Những người còn lại kinh hãi há hốc miệng. Chẳng phải bọn họ đã chuyển tất cả lời nguyền lên người thiếu niên rồi sao? Vì sao thần vẫn muốn giết bọn họ?
Diệp Kiến là người ôm vàng bạc châu báu chạy ra ngoài cửa trước. Tuy nhiên hắn vừa mới đặt chân ra ngoài, cơ thể hắn giống như bị tạt axit bắt đầu phân hủy bằng tốc độ chóng mặt. Những người khác thấy vậy liền không ngừng gào thét dập đầu cầu xin thần linh tha mạng. Nhưng, như đã giao kèo với tà thần, sau khi ước nguyện được thực hiện cũng là lúc thần đòi đòi lại cái giá để trao đổi.
Đám bắt cóc bắt đầu nôn ra máu. Từ trong miệng, lỗ tai, lỗ mũi thậm chí là hốc mắt của bọn họ chảy ra vô số trùng cổ. Đám trùng đã ăn sạch những thứ bên trong vậy nên hiện tại bọn chúng bắt đầu rỉa ra da thịt bên ngoài. 005 ở bên cạnh không dám nhìn chỉ biết núp sau 197.
{Ghê quá! Vì sao ấn ký trên người lũ này biến mất rồi mà chúng vẫn bị giết là sao?}
[Ngay từ đầu buổi lễ tế đã không linh nghiệm rồi. Bạch Nguyên Vi cùng Tạ Chi Vân đều lấy công thức trên mạng vậy nên tính xác thực của nó gần như không có. Có thể ban đầu lời nguyền sẽ chuyển dịch sang người người khác nhưng rất nhanh chóng, nó sẽ quay lại với kẻ nên hứng chịu.]
[Vậy mới nói đừng bao giờ tìm cách qua mắt được thần.]
{Vậy Dao Dao...}
Khác với sự lo lắng của hai quả cầu, Mạc Dao giống như một con rối gỗ, ngơ ngác nhìn vào khoảng không vô định. Đến khi tà thần lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, thiếu niên mới giật mình thoát khỏi thôi miên.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thiếu niên khó hiểu khi phát hiện xung quanh chợt yên tĩnh đến là kỳ. Nhưng rất nhanh sự chú ý của cậu lại rơi vào Thủy thần trước mặt. Mạc Dao cẩn thận gọi tên hắn.
"Mạc Phú Huy?"
"Không phải." - Tà thần cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt thiếu niên. - "Ta không phải Mạc Phú Huy."
Nhưng đây chính là gương mặt của anh trai hờ. Cảm giác hắn đem đến cũng rất giống nữa.
"Nếu anh không phải Mạc Phú Huy thì anh là ai?"
"Là tân lang."
Tà thần mỉm cười hôn nhẹ lên môi thiếu niên. Hắn giống như loài rắn, bắt đầu dùng nọc độc mật tình để làm tê liệt con mồi khiến sinh vật bé nhỏ ấy ngày càng buông lỏng cảnh giác.
[Mạc Dao đừng để hắn lừa!]
{Dao Dao!}
"Ta đã dõi theo em từ rất lâu rồi. Từ lúc em còn chưa biết đến sự tồn tại của ta."
Tôi đã nhìn em thật lâu thật lâu tưởng như sinh mệnh của hai chúng ta đã gắn chặt vào nhau.
Năm ấy, có một người thiếu niên nhỏ tuổi cũng đã nói như vậy với cậu. Bọn họ đều nói đã nhìn cậu thật lâu. Nhưng vì sao bọn họ lại không đến gặp cậu?
"Vì sao lại không đến gặp tôi?"
"Bởi vì xác suất gặp được em rất thấp." - Tà thần mỉm cười dịu dàng giải thích cho thiếu niên. - "Mỗi một chương trình đều tồn tại ít nhất một "ta" nhưng tỉ lệ để em tham gia vào chương trình đó rất thấp. "Ta" không thể rời đi vậy nên ta chỉ có thể chờ đợi. Chờ đợi một năm, mười năm thậm chí là hàng nghìn năm."
Nói đến đây đôi mắt đỏ như máu của người thanh niên ánh lên nét u buồn.
"Ta đã rất cô đơn."
{197, vì sao hắn biết đến sự tồn tại của "Chương trình"? Phải làm sao đây? Ét ô ét, phải làm sao đây?}
[Không thể thoát li chương trình được. Còn gần hai tiếng nữa chương trình mới kết thúc.]
Quả cầu màu xanh lấy từ trong túi ra đồng hồ quả quýt.
[Cho đến lúc đó chúng ta phải tách hai người này ra.]
{Nhưng bằng cách nào...}
005 còn chưa dứt lời, 197 ở bên cạnh đã hít một hơi thật sâu rồi hét lên.
[Mạc Dao! Tỉnh táo lại đi thằng đấy không ra gì đâu! Cậu mà dám léng phéng theo thằng đấy tôi đánh gãy chân cậu!]
Nhìn quản lý nhà mình hăng hái không ngừng hò hét đầu 005 không khỏi nhảy số ra kịch bản tình yêu đôi trẻ bị gia đình ngăn cấm. Nhưng rất nhanh nó tự đấm bản thân một cái để tỉnh táo lại sau đó gia nhập đội ngũ kêu gọi lý trí chủ nhân cùng 197.
{Dao Dao ơi, mau về nhà thôi. Đừng để bị lừaaa.}
{Gâu gâu, Dao Dao ơi nhìn về phía này đi.}
Bị hai quả cầu hệ thống làm phiền, tà thần chỉ đưa mắt nhìn chúng một cái, cả hai quả cầu liền biến mất. Như nhận ra gì đó hắn đột nhiên nhìn xuống thiếu niên.
"Em không bị thôi miên?"
Mạc Dao do dự một lúc rồi gật đầu.
"Anh có phải người đó... Người đã cứu tôi hồi nhỏ?"
Lần này Thủy thần chỉ mỉm cười không trả lời. Hắn ôm lấy thiếu niên, đặt cậu vào vị trí mà trước đó đã từng để tượng thờ. Mạc Dao từ từ nằm xuống, phía bên trên cậu là tà thần đang cúi người chăm chú miêu tả từng đường nét trên gương mặt mình. Mái tóc đen dài của tà thần rơi rụng xuống, giống như một tấm rèm ngăn cách thiếu niên với thế giới bên ngoài.
Cho dù đã nhìn hàng vạn lần hàng nghìn lần dường như cũng không đủ với hắn. Tà thần vừa nghĩ vừa vươn tay nhẹ men theo cần cổ trắng nõn của thiếu niên. Từng ngón tay nhẹ bám vào lớp da thịt quá mức mỏng manh kia, đầu ngón tay lạnh băng không ngừng tìm kiếm hơi ấm ở nơi đó:
"Không sợ sao?"
"Sợ. Rất sợ ạ." - Mạc Dao thật thà trả lời.
Trước mặt cậu là boss lớn, là người có thể nguyền rủa bất kỳ ai ở đây. Mạc Dao sớm sợ đến nỗi quên cả khóc, cả người cứng đờ như rối gỗ. Tuy nhiên có lẽ bởi vì người này mang gương mặt của anh trai hờ nên khiến thiếu niên vô thức tin rằng hắn sẽ không làm gì cậu.
"Anh sẽ giết tôi phải không?"
"Chỉ có cách ấy mới có thể khiến em ở nơi này mãi mãi."
Tà thần không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Chỉ là hắn ghét bị nói rằng bản thân đã tước đi sinh mạng của thiếu niên. Thần rũ mắt, nhìn thiếu niên vẫn đang tròn mắt nhìn mình.
"Ta sẽ làm rất nhẹ nhàng."
Chỉ cần thiếu niên không còn thở nữa, linh hồn của cậu sẽ mãi mãi ở đây. Cậu sẽ không rời đi đến chương trình khác, sẽ không bắt gặp một "hắn" nào nữa. Trong mắt cậu chỉ có một mình hắn mà thôi. Chỉ cần hắn siết chặt, ngăn chặn sự hô hấp của thiếu niên...
Nhưng vì sao không thể?
Thần do dự.
Rầm.
"Mạc Phú Huy!"
Một tiếng động chợt vang lên, thu hút cả Mạc Dao lẫn tà thần. Mạc Trì mang cơ thể toàn máu là máu, từ từ bước vào bên trong. Sự xuất hiện của hắn khiến tà thần nhíu mày. Vì sao tên này vẫn còn sống?
"Ta không phải anh trai của ngươi." - Tà thần dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng dành cho loài người mà đáp lại người thanh niên. Phiền thật đấy, có nên giết chính bản thân mình nữa không?
"Ngươi là Mạc Phú Huy của Mạc Dao. Người cứu em ấy là ngươi. Người chăm sóc em ấy cũng là ngươi."
Cho dù không biết bản thân mình là tà thần nhưng trong thân xác Mạc Phú Huy vẫn là linh hồn của hắn. Một Mạc Phú Huy dùng toàn bộ sự dịu dàng của mình để bao bọc thiếu niên. Một Mạc Phú Huy sẽ không bao giờ làm tổn thương thiếu niên. Mạc Trì kìm nén sự ghen tuông trong lòng, hắn vươn tay lau máu bên miệng rồi chầm chậm mở miệng:
"Vậy nên hãy thả Mạc Dao đi đi. Để em ấy hoàn thành chương trình này."
"Không được." - Thần giống như đứa trẻ cố chấp mà ôm lấy thiếu niên. - "Mạc Dao đi rồi sẽ gặp những "ta" khác, ta sẽ bị lãng quên. Ta không chịu được. Ta không chịu được."
Thần sinh ra không có cha mẹ. Hắn không có thứ yêu thích của riêng mình. Vậy nên khi tìm được Mạc Dao, hắn liền dành toàn bộ tình cảm thuần túy của bản thân mình cho thiếu niên.
Thần đã cô đơn hàng nghìn năm rồi. Hắn không chịu được sự lãng quên.
"Dao Dao sẽ ở lại cùng ta phải không? Ta sẽ cho em tất cả. Ta không làm thần nữa. Ở lại nơi này với ta đi Dao Dao."
"Tôi muốn về nhà."
Thiếu niên chợt mở miệng. Trái tim tà thần giống như vỡ vụn. Tuy nhiên đôi mắt đỏ vẫn luôn nhìn thiếu niên không phải sự căm hờn mà chỉ đơn giản là sự đau khổ của đứa trẻ bị ruồng bỏ.
Tà thần rơi nước mắt.
"Nhưng tôi sẽ tìm anh ở thế giới thực."
Bởi vì xác suất hắn tìm được thiếu niên rất thấp vậy nên cậu quyết định sẽ đi tìm hắn.
*****
Xe ô tô băng qua con đường gập ghềnh toàn sỏi đá. Mặc dù đường đi rất nguy hiểm nhưng Lưu Uyển Nhu lại không có ý định dừng lại. Miếu thờ Thủy thần đã sụp đổ nhưng ai biết được còn thứ tà môn ngoại đạo nào bám theo nữa, vậy nên thiếu nữ chỉ có thể đi xe với vận tốc nhanh nhất nhằm hi vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
"Đoạn đường phía trước nguy hiểm lắm đấy. Cậu ngồi vững vào."
Nàng không ngừng nhắc nhở Mạc Dao còn đang suy tư ngồi bên cạnh. Thiếu niên nhỏ giọng nói "vâng" một tiếng sau đó bám chặt tay vào ghế dựa. Cậu không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Giữa nhóm người Bạch Nguyên Vi, Lưu Uyển Nhu là người có khả năng làm giao dịch với tà thần nhất. Nàng không chỉ bị chị em tốt cướp người yêu mà ngay cả đứa con trong bụng cũng bị bạn trai gián tiếp hại chết. Nhưng cuối cùng nàng lại là người duy nhất không hề liên quan gì đến nơi này.
Sau tất cả, Lưu Uyển Nhu vẫn kiên cường mà sống tiếp, hoàn toàn không vì những kẻ kia làm suy sụp tinh thần. Khi xe ô tô đã đi đến con đường bằng phẳng hơn, thiếu niên bất chợt mở miệng:
"Chị Uyển Nhu, chị thật sự là người rất tốt."
Gương mặt người thiếu nữ có không ít vết xanh tím. Dù rất đau nhưng nàng vẫn mỉm cười với Mạc Dao.
"Nếu nói người tốt thì tôi cảm thấy cậu giống người tốt hơn. Lúc đó cậu đã cứu tôi còn gì."
Thiếu niên khó hiểu nghiêng đầu. Cậu chợt nhớ ra "lúc đó" mà Lưu Uyển Nhu nhắc đến là khi nào. Bởi vì khi ấy Lưu Uyển Nhu rất giống chị gái của cậu. Nàng cũng bị chính bác sĩ tâm lý của mình bạo hành rồi lấy danh nghĩa tình yêu để lấp liếm. Mạc Dao được dạy dỗ để trở thành một búp bê để trong tủ kính, chỉ biết nhìn chằm chằm Mạc Uyển bị hắn tẩy não.
Rồi một ngày những việc xấu của vị bác sĩ tâm lý kia bị phanh phui, Mạc Uyển được thả tự do. Nhưng nàng lại giống như mất đi phương hướng hoàn toàn không biết bản thân mình đã trở thành thứ gì. Mạc Uyển trở thành con diều bị đứt dây mà Mạc Dao tiếp tục là con búp bê mặc người khác tô son điểm phấn. Vậy mà Mạc Uyển lại ghen tị với thiếu niên bị nhốt trong chiếc tủ kính kia.
Nếu như lúc đó, cậu tiến lên giúp Mạc Uyển có lẽ mọi việc đã khác.
"Chị Uyển Nhu, chị thả em xuống đây được không ạ?"
*****
Chỉ còn vài bước chân nữa là Mạc Dao có thể thoát khỏi thôn Thủy tuy nhiên thiếu niên lại không tiến lên mà yên lặng đứng dưới một gốc cây như chờ ai đó. Bên cạnh cậu dần xuất hiện một làn khói đen, rồi dần ngưng tự thành hình dáng một người thanh niên cao lớn. Tà thần không hỏi vì sao thiếu niên lại ở đây cũng không một mực muốn đem cậu lên núi nữa. Hắn giống như lại là Mạc Phú Huy mà không ngừng dung túng thiếu niên:
"Đói bụng không?"
Mạc Dao do dự một lúc rồi gật đầu. Cậu không biết lựa chọn của bản thân là đúng hay sai, nếu như 197 ở đây hẳn sẽ không ngừng mắng cậu ngốc đi. Nhưng Mạc Dao đột nhiên rất muốn dành chút thời gian cuối cùng trong chương trình để ở cạnh "anh ta".
"Tôi sẽ không quên anh." - Đón lấy chiếc bánh bao từ tay thà thần, thiếu niên chợt mở miệng nói.
"Quên cũng được. Nếu em quên ta sẽ lại khiến cho em nhớ. Dù sao ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà."
Tà thần khẽ cười. Trên tay hắn chợt xuất hiện một chiếc hộp nhỏ. Trước khi chết Mạc Phú Huy đã mua nó để tặng cho Mạc Dao, hiện tại cũng là hắn muốn tặng cho thiếu niên. Người thanh niên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, thiếu niên cũng không từ chối mà để hắn đeo nhẫn vào tay mình.
Vuốt ve mặt nhẫn, Thủy thần nhịn không được mà nở một nụ cười ngọt ngào:
"Hiện tại Mạc Dao chính thức trở thành cô dâu của ta."
[Chuẩn bị rời khỏi chương trình. Bắt đầu đếm ngược 30 giây.]
"Mạc Dao, hôn một cái được không?"
Thiếu niên khẽ gật đầu sau đó kiễng chân, môi nhỏ mềm mại nhẹ chạm vào bờ môi lạnh băng của thần linh.
[5...4...3...]
"Hẹn gặp lại ở chương trình tiếp theo."
[...2...1.]
[Hoàn tất thoát ly chương trình.]
[Chúc người chơi có một trải nghiệm thú vị.]
*****
{Dao Dao. Dao Dao tỉnh rồi này.}
[005 tránh ra!]
Mạc Dao từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là một không gian màu trắng tinh, bay lơ lửng ở phía trên là hai quả cầu hệ thống quen thuộc.
"197? 005?"
{Hu hu, Dao Dao không sao chứ? Tôi còn sợ cậu bị tên đó làm gì nữa cơ.}
Nhìn quả cầu màu đỏ khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, thiếu niên có chút buồn cười mà xoa đầu nó.
"Tôi không sao. La do boss lớn tha cho tôi." - Sau đó cậu lại đưa mắt nhìn xung quanh. - "Nơi này là..."
{Là trụ sở công ty chúng ta đó. 197 nói có chuyện phải giải quyết nên chưa thể đưa cậu về nhà được.}
[Đúng vậy. Cậu chờ ở đây.]
Nói rồi 197 bay ra ngoài. Một lúc sau nó túm đầu lôi một quả cầu hệ thống khác ra trước mặt thiếu niên.
[Mẹ nó, thả ra. Mau thả tay ra! Tôi sẽ kiện các người vì tội bắt cóc robot trái phép.]
Thấy quả cầu kia không ngừng kêu la. 005 nhịn không được tò mò mà bay xung quanh nó, một lúc sau nó chợt kêu lên:
{Á! Đây không phải là quả cầu hệ thống của con quễ Lục Chi Châu hay sao?}
[Ăn nói cho hẳn hoi tôi chỉ là quản lý tạm thời của Lục Chi Châu. Thằng đó không phải là chủ nhân của tôi.]
856 tức giận mà phản bác.
[Câm miệng. Lục Chi Châu chạy trốn rồi. Giờ mi sẽ phải thay mặt hắn xin lỗi Mạc Dao của chúng tôi.]
Quả cầu hệ thống định cười nhạo nói "nằm mơ" nhưng 197 chỉ búng tay một cái, 005 liền cầm gậy phang nó luôn.
{Xin lỗi không hả? Mau xin lỗi!}
Là một trong những quản lý cao cấp của tập đoàn AZ, kẻ duy nhất khiến 856 liếc nhìn cũng chỉ có đối thủ của nó là 872. Không ngờ rằng có một ngày nó lại bị hai cục sắt vụn đánh đến đầu hàng.
[Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi cậu, Mạc Dao. Đừng đánh nữa. Làm ơn đừng đánh tôi nữa.]
197 liền ra hiệu cho 005 ngừng đánh. Sau đó quả cầu màu xanh hất cằm nhìn về phía nó:
[Nói. Mấy người tiếp cận Mạc Dao là có ý đồ gì?]
{Đúng vậy, còn cố tình bắt chước Dao Dao nữa. Mày mà nói điêu nói toan, cho dù có cắm cái công ty này 005 cũng sẽ mua xăng đến đốt nhà mày.}
[005, câm miệng.]
Đến giờ phút này, 856 có thể chắc chắn bản thân nó đã trêu chọc phải một đám khùng điên. Nó nuốt nước miếng cuối cùng cũng thật thà mà nói ra tất cả:
[Lục Chi Châu không phải thành viên chính thức của công ty AZ. Tôi tìm đến cậu ta bởi vì cậu ta có lịch sử tình trường dày dặn thích hợp để quyến rũ người khác. Mà người chúng tôi cần quyến rũ chính là...]
{Là ai? Nói mau!}
005 tức giận chọc đầu gậy vào mặt 856.
[Thông tin này đã được mã hóa. Vui lòng nhập mật khẩu.]
197 cũng đoán ra thông tin quan trọng như vậy chắc chắn kẻ đứng phía sau sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Nhưng nó chỉ không hiểu vì sao một công ty lớn như vậy lại nhắm vào Mạc Dao. Vẻ ngoài xinh đẹp cùng tính cách quá mức ngoan ngoãn, hoàn toàn không có chút sức đe dọa nào, một người như Mạc Dao vì sao lại bị kẻ đó để ý cơ chứ?
[Mạc Dao có liên quan đến cuộc đấu giữa mi và 872 không?]
856 do dự một lúc rồi gật đầu.
[Liên quan. Nhiệm vụ của tôi chính là phá đám mọi kế hoạch của 872.]
Mạc Dao ở bên cạnh nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi 005:
"872 là quản lý của Trình Chính Khanh phải không ạ?"
{Hình như là vậy. 856, mau trả lời đi!}
[...]
Tên nhãi 005 kia coi nó là tù nhân hay gì?
[Đúng vậy. Cậu an tâm. Thí nghiệm Lục Chi Châu đã thất bại vậy nên từ giờ cậu sẽ không phải gặp hắn nữa. Giờ thả tôi đi được chưa?]
Bởi vì tất cả thông tin đều bị mã hóa, 197 muốn moi thêm từ 856 cũng không được. Nó chỉ có thể tìm cách khác để điều tra. Nó tính đưa Mạc Dao trở về thế giới thực, thiếu niên chợt hướng về phía 856 mà mở miệng:
"Tôi có thể hỏi cậu một câu được không ạ?"
[Hỏi đi.]
"Ông chủ của cậu là ai?"
Vốn tưởng rằng đây sẽ là một thông tin bị mã hóa không ngờ 856 lại dễ dàng lên tiếng đáp lại.
[Trình Phong. Đó là tên ông chủ của tôi.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT