa bát còn hay vứt đồ lót lung tung khắp phòng. Còn nữa, nhìn hắn đoan chính thế thôi, hồi tiểu học hắn từng lừa gạt tình cảm của các bạn nữa trong lớp đấy."

Mấy lời này tất nhiên là nói dối rồi. Nói hai người bọn họ là bạn thân từ nhỏ cũng bởi vì hai người thường xuyên xuất hiện cùng với nhau, trên thực tế, Triều Thiên còn chưa bước vào phòng của Cố Diêm Vân lần nào. Tất nhiên, cho dù tên này có mời, hắn cũng chẳng thèm mò đến. Hắn đâu có khùng mà tò mò phòng ngủ của một thằng đực rựa khác!

"Vậy cậu không trêu chọc tình cảm con gái người ta sao?" - Mạc Dao đưa mắt nhìn sang hắn.

"Mẹ nó, tôi thì trêu chọc được ai được? Ông đây mắc chứng sợ con gái đấy!" - Vị thiếu gia nào đó mang vẻ mặt ai oán nhìn thiếu niên. - "Lần đầu nắm tay lẫn lần đầu ôm ấp đều cho cậu rồi. Tôi còn trêu chọc ai được nữa? Rõ ràng tôi mới là người bị người nào đó trêu chọc. Ban đầu đối xử nhiệt tình với tôi, sau đó lại dần lạnh nhạt, một cuộc điện thoại cũng không nghe, ai mới là kẻ tệ bạc ở đây hả?"

"..."

"Được rồi, lớp trưởng không cần xin lỗi tôi đâu. Coi như tôi tình nguyện bị cậu trêu chọc."

Lần này đến lượt 197 trầm mặc. Rốt cuộc nó đăng ký cho thiếu niên tham gia chương trình kinh dị hay chương trình drama tình tay ba vậy? Tổ đạo diễn có nhầm kịch bản không?

Tuy nhiên, không khí yên bình này chẳng thể giữ được quá lâu. Vào giờ ăn trưa, ba người Mạc Dao, Cố Diêm Vân và Triều Thiên đều nhận được tin tức từ Cao Uyên. Trịnh Kiên Sâm đã chết, Hàn Tuyết Tuyết hóa điên.

- ---------------------------------------

Chuyên mục so sánh Triều cẩu và Cố Diêm Vân.

Dao Dao: *Hôm nay Dao Dao cảm thấy vô cùng tức giận*

Triều Thiên: Vì sao cậu giận? Tôi làm gì khiến cậu không vui sao? Tôi mua đồ ăn cho cậu nhé? Lớp trưởng! Lớp trưởng! Cậu đừng lơ tôi mà ( ɵ̥̥‸ɵ̥̥) Được rồi, tôi thừa nhận hôm qua tôi lén hôn cậu. Nhưng tôi thừa nhận tôi không có cho lưỡi vào... Được rồi tôi có cho vào một chút. Vẫn giận tôi sao? Những việc xấu tôi làm tôi đều khai với cậu hết rồi. Cậu để ý tôi đi mà ( ɵ̥̥‸ɵ̥̥) Tôi hiểu rồi, cậu muốn giận tôi mãi phải không? Tôi cũng vậy. Tôi sẽ giận cậu!

*5 phút sau*

Triều Thiên: Lớp trưởng... lớp trưởng! Tôi tìm được quán ăn ngon nè. Cậu muốn ăn không? Cậu vẫn giận tôi à? Tôi hết giận cậu rồi cậu cũng hết giận tôi đi màaaa ( ༎ຶ⌑༎ຶ) Cậu đừng tưởng cậu có trí có sắc là muốn cưỡi lên đầu tôi lúc nào cũng được... í-ít nhất cậu cũng phải hôn tôi một miếng rồi mới cưỡi chứ! Lớp trưởng, cậu đáp lại tôi đi mà~ Tôi muốn khóc theo cậu rồi. Tôi khóc thật đấy ༼;'༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Dao Dao: Triều Thiên, cậu thật phiền.

Triều Thiên: Lớp trưởng hết giận tôi rồi! Tôi yêu cậu! (ΦзΦ) ❤️

Cà Phê: Chân dung trùm trường fake, mỏ hỗn + lắm mồm + đơn bào thuộc hội người hèn aka Triều c... Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play