*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tủ quần áo vốn chật hẹp, không khí vốn ít ỏi chẳng đủ để người khác thoải mái mà hô hấp từng ngụm to. Nhưng hiện tại Cố Diêm Vân lại gần như nín thở, bởi vì xung quanh hắn vẫn luôn tràn ngập mùi trà đào ngọt ngào. Ngọt đến nỗi khiến hắn hận không thể dùng tay nắm lấy, xoa bóp đến khi mật ngọt chảy ra đầy tay.
Vậy mà thiếu niên giống như không ý thức được hành động của bản thân mình, thân thể mềm nhuyễn liên tục cọ xát lên người hắn, cái đầu nhỏ vẫn không ngừng dụi vào hõm vai, phát ra những âm khóc đầy đáng thương. Thậm chí, vì đầu lưỡi bị bắt lấy quá lâu, môi bị đè ép mở ra to nhất có thể nên thiếu niên vẫn chưa thể hoàn toàn khép miệng, nước bọt dính nhớp thơm mùi đường vô tình dính vào cổ hắn, giống như động vật nhỏ dùng dịch thể của bản thân đánh dấu lãnh thổ.
So với vừa rồi, hiện tại lòng của Cố Diêm Vân càng phiền gấp bội. Đầu óc vốn đã nóng vì căm phẫn, nay phần phía dưới cũng bắt đầu có nhiệt trướng. Hắn mím chặt môi, dùng hết sức lực cử động cánh tay đặt lên eo thiếu niên, đến khi đạt được mục đích, trên trán hắn đã nhễ nhại mồ hôi.
Khác với khi nãy, Cố Diêm Vân chỉ chạm vào Mạc Dao cách nhiều lớp áo. Nhưng lúc này, áo trong áo ngoài của thiếu niên đều được vén lên cao, bàn tay to lớn của hắn chạm vào da thịt mềm ấm không chút trở ngại. Dù eo cậu so với trung bình các nam sinh nhỏ hơn rất nhiều nhưng sờ lên không phải chỉ toàn xương, ngược lại, bàn tay của hắn có nắm ra chút thịt, đủ để nhiều thiếu nữ ngày đêm giữ dáng phải đỏ mắt ghen tị.
Cảm nhận được eo mình bị nắm lấy, Mạc Dao ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam sinh với khuôn mặt đã sớm đỏ bừng. Cố Diêm Vân cố gắng không tiếp tục xoa bóp eo của cậu, cắn chặt răng bài trừ ra vài tâm tiết đơn điệu:
"Đừng... đừng dựa sát."
Hắn thật sự chịu không nổi. Cho dù hiện tại ngoài kia có một Đầu Đinh đang không ngừng tìm kiếm hai người, cho dù phía sau thiếu niên luôn có một tầm mắt đỏ như máu đang hung hăng nhìn hắn... Cố Diêm Vân vẫn không thể ngăn bản thân nghĩ sang triều hướng đen tối hơn được. Giống như túm lấy eo thiếu niên, ở trong tủ quần áo chật hẹp mà không ngừng ma sát hạ bộ hai người với sau. Không khí ít ỏi càng khiến người khác hưng phấn, há miệng từng chút một hít lấy không khí đã bị nhuộm đẫm hương trà đào.
Cố Diêm Vân cảm thấy bản thân mình thật sự điên rồi!
Mà phía Mạc Dao hoàn toàn không biết được những suy nghĩ chẳng trong sáng chút nào của bạn cùng lớp. Cậu bị hắn mắng như vậy có chút oan ức oán hận đưa mắt nhìn kẻ phía sau. Cậu có muốn vậy đâu. Là do hắn không ngừng sờ soạng cậu, bùa trừ tà đã bị hắn bóp nát, cậu có đánh cũng không thể đánh lại "thứ đó" vậy nên chỉ còn cách cố gắng trốn tránh thôi.
Thiếu niên bất lực chỉ có thể chui rúc vào lòng người dưới thân mình, hoàn toàn không ý thức được bản thân mình vừa hơi cong đầu gối, mềm mại cọ qua hạ thân hắn. Cố Diêm Vân rên lên một tiếng, hai tai đã đỏ đến tích máu.
"Đừng... Mẹ nó, đừng cử động nữa. Giờ nó đang ở đâu?"
Thiếu niên cắn môi, do dự một lúc rồi trả lời:
"Vẫn ở sau lưng. Hắn... hắn giống như muốn lột quần tôi... Cố... Cố Diêm Vân, cậu cứu tôi với..."
"Hiện tại tôi không cử động được."
"Vậy... vậy phải làm sao?"
Cảm nhận được kẻ phía sau muốn kéo mình ra khỏi người bạn cùng lớp, lớp trưởng Mạc Dao càng sợ hãi ôm chặt lấy Cố Diêm Vân, quên sạch lời cảnh báo của hắn mà dùng cơ thể mình đè nặng lên. Cho dù kẻ kia có kéo thế nào, thiếu niên vẫn giống như người chết vớ được cọc, vĩnh viễn không buông người thanh niên dưới thân mình ra.
Cố Diêm Vân bị ôm đến phát hoảng, đầu óc không thể nào vận hành như thường ngày được nữa. Phải mất một lúc lâu, hắn mới nặn ra được vài lời.
"Lấy bùa... trong túi tôi."
Vì sao cậu không nói sớm chứ! Thiếu niên vội vàng thò tay vào trong túi quần người thanh niên không ngừng lần mò tìm bùa chú. Nếu Cố Diêm Vân có thể đọc được tiếng lòng của thiếu niên, chắc chắn hắn sẽ lên tiếng kêu oan. Hắn hoàn toàn không nhớ ra chuyện có bùa trong túi quần, là cậu hắn lén thả vào từ tuần trước, thậm chí lúc này nó còn hay đã bị cuốn vào trong máy giặt hắn cũng không rõ nữa. Chưa... chưa kể Mạc Dao vẫn luôn ở trên người hắn cọ loạn, làm sao hắn có thể tập trung suy nghĩ được...
"T-tôi không thấy... Cố Diêm Vân, tôi tìm không thấy."
Cảm nhận được quần của mình đã bị lột một nửa lộ mông, thiếu niên càng gấp gáp hơn. Bởi vì tiết cuối ở trường là thể dục, cả Mạc Dao lẫn Cố Diêm Vân đều mặc quần thể dục đến đây. Quần thể dục mặc rất thoải mái nhưng chất vải lại quá mỏng, vậy nên cho dù cách một lớp vải, thiếu niên vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ da thịt của người thanh niên. Thậm chí cậu còn hoài nghi có phải hắn đã bị sốt rồi không.
"A!" - Môi nhỏ của thiếu niên chợt kêu lên. - "Cố Diêm Vân, đây là bùa của cậu sao? Vì sao lại cứng như vậy? Còn rất nóng nữa..."
Không đúng, bùa phải ở trong túi chứ, vì sao lại cách một lớp vải như vậy? Chẳng lẽ Cố Diêm Vân đeo bùa vào bụng sao?
Trước câu hỏi của thiếu niên, vị học sinh giỏi chỉ im lặng giống như đã lâm vào dòng suy nghĩ của bản thân. Một lúc sau, Mạc Dao mới nghe thấy giọng trầm khàn của hắn.
"Đó không phải bùa."
Thiếu niên lúc này mới giật mình nhận ra thứ mình sờ nắn là thứ gì. Không phải do cậu chưa từng nhìn thấy thứ này... chỉ là cậu không ngờ sẽ là nó...
Mạc Dao giống như đụng phải nước sôi vội vàng rút tay ra. Cậu còn chưa kịp nói xin lỗi, người kia đã mở miệng nói tiếp.
"Lại sờ thêm một lần nữa."
"..."
*****
Cuối cùng, ngay khoảnh khắc ma quỷ nắm lấy chân thiếu niên lôi đi, cậu đã tìm thấy được chiếc bùa mà Cố Diêm Vân nói đến. Khác với loại bùa giấy mà 197 đưa cho Mạc Dao, bùa của người thanh niên là một chiếc vòng mang hình thù kỳ quái, nhưng nó dường như có tác dụng với "thứ đó".
Sau khi thiếu niên nắm chặt lấy mặt vòng, kẻ phía sau chợt rên lên đầy đau đớn. Sau đó không cam lòng mà biến mất. Cố Diêm Vân lấy lại được tự do, hắn theo bản năng đẩy cửa tủ quần áo, ôm lấy Mạc Dao cùng lăn ra ngoài. May mắn, Đầu Đinh đã không ở bên ngoài nữa.
Làm ngơ cảm giác đau nhức trên người, Cố Diêm Vân vội vàng đỡ thiếu niên ngồi dậy. Tuy cậu được hắn bảo vệ kỹ càng nhưng bởi vì da thịt quá mềm nên không tránh được vài nơi trên cơ thể bị xây xát. Đặc biệt là ngực, nơi đó vẫn còn hằn rõ dấu tay.
Bàn tay còn đang lúng túng giúp Mạc Dao phủi bụi bất giác dừng lại, sắc mặt người thanh niên thoáng chốc trở nên tăm tối. Vừa rồi hắn đúng là nhìn thấy có bàn tay chạm vào ngực thiếu niên, nhưng lúc ấy Cố Diêm Vân chỉ cho rằng đây chỉ là vô tình đụng phải. Dù sao, trong nhận thức của hắn quỷ chỉ giết người... làm sao... làm sao có thể d*m đãng như vậy được, ngay cả học sinh cấp 3 cũng không buông tha.
Nhưng sự thật đã vả thẳng vào mặt vị học sinh giỏi nào đó một cú tát đau đớn. Không chỉ ngực mà cả eo của thiếu niên cũng xuất hiện dấu tay, thậm chí, quần thể dục của cậu cũng bị kéo xuống, để lộ một phần quần lót màu trắng xinh xinh. Nếu như lúc đó hắn không nhớ đến chiếc bùa mà cậu nhét vào túi mình, liệu rằng thiếu niên có bị làm gì quá đáng hơn không? Cố Diêm Vân không dám tưởng tượng tiếp.
Hắn cẩn thận giúp thiếu niên chỉnh lại quần áo, mang vẻ mặt tự trách mà ôm lấy thiếu niên vào trong lòng. Cố Diêm Vân biết lúc này xin lỗi Mạc Dao chẳng có ích gì. Chưa lúc nào hắn hận bản thân mình bất tài như vậy. Nếu có thể hắn thật sự ước có thể bóp chết con quỷ dâm đó, khiến nó cả đời này không thể siêu thoát.
"Này! Này! Tôi nghe thấy tiếng động trên gác. Có chuyện gì xảy ra à?"
Hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Hàm Quan mang vẻ mặt hớt hải chạy vào trong phòng. Phát hiện ra hai người bạn đồng hành của mình đang ôm ấp nhau, hắn kêu lên một tiếng vội vàng che mắt mình lại.
"T-tôi không nhìn thấy gì hết!"
"Hàm Quan?"
"Đúng vậy, là tôi. Tôi không nhìn cậu chuẩn bị xơi lớp trưởng đâu. Éc tôi nói bừa! Cậu đừng tin!"
"Câm miệng." - Cố Diêm Vân nhíu mày ra hiệu cho người thanh niên đầu húi cua ngậm miệng. - "Cậu không gặp nó sao?"
"Nó?"
"Đầu Đinh."
Hàm Quan mang vẻ mặt ngơ ngác mà lắc đầu. Hắn ở dưới tầng một chơi game suốt nào có bắt gặp ai. Bởi vì nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ trên tầng, hắn mới lấy hết can đảm mà chạy lên. Trên đường đi cũng chẳng bắt gặp Đầu Đinh nào hết.
Ban đầu, Hàm Quan còn cho rằng Cố Diêm Vân cố tình nói vậy để dọa hắn nhưng thấy sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, gã thanh niên xoa xoa tay vào nhau vẻ mặt trắng bệch:
"H-hay chúng ta rời đi đi. Nơi này ghê quá."
Lần này không có ai phản đối. Trải qua chuyện vừa rồi, có cho tiền Cố Diêm Vân và Mạc Dao cũng không dám ở lại đây thêm nữa. Cả ba quyết định nhanh chóng rời khỏi nhà của Hạ Thư Dương.
Hàm Quan là người ra cuối. Sau khi cẩn thận đóng lại cửa nhà giúp người ta, hắn theo bản năng nhìn về phía tầng hai. Phòng ngủ của mẹ Hạ Thư Dương có một cửa sổ nhỏ. Dù lúc này trong phòng tối om nhưng gã thanh niên vẫn có thể thấy được có một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm về phía ba người bọn họ.
Phát hiện ra Hàm Quan đang nhìn mình, chủ nhân của con mắt kia còn vươn cánh tay trắng bệch, móng tay dài màu đen nhọn hoắt ra chào hắn. Hàm Quan theo bản năng muốn hét lên. Tuy nhiên, khi nhìn lại, hình ảnh ấy đã sớm biến mất, thậm chí cửa sổ phòng đó còn không mở rèm.
"Chẳng lẽ là mình gặp ảo giác?" - Hắn khẽ lẩm bẩm rồi vội vàng bước theo Cố Diêm Vân.
Nhìn người thanh niên nắm lấy tay thiếu niên kéo đi, trên vai đeo cặp sách của cậu, Hàm Quan nhịn không được mà muốn khóc. Rõ ràng là nhóm 3 người nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy bản thân mình bị thừa ra vậy?
*****
"Không sao đâu... Dù sao ma quỷ sẽ không vào được đây..." - Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, không ngừng động viên bản thân. Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình rời khỏi nơi đông người liền sẽ bị ai đó lột quần, Mạc Dao lại không dám tiến vào trong tòa chung cư.
Vì sao 197 vẫn chưa trở lại? Cậu... cậu không dám ở một mình...
Có lẽ vì dáng vẻ gục đầu, ngồi xổm bên vệ đường của thiếu niên quá đáng thương. Một nhân viên văn phòng vừa tan làm về nhịn không được mà tiến lại phía cậu hỏi han. Nghe thấy có người gọi mình, thiếu niên chợt ngẩng đầu lên.
Bởi vì ngày hôm nay khóc quá nhiều nên hai mắt của thiếu niên có chút sưng lên, mái tóc ngắn cũn cỡn rối tung, hai má vẫn còn hơi đỏ do gục mặt vào cặp xách quá lâu. Thiếu niên giống như cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, chỉ biết ôm cặp sách lẫn khăn quàng cổ mà chờ người nhanh chóng nhận nuôi mình.
"Có... có thể đưa tôi lên phòng 411 được không?"
Vị nhân viên văn phòng nào đó vô thức ôm lấy tim mình, lúng ta lúng túng gật đầu. Đứa trẻ đáng thương như vậy ai lại nhẫn tâm vứt ở bên đường cơ chứ? Người đàn ông nhịn không được mà đỏ mặt, vô thức liếc nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ôm đồ đi theo hắn.
Hắn thật sự muốn nói, nếu như thiếu niên không chê có thể đến nhà hắn ngủ lại một đêm. Dù sao hắn còn độc thân lại không có bạn cùng phòng, phòng ở cũng sạch sẽ hơn rất nhiều đàn ông bây giờ. Nhưng nghĩ đến việc hai người mới chỉ gặp mặt nhau được vài phút, người nhân viên văn phòng liền nuốt mọi lời muốn nói ra vào trong lòng.
Hay để hắn chào hỏi thiếu niên vài lần rồi hãy mời cậu về phòng nhỉ? Có nên rủ cậu đi uống cà phê không?
Nhưng nhìn đồng phục học sinh cấp ba trên người Mạc Dao, người đàn ông liền nhịn không được mà thầm mắng mình. Đây là trẻ vị thành niên! Hành vi của hắn là dụ dỗ trẻ vị thành niên!
"Chú ơi..." - Thấy người đàn ông hết nhăn nhó mặt mũi rồi lại nghiến răng ken két, thiếu niên có chút sợ hãi mà nhỏ giọng gọi hắn.
Vị nhân viên văn phòng nào đó vội vàng sửa sang lại vẻ mặt của mình, mỉm cười dịu dàng đáp lại thiếu niên:
"Có chuyện gì không cậu bé?"
"Đến phòng ở của cháu rồi. Cảm ơn chú rất nhiều ạ." - Thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn người đàn ông, sau đó vội vàng rời khỏi thang máy.
Lúc này vị nhân viên văn phòng mới giật mình nhận ra đã đến tầng 4. Hắn ai oán mà nhìn nút bấm thang máy. Mẹ, vì sao lại đi nhanh như vậy hả! Người đàn ông sầu não muốn bấm lên tầng của mình, bất chợt một bàn tay trắng bệch chợt vươn ra, ngăn cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại.
"Xin lỗi, tôi còn chưa đi ra."
Vừa rồi ngoài hắn cùng thiếu niên đáng yêu ra thì vẫn còn người nữa sao? Vị nhân viên văn phòng kinh ngạc nhìn người thanh niên cao lớn đứng ngay cạnh hắn. Ngoại trừ làn da trắng quá mức ra thì phải nói người này thật sự quá đẹp trai, có thể sánh ngang với mấy vị nam chính trong tiểu thuyết mà các nữ sinh thường nhắc đến vậy. Người này cũng mặc đồng phục có huy hiệu giống như thiếu niên vừa rồi, chỉ có điều đồ hắn mặc trên người là đồng phục mùa hè, hoàn toàn không phù hợp với thời tiết giá buốt lúc này chút nào.
Người này không thấy lạnh sao?
Người đàn ông không khỏi tự hỏi trong lòng. Người nọ dường như phát hiện ra vị nhân viên văn phòng đang nhìn mình, hắn hơi nghiêng đầu, cười đáp lại người đàn ông:
"Dao Dao quá dễ dàng thu hút đàn ông. Nhiều lúc tôi cũng đau đầu lắm. Nhưng một số người biết vị trí của mình ở đâu thì tốt rồi. Anh hiểu phải không?"
"Hiểu... hiểu." - Không biết vì sao, rõ ràng người nọ đang cười nhưng người đàn ông lại thấy rợn tóc gáy. Hắn theo bản năng mà gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc này, người thanh niên mới hài lòng bước ra rồi tiến về phía phòng 411.
"Là anh trai sao?" - Vị nhân viên văn phòng gãi đầu tự hỏi bản thân mình.
Vài phút trước hắn còn thấy bản thân mình còn có chút nhan sắc nhưng sau khi gặp người nọ... mọi sự tự tin của hắn đều biến thành tự ti.
Về đến phòng ngủ, người đàn ông nhịn không được mà so sánh bản thân với người thanh niên kia nhưng hắn bất chợt nhận ra, hắn giống như đã quên mắt khuôn mặt của người nọ. Những gì hắn còn nhớ được là đôi mắt màu đỏ và nốt ruồi son dưới mắt của người thanh niên. Vừa đẹp cũng vừa ma mị.
- ------------------------------------
Boss: Chỉ cần chú mày lượn lờ bên ngoài còn hai người kia để anh lo.
Đầu Đinh: Yes sir! [Boss thật ngầu, boss chắc chắn sẽ vặn đầu hết đám nhân vật chính này!].
5 phút sau...
Boss: Ưm... Dao Dao thật chặt. Lại khóc nữa đi. Ta muốn nghe em khóc. Ngoan... ha... nào mau khóc đi.
Cố Diêm Vân: Mẹ nó, có giỏi thì thả tao ra! Cùng là phân thân vì sao đứa ghét đứa thương?
Đầu Đinh:??? ಠ_ಠ