*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Nekomaki: Tuyết Tuyết à, dạo này sao không thấy bạn trai mày nữa vậy? Chẳng lẽ chúng mày chia tay rồi?]

[Du Linh: Mọi người đều đang đồn rằng Triều Thiên là gay kìa. Bọn mày yêu nhau thật không vậy?]

[Du Linh: *Hình ảnh*]

[Du Linh: Kể ra tao chưa thấy mày cùng Triều Thiên đi cùng nhau bao giờ. Hắn theo đuổi mày thật sao?]

Nhìn đống tin nhắn gửi từ hội bạn của mình, Hàn Tuyết Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi. Triều Thiên theo đuổi nàng sao? Làm gì có chuyện đó cơ chứ! Tên đó giống như đầu heo vậy, cho dù nàng có thả thính thế nào cũng không thèm rung động.

Hàn Tuyết Tuyết vốn định từ bỏ việc tiếp cận Triều Thiên nhưng một ngày nàng theo chân nhóm Trương Minh đến nhà cậu ấm kia, tuy cả đám cũng là con nhà giàu nhưng so với Triều Thiên thì chẳng đáng là bao, Trịnh Kiên Sâm liền nảy ra ý tưởng cùng nhau chụp ảnh trong gara ô tô nhà họ Triều.

Hàn Tuyết Tuyết chỉ vô tình đăng tấm ảnh lên mạng xã hội, không ngờ lại thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh trong trường. Có người hâm mộ cũng có người ghen tị nhưng tất cả đều đem đến cho thiếu nữ ham hư vinh như nàng cực độ thỏa mãn. Sau đó, Hàn Tuyết Tuyết vẫn luôn cố tình tìm những góc chụp dễ gây hiểu lầm giữa mình và Triều Thiên, cố tình tạo dựng hình tượng bản thân mình đang được thiếu gia nhà họ Triều theo đuổi.

Dù sao đối với chuyện ở trường lớp Triều Thiên đều mù tịt, có chuyện gì hắn cũng toàn hỏi Trịnh Kiên Sâm và Trương Minh, vậy nên hoa khôi giảng đường vẫn yên tâm tiếp tục diễn vai bạn gái giả của vị trùm trường nào đó. Tất nhiên, chuyện này có cả sự góp sức của Trịnh Kiên Sâm nữa.

"Chúng ta làm nhiều việc như vậy... Triều Thiên biết sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?" - Khi ấy Hàn Tuyết Tuyết vẫn còn e dè trước thế lực của nhà họ Triều, nàng sợ hãi nếu sự việc bại lộ, công ty nhỏ bé của cha nàng sẽ bay màu mất.

"Đừng lo, Triều Thiên không dám đâu." - Trịnh Kiên Sâm thoải mái ngả người ra đằng sau. - "Để tôi tiết lộ cho cậu một bí mật. Triều Thiên mắc bệnh tâm thần đấy. Nó từng bị bắt cóc, sau đó nó vẫn luôn nói có ma quỷ đi theo nó vậy nên dù giàu có vẫn bị nhiều người xa lánh thôi. Nếu chúng ta không chạm vào điểm mấu chốt của nó thì nó sẽ làm ngơ thôi. Vì còn ai chơi với nó nữa đâu~"

Lúc ấy, Hàn Tuyết Tuyết mới nhận ra hóa ra kẻ giàu như Triều Thiên cũng có điều phiền não. Vậy nên nàng quyết định bắt tay với Trịnh Kiên Sâm, hắn mang danh Triều Thiên đi bắt nạt những học sinh khác, thỏa ham mê hành hạ biến thái của mình. Hàn Tuyết Tuyết dùng hình ảnh Triều Thiên theo đuổi mình để được nổi tiếng, nhận được vô số lời nịnh nọt từ những người trong trường.

"Hức... hức... hức..." - Tiếng khóc của người bên cạnh khiến dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết Tuyết bị đứt đoạn.

Nàng bực mình nhìn sang người bên cạnh đang trùm chăn kín mít khóc tu tu, phiền não lại tăng thêm một bậc nữa. Cao Uyên thật sự rất phiền. Nếu không phải cần thông qua cô ta để vào nhóm của Triều Thiên, Hàn Tuyết Tuyết đời nào diễn vai bạn tốt đến bây giờ.

Kể từ lúc đến nhà nàng ngủ chung, thiếu nữ tóc ngắn vì bị người yêu la mắng mà không ngừng khóc lóc. Ban đầu nàng còn có kiên nhẫn dỗ dành cô nhưng dần dần cũng ngán ngẩm mà bỏ mặc bạn mình.

"May mắn. May mắn sẽ luôn ở bên bạn. Nào nào hãy cùng nhau cười lên. Ha ha ha ha. Bạn muốn chơi cùng tôi không? Chúng ta cùng nhau cười nhé! Cười đến vỡ bụng thì thôi. Ha ha ha..."

Dưới nhà chợt truyền đến tiếng hát trẻ con truyền ra từ tivi. Tâm trạng Hàn Tuyết Tuyết chính thức hạ xuống đáy vực. Nàng quăng tai nghe lên giường, xỏ dép chạy xuống nhà. Bà giúp việc nhà nàng vẫn luôn thích mở tivi xem mấy chương trình giải trí. Nhưng muộn đến như vậy rồi vẫn mở tivi to như vậy là sao?

"Dì Mai, dì tắt tivi hộ tôi được không? Dì biết mấy giờ rồi không hả?"

Vừa bước xuống cầu thang, thiếu nữ vừa quát lớn. Tiếng nhạc trẻ con cuối cùng cũng dừng lại. Khi Hàn Tuyết Tuyết bước xuống, dì Mai đã không ngồi ở phòng khách nữa, tivi cũng sớm tối đen.

"Bà già này, hôm nay làm sao vậy?" - Vị hoa khôi giảng đường khẽ lẩm bẩm. Nàng toan bước lên tầng, từ trong bếp lại vang lên tiếng động kỳ lạ.

Bang. Bang. Bang.

Âm thanh giống như tiếng dao chặt thịt tiếp xúc với mặt thớt. Hàn Tuyết Tuyết nhíu mày kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã một giờ sáng rồi. Giờ này vẫn chặt thịt sao?

"Dì Mai, dì biết mấy giờ rồi không? Dì muốn tôi đuổi việc dì không hả?"

Ở trên mạng xã hội nàng đã bị khinh thường rồi, giờ ngay cả người giúp việc cũng khinh thường nàng sao? Chết tiệt, tại sao bọn người này không chết hết đi cơ chứ!

Bang. Bang. Bang.

Tiếng chặt thịt vẫn không ngừng lại mà ngược lại ngày càng rõ ràng hơn. Hàn Tuyết Tuyết tức điên lên, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo giống như ma nữ trong phim kinh dị. Nàng toan rút điện thoại gọi cho ba mình, đúng lúc này tin nhắn từ Cao Uyên chợt truyền tới.

[Cao Uyên: Tuyết Tuyết à, sao cậu lại khóa cửa? Mau mở cửa cho mình đi.]

Cô ta bị điên hay gì vậy? Vừa rồi con nằm bên cạnh mình giờ đòi xuống mở cửa là sao! Đám người này muốn trêu đùa mình sao?

Hàn Tuyết Tuyết cười khẩy, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Cao Uyên.

[Hàn Tuyết Tuyết: Cậu nói gì vậy, vừa rồi cậu vẫn nằm bên cạnh mình mà.]

[Cao Uyên: Nửa đêm mình đói quá nên rời nhà đi ăn. Giờ mới về này. Cậu nói gì vậy, Tuyết Tuyết?]

Như để chứng minh lời nói của mình là đúng, Cao Uyên còn chụp lại đống đồ ăn trên tay mình rồi gửi cho bạn thân. Sau đó còn gửi kèm thêm một tấm ảnh có gương mặt của Hàn Tuyết Tuyết.

[Cao Uyên: Khi ấy mình gọi cậu rất lớn nhưng cậu cứ cắm mặt vào điện thoại rồi cười khúc khích. Bần cùng mình mới đi ăn một mình.]

Thấy bạn tốt không trả lời mình cũng không chạy ra mở cửa, Cao Uyên thử nhắn thêm vài câu nữa. Nhưng lúc này hoa khôi giảng đường Hàn Tuyết Tuyết làm gì còn tâm trạng đáp lại cô. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn hình ảnh khuôn mặt nàng cúi sát vào màn hình, ánh sáng xanh phát ra từ điện thoại ánh lên mặt nàng khiến gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ có phần hốc hác, giống như người mất ngủ lâu ngày. Nhưng Hàn Tuyết Tuyết trong ảnh lại không tỏ ra mệt mỏi, ngược lại, nàng còn nở một nụ cười quỷ dị, giống như... giống như có ai banh miệng nàng ra để kéo thành nụ cười vậy.

Hàn Tuyết Tuyết sợ đến nỗi đánh rơi điện thoại. Nàng... nàng đã từng bày ra vẻ mặt như vậy sao? Còn nữa, nếu Cao Uyên đi ra ngoài từ nãy đến giờ. Vậy... người nằm bên cạnh nàng là ai? Người cùng nàng nằm trên cùng một giường, đắp chung một cái chăn... Người nọ là ai?

Nghĩ đến việc bản thân mình cùng một kẻ xa lạ nằm chung một giường, hai chân thiếu nữ liền trở nên mềm nhũn, hoàn toàn không thể đứng vững được nữa. Cùng lúc này, tiếng chặt thịt trong bếp chợt dừng lại.

Nếu vài giây trước, Hàn Tuyết Tuyết còn tạ ơn trời vì âm thanh ồn ã đó đã chấm dứt nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy kinh hãi vô cùng. Liệu người trong bếp có thật sự là dì Mai hay không? Và thứ hắn chặt... chỉ đơn thuần là thịt lợn để trong tủ?

"Không... không... Tôi không làm gì hết. Tôi không làm gì hết!" - Thiếu nữ xinh đẹp giống như hóa điên, không ngừng ôm đầu la hét.

Nàng cố gắng bò lên bậc thang nhằm tránh đi sự truy đuổi của thứ ở trong bếp.

"May mắn. May mắn sẽ luôn ở bên bạn. Nào nào hãy cùng nhau cười lên. Ha ha ha ha. Bạn muốn chơi cùng tôi không? Chúng ta cùng nhau cười nhé! Cười đến vỡ bụng thì thôi. Ha ha ha..."

Bên tai Hàn Tuyết Tuyết chợt vang lên tiếng hát của trẻ con. Nhưng thay vì phát ra từ tivi như nàng tưởng, âm thanh ấy lại xuất phát từ ngay bên cạnh nàng.

*****

Sau khi mở cửa phòng ngủ, thiếu niên vội vàng đặt cặp sách xuống, sau đó lôi từ trong đó ra một đống đồ nghề. Tỏi, ớt, lá dâu tằm... Dường như thứ gì có thể trừ tà cậu đều tha về phòng mình.

"197? Cậu về chưa?"

Đáp lại thiếu niên vẫn là một khoảng không im ắng.

Mạc Dao hít hít cái mũi, cuối cùng vẫn chấp nhận việc bản thân sẽ phải sống ở đây một mình. Sau khi bày biện đủ đồ trừ tà, thiếu niên nắm chặt vòng ngọc Cố Diêm Vân đưa cho mình, run rẩy chạy vào một góc.

"Nếu... nếu như mi có ở đây thì chúng ta thương lượng đi. Ta... ta không đòi tiền trọ của mi nhưng mi cũng không được sờ soạng linh tinh."

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng cành cây cọ vào cửa kính, thiếu niên theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm lấy toàn thân mình, miệng vẫn không ngừng lắp bắp muốn "thương lượng" với ma quỷ.

"Việc... việc làm của mi ngày hôm nay là quấy rối trẻ vị thành niên! Sẽ bị bắt cạo đầu rồi thả trôi sông! Hơn nữa... hơn nữa... ta cũng không sợ mi đâu!"

Sau khi đe doạ ma quỷ xong, Mạc Dao vội vàng ôm quần áo chạy vào nhà tắm. Dù sao đằng nào cũng chết, cậu muốn làm một con ma sạch sẽ trước khi chết.

Ở trong nhà tắm, thiếu niên cẩn thận kiểm tra lại vết thương trên người mình, quả nhiên nhiều nơi trên cơ thể mình đều tràn đầy dấu vết xanh tím. Cậu run rẩy chạm vào ngực mình, cảm giác đau đớn liền truyền đến, thiếu niên sợ hãi vội vàng buông tay ra.

"Đau quá!" - Vì không có 197 ở đây để tố khổ, thiếu niên chỉ có thể cáu kỉnh dẩu môi thầm mắng con quỷ nào đó thích bắt nạt trẻ vị thành niên.

Mông, ngực lẫn eo đều đau nhức, thiếu niên không dám tắm quá lâu. Sau khi xoa xà phòng khắp người cậu liền nhanh chóng dội nước. Bởi vì sợ đau nên thiếu niên quyết định không mặc quần lót, chỉ mặc đồ ngủ rộng rãi mà đi ra ngoài.

Phát hiện ra đống "trận pháp" của mình vẫn chưa bị ai động vào, Mạc Dao liền thở phào nhẹ nhõm. Vậy là quỷ không đi theo cậu về thận nhà. May quá!

Dù vậy, việc ở một mình vẫn khiến thiếu niên cảm thấy bất an. Trong những lúc như vậy điều duy nhất cậu nghĩ đến là lướt mạng xã hội.

Thiếu niên vội vàng tìm điện thoại trong cặp sách mình. Sau khi bật nguồn lên, một cuộc gọi chợt đánh tới. Mạc Dao vừa mới áp điện thoại lên tai, phía bên kia liền vang lên tiếng rống quen thuộc.

"Mẹ nó, sao cậu lại không nghe máy hả? Cậu biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không? Đù má, con gái sau khi bị tra nam lừa cũng không gọi nhiều như tôi đâu. Tôi vừa mới ra khỏi bệnh viện liền nhớ đến cậu đầu tiên. Vậy cậu thì sao? Không thèm nghe một cuộc điện thoại nào của ông đây. Cậu có biết tôi suýt nữa đăng tin tìm trẻ lạc không hả?"

Mạc Dao bị giọng điệu dồn dập của vị trùm trường nào đó dọa cho choáng váng, trong chớp mắt đã quên mất ngôn ngữ loài người chỉ biết biết "a" và "ớ".

Triều Thiên nói một hồi không được đáp lại, cho rằng bản thân mình chọc giận cậu, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi thiếu niên:

"Cái kia... Không phải tôi mắng cậu đâu... là do cậu không nghe máy nên tôi mới hốt hoảng như vậy. Cậu cũng biết là ngày hôm qua tôi gặp chuyện gì rồi mà. Tôi thì không sao, da dày thịt béo, có solo với thằng Đầu Đinh thì vẫn đấm được nó. Nhưng mà cậu thì khác, cậu thì gầy như con khỉ, được mỗi mông là tròn đầy xíu. Cả người mềm mại như đậu hũ, sợ rằng chỉ chạy vài bước thôi cũng té xỉu mấy lần mất."

"Triều Thiên!"

"Coi... coi như tôi chưa nói gì. Cậu đừng có mà tắt máy đấy..."

Mạc Dao thở dài. Dù biết miệng tên này luôn đi lung tung nhưng thiếu niên không thể không thừa nhận, nói chuyện với Triều Thiên giúp cậu thoải mái hơn rất nhiều. Mạc Dao quyết định không tắt máy, do dự một lúc mới hỏi hắn:

"Cậu tìm tôi để làm gì?"

"Mặt."

"Gì cơ?"

"Đồ ngốc, tôi đang video call với cậu đấy! Dù ngắm tai cậu cũng vui nhưng mà..."

Lúc này thiếu niên mới lúng ta lúng túng thả điện thoại xuống. Quả nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên gương mặt xanh tím giống như pha bột màu của Triều Thiên. Thiếu niên nhịn không được mà khẽ cười, người thanh niên nhỏ giọng mắng một tiếng "Có gì đáng cười đâu chứ." nhưng gương mặt cũng dần đỏ lên.

"Cậu chờ chút." - Mạc Dao ngó quanh một hồi, cuối cùng quyết định dựng điện thoại dựa vào laptop, nghiêm chỉnh đối diện với vị trùm trường nào đó. - "Hiện tại cậu nhìn rõ mặt tôi chưa?"

Tuy nhiên, người thanh niên chỉ biết trợn tròn mắt, miệng không ngừng lắp bắp không nói thành lời. Thiếu niên nghiêng đầu khó hiểu, thử gọi tên hắn. Triều Thiên che lại gương mặt đã sớm nóng cháy của mình, xấu hổ nhìn đi nơi khác.

"Tôi nhìn thấy rồi. Rất xinh đẹp."

"..."

"Khụ, tôi hỏi trước. Vì sao cậu không nghe máy? Không được lấp liếm, phải trả lời thật lòng."

"Tôi cùng Cố Diêm Vân và Hàm Quan đến nhà Hạ Thư Dương tìm kiếm. Mọi người đều cho rằng mấy chuyện gần đây có liên quan đến cậu ta."

"Mấy người tài thật đấy. Không sợ chết hay gì vậy?" - Triều Thiên hừ lạnh buông ra vài lời tàn nhẫn. - "Cậu bị ma dẫn đi mấy lần rồi. Cho rằng mình có 9 mạng hay sao mà còn theo chân đám kia vào nơi nguy hiểm? Cẩn thận bị ma dẫn đi không tìm được đường về."

Dù biết người này nói không sai, Mạc Dao thật sự gặp ma khi ở nhà Hạ Thư Dương nhưng trước thái độ cằn nhằn giống như gà mẹ của Triều Thiên, thiếu niên lại nổi lên lòng phản nghịch. Cậu không vui dẩu môi nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm:

"Tôi là trẻ ngoan, ma còn lâu mới bắt tôi. Ma chỉ bắt trẻ hư như cậu thôi."

"Tôi hư? Tôi hư chỗ nào." - Triều Thiên không phục phản bác lại.

"Cậu lười học."

"Cái này không tính!"

"Cậu còn bắt nạt học sinh khác." - Dù biết chuyện Hạ Thư Dương bị bắt nạt là có sự góp mặt của cả một tập thể, thậm chí chính nguyên chủ cũng có một chân. Nhưng dù ai nhìn vào cũng không thể không thừa nhận người khởi đầu cho mọi việc là Triều Thiên.

"Mẹ nó, tôi bắt nạt ai? Nếu nói mấy thằng bị tôi đánh cho nhừ tử là do chúng động đến học sinh trường mình. Cậu biết tên đại ca trường kế không? Hắn dám lấy điện thoại chụp lén nữ sinh trên xe bus. Mẹ nó, việc làm ghê tởm như vậy ông đây đánh gãy hai xương sườn của hắn còn quá nhẹ!"

"Vậy Hạ Thư Dương thì sao?"

Thái độ hùng hổ của Triều Thiên bỗng chốc ỉu xìu xuống. Dù vậy hắn vẫn không phục mà khẽ lẩm bẩm:

"Hắn bị như vậy là đáng! Tôi làm đúng việc thôi đâu gọi là bắt nạt."

"Triều Thiên." - Thiếu niên rũ mắt khẽ gọi tên người thanh niên. - "Đó là bắt nạt."

"Không phải tôi chỉ..." - Hắn không có bắt nạt! Rõ ràng hắn chỉ đánh một trận rồi thôi, cũng chẳng thèm nhìn mặt Hạ Thư Dương thêm lần nào nữa. Như vậy không tính là bắt nạt. - "Chẳng phải chỉ là đánh một trận thôi sao!"

"Dùng bạo lực gây tổn thương lên cơ thể và tinh thần của người khác gọi là bắt nạt."

"Tôi nói không phải là không phải!" - Người thanh niên đột nhiên la lớn, cũng không thèm kiềm chế nữa mà đập mạnh bàn. - "Tôi chỉ trả lại hắn những gì bản thân mình phải chịu đựng mà thôi. Mẹ nó, cậu biết mẹ con hắn đã làm gì ông đây không?"

Mạc Dao run rẩy lông mi, lắc đầu. Triều Thiên muốn phát tiết cảm xúc cũng chẳng tìm được chỗ phát tiết. Để trốn khỏi cha mình hắn đã phải đấm nhau với một đống vệ sĩ, cả người lúc này đau nhức, miệng vẫn còn mùi máu tươi. Vậy mà thiếu niên không những không hỏi han hắn còn chất vấn hắn là kẻ bắt nạt.

Triều Thiên tức đến hai mắt đều đỏ, gương mặt vốn luôn ngạo nghễ của đại thiếu gia nhà họ Triều lúc này lại có phần đáng thương, giống như chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, không ngừng dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía chủ nhân của mình.

"Triều Thiên, nếu như cậu không bắt nạt Hạ Thư Dương... vì sao hắn phải tìm cậu... chúng ta báo thù? Hơn nữa còn dùng đến cả ma quỷ để trả thù." - Mạc Dao thật thà nói ra suy nghĩ của mình. Giống như 197 đã nói, tên tiêu đề chương trình là "Báo ứng" là việc những kẻ gây ra họa phải trả lại nghiệp của mình.

Người đang làm trời đang nhìn. Nếu như bọn họ không có tội, vì sao phải bị truy đuổi như vậy?

"Lớp trưởng, tôi nói Hạ Thư Dương bị tôi đánh là xứng đáng. Cậu tin tôi không?"

Thiếu niên im lặng do dự một lúc rồi lắc đầu.

"Mẹ nó, sao cậu lại không tin tôi chứ? Hắn bị như vậy là xứng đáng! Mẹ hắn bị như vậy là xứng đáng! Các người bảo tôi quá đáng. Thậm chí tôi còn chẳng biết quá đáng ở chỗ nào! Là tôi không có mẹ dạy. Là tôi cậy nhà giàu làm kiêu!"

Triều Thiên giống như chịu đả kích mà quát lớn dọa thiếu niên chỉ biết co rúm một góc, không dám đối diện với điện thoại. Gã thanh niên quát mắng một hồi cũng dừng lại. Nhìn thiếu niên sợ hãi cúi đầu, hắn liền hận không thể đánh mình vài cái.

Hít một hơi thật sâu, Triều Thiên hạ giọng nói với Mạc Dao:

"Xin lỗi lớp trưởng, có lẽ cậu nói đúng. Tôi là kẻ bắt nạt. Nếu cậu thấy tôi ảnh hưởng đến cậu thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, hai chúng ta là người xa lạ."

Dứt lời người thanh niên liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Thiếu niên khẽ thở dài một tiếng, tâm trạng cũng vì cuộc trò chuyện vừa rồi mà chùng xuống. Thiếu niên chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, cứ như vậy mà chui vào trong chăn nhắm mắt. Không biết vì sao nhìn Triều Thiên như vậy, cậu cũng có chút buồn. Không để bản thân nghĩ nhiều, Mạc Dao nhắm mắt ngủ một mạch đến sáng.

Vốn tưởng rằng mối quan hệ của cậu và vị trùm trường nào đó đã tan tành rồi, không ngờ rằng, sáng sớm vừa mở mắt ra, thiếu niên đã nhận được một loạt tin nhắn đến từ vị nào đó.

[Triều Thiên: Người lạ ơi~]

[Triều Thiên: Ngày mới tốt lành nhé người lạ.]

[Triều Thiên: Cậu dậy chưa?]

[Triều Thiên: *Hình ảnh*]

[Triều Thiên: Mặt trời mọc này.]

[Triều Thiên: Tôi nhìn thấy đám mây hình thù kỳ lạ lắm. Giống hệt cậu.]

[Triều Thiên: *Hình ảnh*]

[Triều Thiên: Chấm chấm chấm.]

[Triều Thiên: *Hình ảnh*]

[Triều Thiên: Xin lỗi gửi nhầm.]

Mạc Dao im lặng nhìn một loạt ảnh chụp cơ bụng của ai đó. Dù nói là gửi nhẩm nhưng người thanh niên cũng không có ý định gỡ hình ảnh.

*****

Chuyên mục so sánh Triều cẩu và Cố Diêm Vân.

Dao Dao: *Hôm nay Dao Dao cảm thấy vô cùng tức giận*

Cố Diêm Vân: *Thầm nghĩ* Vì sao vậy? Là do không làm được bài tập ư? Chẳng phải mình đã đưa bài tập cho cậu ấy rồi sao. Không đúng, có lẽ phần chú thích vẫn chưa đủ chi tiết. Khoan đã, có khi nào mình lỡ nói gì nặng lời với Dao Dao không? Từ sáng đến giờ cả hai mới nói "Xin chào" thôi mà. Giọng điệu của mình quá lạnh lùng sao? Hay do Dao Dao thấy không khỏe? Dạo này trời lạnh hơn rồi mặc 5 áo vẫn không đủ. Phải dặn cậu ấy mặc ấm hơn. Mình nên mua thức ăn nóng cho Dao Dao. Nếu tâm trạng cậu ấy vẫn không tốt thì phải kể chuyện cười. Hay dẫn cậu ấy về nhà luôn nhỉ? Trong nhà có máy sưởi còn có cả đồ ăn ngon. Quyết định vậy đi!

Mạc Dao: Cố Diêm Vân, sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?

Cố Diêm Vân: Uống nhiều nước ấm vào.

Cà Phê: Chân dung người thanh niên thích nghĩ một đằng làm một nẻo, nwng không chịu nhận kết quả cuối cùng chỉ được nhìn không được húp - Cố Diêm Vân ʕ◉ᴥ◉ʔ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play