*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc Triều Thiên còn đang đối đầu với xác chết của Đầu Đinh, phía bên Mạc Dao cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

"Đó... đó là thứ gì vậy?" - Thiếu niên nuốt nước bọt, một lần nữa dịch mông về phía sau.

[Tôi không biết. Có thể là con vật nào đó vô tình va vào cửa sổ thôi.]

Thật là con vật nào đó sao? Dù tiếng động vang lên bất ngờ, nhưng cậu vẫn kịp thấy được thứ gì va vào mặt kính. Đó là một sinh vật toàn thân đen sì, hai mắt đỏ rực. Cả người giống như bao phủ một lớp lông dày đang lao vào cửa kính với vận tốc kinh hồn.

[Nếu không để tôi ra kiểm tra một chút. Cậu ngồi yên ở đó là được.]

"Để... để tôi bật đèn pin." - Thiếu niên lúng túng mở chế độ đèn pin của điện thoại lên, vừa nín thở nhìn theo quả cầu màu xanh.

197 ngó nghiêng một hồi liền thở phào nhẹ nhõm.

[Là dơi thôi.]

"Chỉ là dơi thôi ạ?" - Mạc Dao có chút không tin mà hỏi lại. Thật sự là dơi sao? Nhưng hình dáng mà cậu vô tình nhìn được hoàn toàn không giống một con dơi. Hơn nữa trên này tồn tại một loại dơi có mắt màu đỏ sao?

Bởi vì có ánh sáng chiếu rọi, thiếu niên có thể thấy được một vệt máu dài đọng trên cửa sổ. Hiển nhiên là từ "con dơi" kia để lại. Có lẽ sau cú va chạm đó, nó cũng sớm tắt thở rồi.

Sau khi kiểm tra một hồi cũng không phát hiện thêm gì, 197 lần nữa bay về phía thiếu niên. Biết cậu bị chuyện của Triều Thiên dọa sợ, nó cũng không chê cười cậu mà nhỏ giọng an ủi.

[Không sao đâu, mục tiêu hiện tại của con ma đó là Triều Thiên không phải cậu. Nếu Hạ Thư Dương muốn trả thù hẳn tìm bọn người kia trước. Chúng ta... vẫn coi là an toàn đi.]

[Hơn nữa, có bùa của chương trình. Ma quỷ sẽ không bước vào được căn phòng này.]

Mấy lá bùa này đều là vật phẩm hỗ trợ do 197 đem về, hiệu quả hiển nhiên sẽ cao hơn đống bùa ngày hôm qua Triều Thiên kéo tay cậu đi mua. Tuy không biết thứ này có hiệu quả trong bao lâu nhưng ngoại trừ việc con dơi ra thì Mạc Dao vẫn chưa gặp tình huống ma quái nào.

"Tôi... tôi muốn đi ngủ..."

Dù sao mất điện như vậy cậu cũng không thể làm bài tập được, chi bằng đắp chăn ngủ thẳng cẳng cho rồi. Thiếu niên đột nhiên hiểu được vì sao Triều Thiên lại lẩm bẩm mong trời mau sáng. Dù không biết ma quỷ trong chương trình này có hoạt động vào ban ngày hay không nhưng ít ra, so với màn đêm u tối thì ánh sáng của ban ngày vẫn đem lại cảm giác an toàn hơn.

[Trong tình hình hiện tại, có lẽ ngủ là cách giúp lấy lại bình tĩnh nhanh nhất.]

"N-nhưng tôi cũng muốn đi vệ sinh..."

[...]

[Mạc Dao, nơi này an toàn.]

Mạc Dao biết mình quá lo lắng vậy nên chỉ có thể xấu hổ vội vàng bước xuống giường. Tuy nhiên 197 còn chưa kịp quay mặt đi đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của thiếu niên, sau đó cả người cậu liền nghiêng ngả lảo đảo mà ngã xuống đất.

[Mạc Dao, có sao không?]

Quả cầu màu xanh lo lắng vội vàng bay đến kiểm tra thiếu niên. Lúc này cậu ngồi bệt dưới đất, điện thoại bị quăng một bên. Ánh sáng từ đèn pin điện thoại phát ra chiếu vào gương mặt đã tràn ngập nước mắt của thiếu niên. Bởi vì quá sợ hãi, thiếu niên đã quên mất khóc như thế nào, chỉ có thể ngậm tiếng nức nở vào trong cổ họng, đáng thương nhìn về phía quản lý của mình.

"1... 197... có cái... gì đó... vừa chạm vào... chân tôi. T-t-tôi không ngon đâu. Đừng bắt tôi mà... Kể cả... kể cả có bắt được cũng không nên hù dọa... như vậy. Nếu muốn ăn thì trực tiếp nuốt trọn... đi. B-bởi vì dọa như vậy tôi... tôi sẽ rất sợ."

Thiếu niên cũng chẳng biết bản thân mình đang nói chuyện với 197 hay với thứ kia nữa. Nhưng lúc này cậu thật sự rất sợ, chỉ biết vừa nấc cụt vừa đối với gầm giường mà lắp bắp nói chuyện. Tưởng như, chỉ cần cậu nói như vậy, thứ kia sẽ ngoan một chút, sẽ không bất thình lình dọa cậu nữa.

[Bình tĩnh chút nào. Không khóc, mau lau nước mắt đi.]

197 liền đưa giấy ăn cho thiếu niên. Mạc Dao tùy tiện lau nước mắt trên mặt sau đó liền vo thành một cục ném về phía gầm giường. Dù sao cũng sắp chết rồi, cậu muốn ném thứ kia, ai bảo nó dám dọa cậu.

Quả cầu màu xanh ở bên cạnh cũng không trách mắng thiếu niên, đợi tiếng khóc của cậu nhỏ dần mới bình tĩnh lên tiếng.

[Cảm thấy tốt hơn chưa? Được rồi, đừng sợ. Thứ chạm vào cậu chỉ là con gấu bông mà thôi.]

Thiếu niên còn đang khụt khịt dùng khăn giấy lau mũi bỗng chốc dừng lại.

"Gấu bông ạ?" - Cậu tròn mắt vội nhặt điện thoại lên. Quả nhiên vị trí vừa rồi cậu cho là có ma lại chỉ có một con gấu bông đang nằm ngửa bụng.

[Tôi đã dặn cậu đừng vứt đồ linh tinh rồi. Giờ lại bị chính bản thân mình dọa mình, giờ còn khóc đến hai mắt sưng vù nữa.]

"Nhưng mà..."

Cảm giác thứ chạm vào mắt cá chân cậu khi ấy hoàn toàn không phải lớp lông mềm của gấu bông. Nó... nó giống như đầu lưỡi của một người đúng hơn. Tuy nhiên, Mạc Dao lại không dám nói ra suy nghĩ của bản thân. Có lẽ 197 nói đúng. Là cậu tự mình dọa mình đúng hơn.

Ngồi dưới đất lâu như vậy, thiếu niên cũng dần cảm nhận được cái lạnh căm căm. Trên gương mặt cậu vẫn còn treo vài giọt nước mắt, nhưng thiếu niên chẳng buồn quan tâm. Do dự một lúc, cậu vẫn nhặt con gấu bông lên, sau đó sụt sịt mũi mà bò lên giường, đắp chăn che kín mặt.

[Không đi vệ sinh nữa sao?]

Mạc Dao không chịu ló đầu ra, giọng nói truyền từ trong chăn có chút buồn cười mà vang lên:

"Không đi nữa. Tôi cũng sẽ không tè dầm."

[Được rồi, vậy cậu ngủ đi.]

Có lẽ bởi vì vừa nãy khóc rất nhiều. Vậy nên chẳng mấy chốc thiếu niên đã hoàn toàn ngủ mất. Sau khi xác định cậu đã ngủ say, 197 mới thở dài rời khỏi chương trình. Có lẽ phải mang cho thiếu niên chút tỏi nữa.

Tuy nhiên có lẽ quả cầu trợ lý cũng không ngờ tới rằng. Ngay khi nó vừa biến mất. Thiếu niên ở trên giường vẫn vùi mặt vào gấu bông mà hô hấp đều đều, nhưng dưới giường của cậu lại không ngừng vang lên tiếng kéo kẹt. Tựa như, ở dưới gầm giường đang tồn tại một ai đó. Bởi vì cơ thể quá to lớn nhưng vẫn cố chấp mà nhét vào gầm giường chật hẹp nên mỗi động tác của nó đều khiến giường rung lên không ngừng.

"Ha... ha... Dao Dao... Dao Dao khóc... ưm thật đẹp. Cả gương mặt... đều ướt đẫm nước mắt... Chóp mũi cũng đỏ lên rồi. Hô... ha... thật đáng thương. Dao Dao... thật đáng thương... cũng... thật xinh đẹp..."

Mà thiếu niên vẫn đắm chìm trong mộng đẹp, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.

*****

Ngày hôm sau, Mạc Dao đến trường với tinh thần vô cùng uể oải. Vốn tưởng rằng chỉ bản thân mới thảm hại như vậy nhưng khi nhìn thấy Cao Uyên với đôi mắt gấu trúc, thiếu niên mới nhận ra, hóa ra người gặp ác mộng không chỉ có mình cậu.

Thiếu niên vừa đặt cặp xuống, ánh mắt vô thức nhìn sang vị trí bên cạnh. Sáng nay cậu vẫn không nhận được chút thông tin nào của Triều Thiên. Chẳng lẽ... hắn thật sự xảy ra chuyện rồi sao? Đúng lúc này, tầm mắt của cậu chợt bị che lấp bởi bóng dáng cao lớn. Mạc Dao ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của Cố Diêm Vân. Sau sự việc ngày hôm qua, cậu vẫn chưa nói với người này câu nào. Thiếu niên kéo kéo khăn quàng cổ, cả gương mặt đều mất tự nhiên không dám nhìn thẳng hắn. Do dự một lúc, cậu vẫn mở lời trước:

"Sau... sau này tôi sẽ không đeo bám cậu nữa, cũng... cũng không làm phiền cậu nữa."

Bởi vì nhìn thấy gương mặt của người thanh niên mà cậu lại vô thức nhớ đến những lời mà hắn nói với mình. Tuy không còn tức giận như trước nữa nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân. Cố Diêm Vân còn xấu tính hơn cả Triều Thiên. Cậu không thích hắn.

Trong lúc thiếu niên cúi đầu không muốn đối diện với Cố Diêm Vân vậy nên cậu hoàn toàn bỏ lỡ sắc mặt tối tăm của hắn khi nghe cậu thông báo sẽ không đeo bám mình nữa. Tuy nhiên, khác với những lần tối tăm mặt mày khác, lần này, biểu cảm của người thanh niên còn mang theo chút mờ mịt. Giống như... hoàn toàn không ngờ tới bản thân sẽ bị thiếu niên bỏ rơi.

Hít một hơi thật sâu, người thanh niên liền chìa ra trước mặt thiếu niên một chiếc bình nhỏ. Mạc Dao ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu mục đích của Cố Diêm Vân là gì.

"Bình giữ ấm."

Đúng như lời của nhóm người Trương Minh từng nói, Cố Diêm Vân thật sự là thẳng nam hơn nữa còn là thẳng nam chưa bao giờ yêu đương. Hắn sẽ không biết dỗ người yêu bằng đồ ăn vặt hay những lời ngon ngọt gì đó. Trong suy nghĩ của người thanh niên, muốn dỗ người khác chính là đưa nước ấm. Có nước ấm sẽ cảm thấy khỏe hơn, khỏe hơn sẽ không còn buồn bực, cáu kỉnh nữa.

Tuy nhiên Mạc Dao lại hoàn toàn không hiểu được tư duy của người thanh niên. Thấy hắn không có ý định giải thích thêm, cậu chỉ có thể lắc đầu từ chối.

Bị từ chối, khuôn mặt Cố Diêm Vân có chút cứng lại nhưng hắn cũng không ép buộc thiếu niên phải nhận lấy. Người thanh niên thu tay lại rồi một lần nữa lại đưa ra. Lần này trước mặt thiếu niên là một tập đề thi. Hiển nhiên là đề thi đã được Cố Diêm Vân làm xong. Mỗi một câu hỏi đều được hắn ghi chú rất rõ ràng, giống như sợ người đọc nó sẽ không hiệu được vậy.

Nếu như những học sinh khác nhìn thấy, hẳn sẽ kinh ngạc đến suýt rớt tròng mắt. Học sinh giỏi toàn khối Cố Diêm Vân nổi tiếng đối với ai cũng lạnh nhạt khiến người khác vừa ghét vừa yêu. Ngay cả hoa khôi ăn mặc nóng bỏng đến hỏi bài, hắn cũng chẳng buồn nhấc mắt thậm chí còn báo lại với nhà trường cô nàng ăn mặc không đúng nội quy. Vậy mà lúc này lại chủ động đưa bài tập của bản thân cho thiếu niên. Đúng là chuyện động trời thật mà! Đáng tiếc người được nhận được đặc ân này lại là một bé ngốc vừa mới xuyên đến nơi này không lâu.

Trong đầu Mạc Dao lúc này toàn dấu hỏi chấm. Cậu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này đang muốn làm gì nữa. Cuối cùng, thiếu niên chỉ có thể hỏi thẳng hắn:

"Cố Diêm Vân, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Lần này vẻ lúng túng lại hiện rõ trên mặt người thanh niên. Hắn chỉ muốn thiếu niên nhận mấy thứ này thôi, hoàn toàn không có mục đi gì. T-thật ra cũng không hẳn. Mục đích của hắn là muốn dỗ dành thiếu niên.

Thấy Mạc Dao vẫn không nhìn ra mục đích của bản thân, Cố Diêm Vân do dự một lúc vẫn quyết định nói thẳng:

"Chuyện ngày hôm qua..."

"Lớp trưởng! Lớp trưởng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi mới đi du lịch được vài ngày thôi mà sao lắm chuyện xảy ra quá vậy trời."

Người vừa tiến vào với giọng nói oang oang là Hàm Quan, cũng chính là người thanh niên đã chủ động chỉ đường cho Mạc Dao trong ngày đầu tiên cậu đến đây. Thiếu niên có ấn tượng rất tốt với hắn vậy nên ngay lập tức vứt bỏ Cố Diêm Vân sang một bên mà trò chuyện với người này. Cao Uyên thấy Hàm Quan, cũng đánh liều tiến về phía bàn Mạc Dao. Vừa nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô gái, gã thanh niên đã bị dọa mà kêu "vãi" một tiếng.

"Thật ra tôi cũng không biết nhiều đâu. Sáng nay đụng mặt thằng Trương Minh mới biết được vài chuyện thôi à. Nếu không chúng ta đi tìm bọn Trương Minh đi."

Cả nhóm không ai phản đối, cuối cùng lựa chọn rời khỏi lớp học mà đến phòng nghỉ quen thuộc của Triều Thiên. Vừa thấy bạn trai, Cao Uyên liền lao vào lòng hắn mà khóc nức nở kể khổ.

"Trương Minh hu hu, ngày hôm qua em mơ thấy cô Từ. Cô ta nói trong đầu cô ấy có nước dừa không ngừng mời gọi em uống. Oa... oa thật đáng sợ..."

Trương Minh vội vàng an ủi bạn gái mình, sau đó liền ngẩng đầu nhìn từng người một. Ngoại trừ Triều Thiên ra lại thêm Hàm Quan, tổng cộng là bảy người, tất cả đều có mặt đầy đủ ở đây.

"Cố Diêm Vân, mày nhận được tin tức chưa?"

Người thanh niên đứng sau Mạc Dao liền gật đầu.

"Triều Thiên đang ở trong bệnh viện."

Khi nhận được tin tức này hắn cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao chuyện Triều Thiên bị cha mình đánh cho nhập viện cũng không phải bí mật gì. Chưa kể gia tộc hắn cùng người này quen biết từ lâu, mấy chuyện như vậy Cố Diêm Vân hoàn toàn không xa lạ gì.

"Nhưng lần này lại khác." - Dù mặt ngoài bình tĩnh nhưng những người xung quanh có thể thấy giọng điệu của Trương Minh run rẩy đôi chút. - "Sáng nay người ta tìm thấy hắn ở công viên. Mà điều khó hiểu là xác của thằng Đầu Đinh cũng ở đó."

Hít một hơi thật sâu, gã thanh niên cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc rồi mới nói tiếp:

"Nhà xác cách nhà tao xa như vậy. Làm sao... làm sao một kẻ đã chết có thể đột nhiên xuất hiện ở công viên gần nhà tao được. Cảnh sát đang giữ Triều Thiên lại bởi vì họ nghi ngờ nó là người trộm xác. Nhưng... nhưng tao biết không phải. Bởi vì trong camera nhà tao vẫn còn lưu trữ hình ảnh thằng Đầu Đinh rượt đuổi Triều Thiên."

Trương Minh vừa dứt lời, ai nấy trong phòng đều vô thức hít vào một hơi lạnh. Người chết đột nhiên bật dậy, hơn nữa còn đi bộ hàng ngàn cây số với cơ thể bị thanh sắt ghim chặt mà không bị ai chú ý. Sự việc này quả thức quá mức ghể rơn.

"Vậy sao cậu không đem nó cho cảnh sát? Nếu như có bằng chứng thì Triều Thiên đã không bị giữ lại lâu như vậy." - Hàn Tuyết Tuyết nhíu mày chất vấn người thanh niên.

"Tôi... tôi đã đưa rồi. Nhưng mẹ nó, bọn họ không nhìn thấy. Giống như... giống như chỉ có mình tôi nhìn thấy vậy..." - Lúc này Trương Minh đã thật sự hoảng sợ, hắn vội vàng mở điện thoại ra rồi chìa ra trước tất cả mọi người. - "Mọi người mau nhìn xem."

Khi gã thanh niên ấn phát video, ai nấy đều chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nhìn thấy thứ kinh dị hãi hùng. Nhưng sự thật, bọn họ chỉ nhìn thấy một màn hình đen sì. Nếu không phải thanh thời gian còn chạy tất cả liền cho rằng đây chỉ là một tấm ảnh màu đen mà thôi. Trương Minh đang cố ý trêu đùa bọn họ sao? Hay thật sự như hắn nói, chỉ mình hắn mới có thể nhìn được hình ảnh từ camera.

"Mọi người không nhìn được gì sao?"

Thấy tất cả đều lắc đầu, vẻ mặt gã thanh niên càng thêm trắng bệch. Vì sao? Vì sao chỉ mình hắn thấy được? Thứ kia cố tình cho hắn thấy sao? Trong cơn hoảng loạn, Trương Minh chợt phát hiện ra Mạc Dao đang đứng bên cạnh Cố Diêm Vân. Hắn "a" lên một tiếng rồi chỉ tay về phía cậu.

"Phải rồi, ngày hôm qua Triều Thiên nhận được điện thoại của Mạc Dao rồi vội vã đi ra ngoài."

Lần này mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Mạc Dao. Thiếu niên nuốt nước bọt, bàn tay theo bản năm mà nắm chặt lấy khăn quàng cổ của mình.

"Tôi không... không có gọi cho Triều Thiên. Nhưng khi hắn gọi lại quả thực cũng nói như những gì Trương Minh vừa nói. Sau đó... Triều Thiên liền bảo với tôi rằng hắn đang bị Đầu Đinh đuổi theo."

"Vậy sao cậu không báo cảnh sát? Hoặc ít nhất cũng phải thông báo đến những người khác chứ." - Nghe đến việc Triều Thiên chạy ra ngoài vì Mạc Dao, sắc mặt của Hàn Tuyết Tuyết dành cho thiếu niên đã chẳng tốt đẹp gì. Nay nghe cậu nói vậy, nàng càng có lý do bắt bẻ hơn.

"Bởi vì..."

Thiếu niên ngập ngừng một hồi cũng không biết nên giải thích thế nào. Cậu không thể nói với mọi người rằng thế giới này chỉ là một chương trình. Cảnh sát hay giáo viên hoàn toàn không có tác dụng gì. Chưa kể, Triều Thiên đã bị quỷ dẫn đường, cho dù có huy động toàn bộ cảnh sát trong thành phố cũng chưa chắc đã tìm được hắn.

"Ai ở trong trường hợp của Mạc Dao cũng đều sẽ nghĩ rằng Triều Thiên đang cố tình trêu đùa người khác. Hiện tại xã hội văn minh, khoa học tiến bộ mấy ai tin vào tà ma nữa. Lúc đấy nếu cậu ấy định báo cảnh sát thì nên báo thế nào? Xác sống bật dậy đuổi theo bạn tôi?" - Cố Diêm Vân nhíu mày lên tiếng. Hàn Tuyết Tuyết bị nói như vậy cũng chỉ biết cứng họng mà ngậm miệng.

"Được rồi mọi người đừng cãi nhau nữa. Điều chúng ta nên thắc mắc lúc này là vì sao chúng ta lại gặp những chuyện như vậy hay sao?" - Hàm Quan có lẽ là người duy nhất không phải chứng kiến những sự kiện khủng bố trong trường học, vậy nên hắn vẫn còn giữ lại sự tỉnh táo của một người bình thường.

"Có lẽ Hạ Thư Dương đang trả thù chúng ta."

Cố Diêm Vân vừa dứt lời ai nấy đều giật mình ý thức được, đã hai ngày rồi, người thanh niên vẫn chưa đi học. Là bởi vì bị đánh quá tàn nhẫn nên vẫn chưa có sức đi học hay... hắn ta đã chết rồi hóa thành quỷ rồi?

"Trịnh Kiên Sâm, Bớt Đỏ và cả Đầu Đinh đều xuất hiện vào tối hôm đó đúng không?" - Nhận được cái gật đầu xác nhận của Trương Minh, Cố Diêm Vân liền nói tiếp. - "Có lẽ cô Từ cũng là do Hạ Thư Dương trả thù. Rất có thể sau khi bị đánh xong, hắn ta đã đến tìm cô Từ để xin giúp đỡ nhưng bị từ chối. Tuy nhiên việc trở thành quỷ rồi đi báo thù không đơn giản như vậy. Nếu như trở thành quỷ dễ dàng như vậy đã có vô vàn người tự tử rồi."

Nghe người thanh niên phân tích, Mạc Dao không khỏi đưa mắt nhìn người thanh niên. Quả không hổ là học sinh giỏi toàn khối, có thể đoán ra được toàn bộ sự việc.

"Ý mày là thằng Hạ Thư Dương còn dùng thứ khác... A phải rồi, mấy ngày nay trong cặp của nó đều mang theo mấy đồ vật kỳ lạ lắm. Nghe đâu chỉ trong cúng viếng làm lễ mới có. Thằng Kiên Sâm còn cho rằng nó đang cúng tổ tiên mà đập phá. Có khi nào... Nó chơi ngải không?" - Trương Minh vừa nói vừa rùng mình. Rốt cuộc bọn họ đã trêu chọc phải thứ gì vậy.

"Mẹ nó, tao... tao phải đến nhà Hạ Thư Dương một chuyến. Có khi trận pháp nó bày ra vẫn còn ở đó. Chỉ... chỉ cần hủy trận pháp là chúng ta sẽ không phải gặp mấy chuyện này... Đúng vậy, phải đến nhà thằng đó thôi." - Người trong góc chợt run rẩy quát lớn.

Nghe hắn nói vậy, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Muốn phá trận pháp hay bùa chú gì đó thì ai chẳng muốn. Nhưng bọn họ không có can đảm đến nhà của cái tên lúc này chẳng khác gì thầy bùa trong mắt bọn họ. Dù vậy... nếu không đi, ai sẽ cứu bọn họ đây?

- ---------------------------------------

Cà Phê: Cố Diêm Vân, người thanh niên bị người khác cắt lời nhiều nhất |ω・)

Cố Diêm Vân:...

Cà Phê: Tiếp tục dùng Dao Dao câu view ʕ ꈍᴥꈍʔ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play