*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cà Phê: Nên đọc vào buổi sáng.
- --------------------------------------------
"Các triglixerit chứa chủ yếu các gốc axit béo không no thường là chất lỏng ở nhiệt độ phòng và được gọi là dầu. Thứ này thường có nguồn gốc thực vật hoặc từ động vật máu lạnh..."
Giọng giảng bài của giáo viên chợt bị lấn át bởi tiếng ồn ào xôn xao bên ngoài. Không ít học sinh ngồi trong lớp cũng bởi vì tò mò mà ngó đầu ra, mặc kệ lời nhắc nhở của giáo viên. Dần dần, số học sinh xúm lại gần cửa ngày càng nhiều, thậm chí không ít giáo viên cũng bỏ dở bài dạy mà chạy ra xem xét tình hình.
[Thông báo: Chương trình đã bắt đầu khởi động máy quay.]
[Tiêu đề của chương trình là: Báo ứng.]
Bàn tay cầm bút của Mạc Dao bỗng dưng dừng lại. Cảm giác rờn rợn sống lưng chợt xuất hiện khiến cả cơ thể cậu không khỏi run lên. Vậy là tấm rào chắn an toàn cuối cùng đã biến mất. Thiếu niên vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng không ngừng thấp thỏm muốn biết chuyện gì đã dẫn đến chương trình khai máy.
Ở dưới sân trường học lúc này chính là xe cứu thương. Dù đã tắt còi xe để tránh kinh động đến các học sinh nhưng thời đại công nghệ phát triển, chỉ một tin nhắn trong nhóm chat cũng đủ để khiến cả một lớp học biết được toàn bộ sự việc.
"Gì mà ồn ào vậy?" - Triều Thiên còn đang ngủ đến chẳng biết trời trăng gì bỗng dưng mở mắt, kinh ngạc nhìn học sinh trong lớp đã bâu kín cửa sổ.
Nhìn thiếu niên bên cạnh mình thấp thỏm muốn đứng lên xem nhưng lại sợ không chen kịp, gã thanh niên hơi nhíu mày, rút điện thoại ra nhắn tin cho Trương Minh hỏi han sự tình.
[Trương Minh: Là lớp 11.]
[Trương Minh: Có thằng đột nhiên lên cơn động kinh miệng không ngừng kêu "chít chít" rồi lăn ra sùi bọt mép.]
Chít chít? Là tiếng chuột kêu sao?
Triều Thiên chưa kịp tự hỏi mình đám học sinh lại kêu lên một tiếng nữa.
"Lại có chuyện nữa rồi. Lần này không phải là tòa nhà lớp 11. Là toà nhà của chúng ta."
Một người chợt kêu lên. Lớp học lại càng trở nên ầm ĩ, so với giờ ra chơi còn ồn ào nhốn nháo hơn gấp nghìn lần.
Cậu ấm họ Triều bị ồn đến nhăn mặt. Hắn lần nữa mở tin nhắn ra, tính hỏi Trương Minh xem lại có thằng nào kêu meo meo nữa, nhưng tên kia đã gửi tin nhắn trước khi hắn kịp hỏi. Lần này là những đoạn tin nhắn thoại ngắt quãng.
[Trương Minh: Triều... Triều Thiên, là cô Từ... là giáo viên chủ nhiệm của mày...]
[Trương Minh: Cô... cô ấy lấy bút...]
[Trương Minh: Mẹ nó! Cô ấy... tự đâm thủng tai mình!]
Bởi vì lớp học quá nhốn nháo, Triều Thiên chỉ có thể mở loa to hết cỡ. Vậy nên từng lời của hắn cùng tiếng thở hổn hển lần lượt truyền vào tai của Mạc Dao lẫn người thanh niên.
Tự cầm bút đâm vào tai mình ư? Chỉ nghe kể thôi đã thấy rùng mình rồi chứ đừng nói những người chứng kiến trực tiếp.
Trương Minh cũng thuộc dạng gan lớn, nếu không tối hôm qua hắn đã không đi cùng Trịnh Kiên Sâm. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ đột ngột đứng dậy, không chút do dự chọc một đầu bút vào tai mình, hắn không sợ đến nỗi quên cả đánh máy mới là lạ. Chưa kể biểu cảm của cô Từ rất kinh dị. Giống như vô cùng thỏa mãn, thậm chí còn không biết đau, không ngừng vặn vẹo cây bút để nó đào sâu hơn vào trong tai mình.
Bởi vì sự kiện cô Từ lẫn cậu học sinh lớp 11 nên các học sinh đều được tan học sớm. Trước khi rời khỏi trường học, mọi người đều nhận được thông báo của hiệu trưởng qua loa về sự việc ngày hôm nay. Đầu tiên là sự việc học sinh lớp 11 là do ngộ độc thực phẩm. Về phía cô Từ, bởi vì áp lực trước cuộc tuyển chọn giáo viên sắp tới nên mới có hành vi tự hại như vậy. Hiện tại tình hình của cả hai đã ổn định tại bệnh viện.
Tất nhiên, lời giải thích như vậy chẳng có chút đáng tin nào. Các giả thuyết, tin đồn xuất hiện ngày càng nhiều trên các group kín của trường. Triều Thiên ngồi đọc không ít, thậm chí còn chia sẻ cho thiếu niên ngồi bên cạnh mình xem. Tuy nhiên, Mạc Dao lại giống như không để ý đến mấy thứ này, bởi vì giáo viên chủ nhiệm xảy ra chuyện, dù có ít hay nhiều tình cảm, các học sinh trong lớp cũng phải nán lại chờ tin tức của cô Từ. Trong khi các bạn học đã lập thành các nhóm nhỏ mà thì thầm to nhỏ với nhau, thiếu niên vẫn có thể tâm bất biến mà ngồi tại vị trí của mình giải bài tập toán.
Mạc Dao không sợ sao? Không, cậu rất sợ, vô cùng sợ. Bởi vì sợ nên cậu mới lựa chọn làm đề toán. Chỉ khi đầu óc hoàn toàn chìm vào những con số, cậu mới không nghĩ đến những lời của Trương Minh. Cùng lúc này, Trương Minh và Hàn Tuyết Tuyết đã mò sang phòng học của Triều Thiên. Hiển nhiên, hai người bọn họ và cả Cao Uyên cùng lớp đều tập trung ở bàn của vị thái tử kia.
"Trịnh Kiên Sâm đâu?" - Dù vẫn còn bực mình vì chuyện trưa nay nhưng dù sao cũng chơi với nhau lâu như vậy, Triều Thiên không hỏi thăm hắn một chút thì cũng quá tuyệt tình.
"Về rồi. Nó bảo cảm thấy trong người không khỏe nên về trước." - Người đáp lại là Trương Minh.
Nghĩ đến biểu hiện đờ đẫn, khuôn mặt xám xịt, miệng không ngừng lẩm bẩm "về nhà, phải về nhà thôi" của Trịnh Kiên Sâm, người thanh niên liền khẽ rùng mình. Ngày hôm nay thằng khùng này bị sao vậy? Chẳng lẽ do hình ảnh cô Từ dọa đến mất hồn? Nhưng rõ ràng, từ khi cô Từ có hành vi tự hại đến khi cô ta bị đưa ra ngoài, Trịnh Kiên Sâm hoàn toàn không ngẩng đầu lên.
Tuy thắc mắc nhưng Trương Minh cũng không nói ra. Triều Thiên cũng chẳng hỏi nhiều, hắn dặn dò Trương Minh chuyển lời đến Trịnh Kiên Sâm, nếu như hắn không xin lỗi đàng hoàng thì chuẩn bị tinh thần bị đá ra khỏi hội là vừa. Sau đó mọi chuyện lại vòng về giáo viên chủ nhiệm và nam sinh lớp 11, đúng hơn là đề cập đến nam sinh lớp 11 kia. Hắn là là một trong những đàn em thân tín của Trịnh Kiên Sâm, tuy nhiên bởi vì sở hữu gương mặt quá mức tầm thường nên chẳng ai nhớ rõ tên này, chỉ biết hắn có một cái bớt màu đỏ sau gáy nên mọi người thường gọi hắn là Bớt Đỏ.
"Nghe bọn kia nói cả ngày hôm nay Bớt Đỏ đều chạy theo chân tụi nó, làm gì có chuyện ăn linh tinh rồi ngộ độc thực phẩm được. Hơn nữa, hôm qua thằng nhãi đó còn cùng bọn tao đi tìm Hạ Thư Dương, khỏe như voi ấy."
"Có khi tên đó dùng chất cấm cũng nên." - Cao Uyên khinh khỉnh vuốt mái tóc ngắn cũn của mình, cũng không quên huých vai bạn trai Trương Minh một cái. - "Anh đừng có học theo thằng đấy, không em bỏ anh liền."
"Biết rồi. Biết rồi." - Người thanh niên chỉ biết gật đầu cho có lệ cũng chẳng rõ trong lòng hắn có chột dạ hay không. Sau đó hắn liền quay sang Triều Thiên còn đang đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại. - "Triều Thiên, mày nghĩ sao?"
Trương Minh cũng không ôm hi vọng cậu ấm này sẽ đáp lại mình. Tuy nhiên không ngờ rằng, người thanh niên kia thật sự ngẩng đầu lên trả lời hắn.
"Tao nghĩ là thằng đó bị ma nhập."
Cả nhóm:???
Triều Thiên cũng bị "ngộ độc thực phẩm" theo thằng Bớt Đỏ lớp 11 à?
Biết thừa mọi người không tin mình, Triều Thiên "chậc" một tiếng rồi tiếp tục giải thích:
"Chúng mày nghe chuyện có người tự tử ở tầng 4 dãy nhà này chưa? Ngày hôm qua tao cùng lớp trưởng bị ma dọa ở đó. Đúng rồi, sáng nay cũng bị thứ đó lôi kéo lên tầng 4."
"Đừng đùa chứ..." - Cao Uyên khẽ lầm bầm tỏ vẻ không tin. Nhưng bọn họ đều biết, cậu ấm họ Triều không tin ma không tin quỷ đột nhiên nói như vậy hẳn hắn thật sự đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.
"Nếu thật sự có ma... vì sao nó lại nhằm vào cậu và cả một học sinh học khác dãy nữa." - Hàn Tuyết Tuyết nhíu mày nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình. - "Có thể cậu đã vô tình trêu phải nó, ví dụ như nói mấy lời không hay chẳng hạn."
Thiếu nữ vừa dứt lời, Triều Thiên liền phản đối. Ừ thì đúng là đôi khi hắn bạ đâu nói đó nhưng người bị ma dọa đâu chỉ có mình hắn. Người bị con ma đó dí nhiều nhất là lớp trưởng của hắn đó. Nhìn thiếu niên xem, có giống như sẽ nói mấy lời xúc phạm người khác không? Tất nhiên là không rồi.
"Lớp trưởng, cậu nói cho bọn họ biết đi. Ngày hôm qua tôi ngồi rất ngoan phải không? Tôi không có đụng chạm gì đến tổ tông nhà con ma kia hết á." - Triều Thiên liền lôi kéo thiếu niên bên cạnh mình như muốn cậu chứng minh trong sạch cho bản thân.
Mạc Dao bị người thanh niên đột nhiên sáp lại gần cũng không phản kháng, đúng hơn, lúc này đầu óc của cậu hoàn toàn không để tâm đến người này. Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Triều Thiên chợt vang lên, trên màn hình hiển thị cái tên "Đầu Đinh". Đầu Đinh cũng là một trong những đàn em của bọn Trịnh Kiên Sâm và Trương Minh. Triều Thiên không hề do dự mà ấn nhận cuộc gọi.
[Anh Triều, anh nghe điện thoại của em thật hả? Hiếm thấy thật đó.]
Đầu bên kia liền vang lên giọng cười đầy ngả ngớn của tên Đầu Đinh. Triều Thiên không có kiên nhẫn khẽ quát:
"Có gì thì nói nhanh lên."
[À tụi em vừa đi thăm thằng Bớt Đỏ về. Anh an tâm, nó qua cơn nguy kịch rồi nhưng giờ vẫn nói mấy lời khùng điên lắm.]
[Nó nói là Hạ Thư Dương bắt nó làm như vậy. Còn cái gì mà Hạ Thư Dương sẽ trả thù chúng ta.]
[Má cái thằng này, ai chẳng biết cái thằng khố rách áo ôm ấy chả là cái đinh trong mắt anh Triều. Có khi ngày hôm qua nó bị đánh đến nỗi nghỉ học rồi cũng nên. Kể ra thì buồn cười vãi...]
Tiếng cười mới phát ra giữa chừng bất chợt dừng lại. Triều Thiên chỉ kịp nghe thấy một tiếng "Cẩn thận" sau đó là rất nhiều tạp âm vang lên khiến hắn phải đưa điện thoại ra xa một chút.
Có lẽ tạp âm vừa rồi là do Đầu Đinh đánh rơi điện thoại, điện thoại bị văng ra khá xa nhưng những người ở xung quanh và Triều Thiên vẫn còn thế nghe được âm thanh hỗn loạn bên kia. Đó là một tiếng hét thật dài cùng những bước chân dồn dập hướng về phía này.
[Chết người rồi! Có người bị thanh sắt xuyên chết rồi!]
*****
"Nghĩ gì vậy?"
Bên vai chợt bị người huých một cái, Triều Thiên giật mình ngẩng đầu lên.
Đã nhiều giờ trôi qua kể từ sau tai nạn của Đầu Đinh. Theo lời của đám người ở đó thuật lạ, khi đi qua công trường xây dựng Đầu Đinh đột nhiên nhanh chân vọt lên trước, thậm chí bỏ xa đám bạn của mình cả một khoảng. Sau khi đến trước công trường, hắn chợt rút điện thoại ra gọi cho Triều Thiên. Mà điều khó hiểu ở đây, cả một đống sắt được bọc kĩ để kéo lên tầng trên như vậy lại chỉ có một thanh sắt rơi ra. Không một ai phát hiện ra thanh sắt rơi ra lúc nào, chỉ khi thứ đó xuyên thẳng qua đỉnh đầu người thanh niên kia, giống như đóng đinh mà ghim chặt hắn xuống đất, tất cả mới hốt hoảng chạy đến. Đáng tiếc, Đầu Đinh đã sớm tắt thở.
Tuy nhiên, mọi người lại cho rằng chuyện này chỉ là tai nạn. Dù sao mấy chuyện có người đi qua công trường rồi bị nguyên vật liệu vô tình đè chết cũng không phải là ít. Hơn nữa, Đầu Đinh mới gia nhập nhóm bọn họ, cũng không tính là quá thân quen, hốt hoảng vài giờ rồi lại thôi. Mấy chuyện còn lại thì để bên chủ thầu và người nhà của Đầu Đinh tự giải quyết với nhau thì vẫn hơn.
Lúc này đây, cho dù trong nhóm có hai người gặp nạn, những người khác vẫn có thể vui vẻ đến nhà Trương Minh quẩy nhiệt tình. Thật ra ngày hôm nay nhiều chuyện như vậy cũng có vài người uể oải không muốn đi chơi, nhưng vì ở đây có vị thái tử nào đấy nên tất cả mới tụ tập đông vui như vậy. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt như muốn đánh người đến nơi của Triều Thiên, lại chẳng có ai đủ can đảm dám bước lên bắt chuyện với hắn. Chỉ có Trương Minh được xem như quen thuộc mới dám lại gần.
"Đang nghĩ về mấy lời của thằng Đầu Đinh à?" - Trương Minh đưa cốc rượu qua cho Triều Thiên nhưng lại bị hắn từ chối. Gã thanh niên chỉ biết nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh. - "Bớt suy nghĩ linh tinh đi. Nếu thật sự là do thằng Hạ Thư Dương làm thì nó làm bằng cách nào chứ. Chưa kể, nếu báo thù... nó nên tìm mày mới đúng. Hoặc có khi nó tính lấy mạng mấy người xung quanh mày rồi mới lấy mạng mày đó."
"Nói cái mẹ gì vậy!"
Triều Thiên bực bội đẩy người thanh niên đang ghé vào ghế mà cười như điên kia. Cười chán rồi, Trương Minh chợt ngồi dậy, bâng khuâng buông ra một câu:
"Hay mày đang đợi tin nhắn của ai à? Bạn gái hay... Mạc Dao?"
Thấy gương mặt người thanh niên chợt cứng lại, Trương Minh nhịn không được mà mắng một câu thô tục.
"Mẹ nó, mày với lớp trưởng thật sự có gì đó à. Tao tưởng mày thẳng? Vậy chuyện Hàn Tuyết Tuyết là sao?"
"Phắc, ông mày thẳng được chưa?" - Triều Thiên nghiến răng đáp lại một câu. - "Hơn nữa chuyện của tao liên quan mẹ gì đến Hàn Tuyết Tuyết hay Hàn Băng Băng gì đấy."
"Đừng đùa chứ đại ca, cả trường đều biết mày theo đuổi..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Trương Minh đã bị ra hiệu cho im lặng. Là điện thoại của Triều Thiên đột nhiên đổ chuông. Hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, giống như học sinh chuẩn bị lên bảng kiểm tra miệng, vị thiếu gia nổi tiếng không sợ trời không sợ đất nào đó lo lắng đến nắm chặt hai tay.
Trương Minh nhịn không được mà tò mò ngó qua, liền nhìn thấy hai chữ "Lớp trưởng" to đùng.
Trương Minh:???
Băn khoăn một hồi cuối cùng Triều Thiên cũng lựa chọn nghe máy. Không để phía bên kia kịp lên tiếng, hắn đã vội vàng mở miệng trước:
"Lớp trưởng, không phải tôi có ý định đi la cà gì đâu. Do hôm nay xảy ra mấy chuyện khó hiểu nên tôi đi giải tỏa đầu óc thôi chứ bình thường 9 giờ tôi đi ngủ rồi. Tôi chỉ ở nhà Trương Minh không có đi chỗ nào xấu xa hết. Tôi thề tôi không tham gia cùng bọn này, tôi ngồi một góc thôi, không uống rượu không hút thuốc."
Nhìn vị trùm trường nổi tiếng không sợ trời không sợ đất đang khúm núm nói chuyện, Trương Minh chỉ biết măng vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm mà dõi theo. Nói là thẳng nam cơ mà. Rồi thẳng chưa?
Phía bên kia, Triều Thiên nói một hồi cũng không được thiếu niên đáp lại. Hắn cẩn thận gọi tên cậu một lần nữa, đổi lại là những âm khóc đầy đáng thương.
"Triều... Triều Thiên, cứu... cứu tôi với..."
- -------------------------------------------------
Cà Phê: Mấy chương này không có gì hỏny đâu. Nên mị sẽ dùng Dao Dao để câu view ʕ ● ᴥ ●ʔ