{Hu hu Dao Dao của chúng ta chết rồi sao. Tôi không chịu đâu.}
{197, chúng ta cùng tự tử theo Dao Dao đi. Oe oe...}
[005, câm mồm!]
Mạc Dao bị tiếng cãi nhau của hai quả cầu hệ thống đánh thức. Thiếu niên dụi dụi mắt từ từ ngồi dậy. Phát hiện ra hai người bạn đồng hành của mình đang ở trước mặt, cậu nhịn không được mà rưng rưng nước mắt.
"005, 197..."
{Dao Dao... Oe oe, đúng là Dao Dao nhà chúng ta nè 197 ơi. Trời ơi em bé của tôi, cậu ăn uống có kham khổ không? Có thằng biến thái nào bắt nạt cậu không?}
Quả cầu màu đỏ nước mắt nước mũi tèm nhem mà ôm lấy thiếu niên.
"Tôi không sao hết. May mắn cuối cùng cũng được gặp hai người."
Thấy thiếu niên vẫn có thể vui vẻ như trước, 197 cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không đa dạng cảm xúc như 005, nhưng nó cũng lo lắng cho đứa trẻ nhà nó lắm chứ. Tuy nhiên vị quản lý biết hiện tại không phải là lúc ôm ôm ấp ấp. Nó kéo quả cầu màu đỏ qua một bên sau đó nghiêm giọng nói với thiếu niên:
[Hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn nguy hiểm nhất. Chương trình sẽ kết thúc trong vòng 5 tiếng nữa. Điều cậu cần làm là phải thoát khỏi thôn Thủy.]
{Vậy thì đơn giản rồi. Dao Dao, đi hướng này.}
005 vui vẻ muốn dắt thiếu niên đi ra ngoài, ngay lập tức, nó đã bị quả cầu màu xanh đá ra chỗ khác. Lúc này Mạc Dao mới rụt rè hỏi 197:
"Tôi không thể đi ra khỏi thôn Thủy là vì lời nguyền phải không ạ?"
197 không phủ nhận. Tuy nhiên cái này cũng không tính là lời nguyền, đơn giản vì hiện tại thể chất của thiếu niên rất dễ thu hút đám ma cỏ ngoài kia. Ở trong thôn Thủy, trên người của cậu có mùi của tà thần nên không ma nào dám làm gì cậu.
{Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Khoan đã, vì sao Dao Dao lại có mùi của tà thần?}
"Tà thần nói tôi là tân nương của hắn..."
{Vậy chúng ta đi từ hôn là được.}
[Nếu như đơn giản như vậy thì đã tốt. Để ngăn được sự truy đuổi của tà thần thì chỉ còn cách giết hoặc phong ấn hắn thôi.]
Phong ấn tà thần sao? Mạc Dao suy tư một lúc rồi vui vẻ ngẩng đầu nhìn về phía hai quả cầu hệ thống:
"Đúng rồi, nhóm người Bạch Nguyên Vi cũng đang tìm cách thoát khỏi tà thần. Nếu như chúng ta đuổi theo bọn họ..."
Nói đến đây thiếu niên bỗng dưng khựng lại. Vì sao cậu lại ở giữa rừng vậy? Những gì cậu nhớ được là Tạ Chi Vân đến tìm cậu sau đó mọi thứ bỗng dưng tối sầm lại. Mạc Dao đột nhiên hiểu ra, nhóm người Bạch Nguyên Vi muốn bắt cóc cậu cùng họ đi đến miếu thờ Thủy thần. Nhưng cậu không hiểu vì sao bọn họ lại vứt cậu ở giữa đường như vậy. Chẳng lẽ do cảm thấy cậu quá vô dụng sao?
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ làm sao tìm được đường đến miếu thờ tà thần, một ngón tay trắng bệch chợt vươn ra, chọc chọc vào vai cậu. Thiếu niên theo bản năng mà quay sang, đập vào mắt cậu là là gương mặt trắng bệch giống như xác chết của một người thanh niên.
{Éccc, 197 ma kìaaa.}
[Im lặng!]
Thấy Mạc Dao bị dọa đến cứng đờ cả người, tên quỷ nam sợ hãi vội vàng quỳ xuống trước mặt cậu.
"Tân... tân nương đừng sợ. Tôi... tôi là quỷ tốt. Xin người đừng nói với Thủy thần giết tôi."
{Ớ?}
{Phải rồi, hiện tại Dao Dao là bà xã của boss lớn mà. Dù có là sếp của vạn người thì cũng dưới cơ vợ mình thôi. Dao Dao mau bảo nó nôn tiền ra đi.}
Khác với vẻ mặt hớn ha hớn hở của 005, tuy thiếu niên không còn sợ như trước nữa nhưng với sinh vật khác loài người, cậu vẫn co rúm lại một góc không dám nhìn nó. Quỷ nam biết mình bị ghét bỏ, nó có chút buồn tủi mà run run miệng. Vì để tân nương không sợ mình, nó còn lấy phấn má của loài người đánh lên cho hồng hào thêm chút. Xem ra vẫn thất bại rồi... Lần sau nó sẽ thử bôi kem nền lẫn đánh son môi thử xem.
"Tân... tân nương, tôi đến đón người đi gặp đại nhân thật mà."
Nghe đến vị "đại nhân" của đám quỷ, thiếu niên liền sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy:
"Không... không phải tân nương."
Quỷ nam gãi gãi đầu. Nó lục tìm trong người rồi lôi ra một bức tranh vẽ tay. So sánh một hồi, con quỷ liền chìa bức tranh ra trước mặt thiếu niên.
"Xinh như vậy đúng là tân nương rồi."
005 ở bên cạnh cũng kéo kéo tay 197.
{Dao Dao nhà chúng ta thật này.}
Tuy nhiên quả cầu màu xanh lại chỉ khoanh tay nhíu mày nhìn chằm chằm bức tranh vẽ tay. Người trong tranh là Mạc Dao, chỉ cần lướt qua là nó đã biết. Nhưng khung cảnh lẫn trang phục trong bức tranh đó lại không thuộc về thế giới này. Nói đúng hơn, đây là lúc thiếu niên học cấp 3, tóc mái bởi vì cắt quá ngắn mà có phần vừa buồn cười vừa đáng yêu. Thứ này thuộc về thế giới thực của cậu, làm sao tà thần biết được nó?
[Mạc Dao.]
"Tân nương chính là cô dâu mà đại nhân lựa chọn. Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa người đến nơi ở của đại nhân một cách an toàn."
Quỷ nam vừa dứt lời, phía sau nó liền xuất hiện một đoàn người. Đoàn người này giống hệt những người mà Mạc Dao đã từng mơ. Trên tay mỗi người đều ôm một món đồ trang điểm cho tân nương. 005 ở bên có chút sợ sệt mà trốn sau lưng thiếu niên. Tuy vậy nó vẫn vươn ngón tay người que ra mà kéo kéo tóc cậu.
{Hay là chúng ta cứ nhận đại là tân nương đi. Dù gì nhiệm vụ của ta là đến gặp tà thần để hóa giải hôn ước mà. Dao Dao, chúng ta đang là vợ sếp của bọn chúng. Tiến lên đi!}
197 ở bên cạnh vẫn im lặng quan sát. Dù biết bọn họ đang bị lạc giữa rừng sâu việc đi theo nhóm ma quỷ này là lựa chọn tốt nhất nhưng nó vẫn cảm thấy bất an. Trong lúc quả cầu màu xanh còn đang tìm ra lựa chọn tốt nhất, Mạc Dao cùng 005 đã tiến lên phía trước.
Thấy tân nương chủ động tiến về phía mình, hai mắt của quỷ nam đi đầu liền sáng lên hận không thể tiếp tục quỳ lạy tân nương xinh đẹp của đại nhân. Tân nương thật sự rất đẹp, bảo sao đại nhân mỗi ngày đầu quấn quýt bên người. Bây giờ tân nương chỉ cần cười với nó một cái thôi, nó cũng tình nguyện chết vì cậu.
"Có thể dẫn tôi đến chỗ của đại nhân các người được không?"
"Tất nhiên rồi." - Quỷ nam hưng phấn mà gật đầu. - "Đại nhân chờ tân nương rất lâu rồi. Nhưng vì tân nương mãi không dứt khỏi mấy tên tình nhân cũ khiến ngài ấy cứ buồn mãi thôi."
Mạc Dao có chút xấu hổ mà đi quay mặt đi. Cậu làm gì có tình nhân cũ nào chứ. Vì sao trong mắt ma quỷ cậu cậu lại thành như vậy?
"Tân nương mau lấy cái này tự đâm mình đi." - Quỷ nam vừa nói vừa chìa con dao ra trước mặt thiếu niên. - "Tân nương đừng lo lắng. Sau khi người chết đi chúng tôi sẽ làm vết đâm tự lành lại. Người sẽ không xấu đi tí nào đâu."
Một người hai robot ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Mạc Dao lấy hết can đảm mở miệng hỏi con quỷ trước mặt:
"Vì sao ạ?"
"Người nói gì kỳ lạ vậy. Nếu như tân nương không chết làm sao có thể mãi mãi ở bên cạnh đại nhân được."
Quỷ có chút ngây thơ nghiêng đầu nhìn thiếu niên. Như nghĩ đến gì đó, gương mặt trắng bệch của hắn dần nhuốm một màu đỏ rực, hai chiếc răng nanh đen nhọn cùng lớp hoa văn kỳ lạ cũng dần lộ ra. Khác với vẻ vô hại lúc đầu, con quỷ trước mặt dần lộ ra vẻ dữ tợn giống như quỷ tu la trong những bức tranh minh họa trên mạng.
"Chẳng lẽ tân nương vẫn muốn làm người? Người vẫn còn lưu luyến với tình nhân cũ?"
[Mạc Dao, mau chạy đi!]
Không kịp nghĩ nhiều, Mạc Dao vội vàng xoay người bỏ chạy khỏi quỷ nam đang vô cùng phẫn nộ kia. Đám quỷ quái phía sau con quỷ cầm đầu thấy vậy, cũng ôm quần áo đuổi theo thiếu niên.
{197, Dao Dao, hai người chạy trước đi. Để tôi ở lại chặn chúng cho.}
005 bay lên phía trước đám quỷ dang hai tay chắn trước bọn chúng. Tuy nhiên ngay sau đó quả cầu hệ thống lại tự hỏi bản thân:
{Cơ mà chúng có nhìn thấy mình không nhỉ?}
Nhìn nhóm quỷ trực tiếp xuyên qua mình mà bay về phía thiếu niên. 005 chỉ có thể hấp tấp mà đuổi theo bọn chúng. Phía bên kia, Mạc Dao cũng đang dốc hết sức bỏ chạy. Cho dù hai chân sớm đã bị dọa cho mềm nhũn nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến cậu cậu tiếp tục bước đi.
Hóa ra boss lớn không chỉ bắt cậu làm vợ của hắn mà còn muốn lấy mạng của cậu.
"197... 197, phải làm sao đây?"
[Chạy trước đi Mạc Dao. Để tôi dùng vật phẩm hỗ trợ.]
Nói rồi 197 lấy từ trong kho ra một lá bùa màu vàng. Nó biết trước chương trình này không đơn giản nên đã chuẩn bị một ít đồ trừ quỷ. Hiện tại chỉ cần chờ bọn chúng sau đó...
{Á á á, 197 sao đứng đực ra đấy? Mau chạy đi!}
Quả cầu màu đỏ đột nhiên lao về phía 197, tiện tay túm lấy nó mà bay về phía trước. Lá bùa màu vàng cứ như vậy mà tuột khỏi tay quả cầu màu xanh, biến mất trong lùm cây phía sau.
[...]
{Trừng tôi làm gì? May tôi kéo theo cậu chạy đấy nhé.}
Nhiều lúc 197 cảm thấy đi tù chục năm vì tội giết đồng nghiệp cũng không phải là cái gì to tát.
Mạc Dao nghe theo lời quả cầu hệ thống, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước. May mắn, trước mặt thiếu niên dần hiện ra những gương mặt quen thuộc. Cho dù Bạch Nguyên Vi không ưa cậu chút nào nhưng vừa bị ma quỷ đuổi theo đòi mạng, nhìn thấy thiếu nữ, cậu vẫn không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Mạc Dao?" - Tạ Chi Vân là người kinh ngạc nhất. Hắn có chút lắp bắp mà chỉ tay về phía cậu. - "Giữa đường em đột nhiên biến mất làm anh tưởng em bỏ chạy rồi."
"Cậu quay lại làm gì? Còn không mau xuống núi đi."
Lưu Uyển Nhu đẩy người thanh niên đeo kính sang một bên có chút bực mình mà quát thiếu niên:
"Để dụ Mạc Trì lên núi bọn họ bỏ thuốc cậu rồi đem lên đây. Đáng lẽ cậu nên xuống núi mà cảnh báo cho anh ta chứ!"
"Tôi... không biết đường xuống..." - Thiếu niên cắn môi nhỏ giọng đáp lại thiếu nữ. Mặc dù biết Bạch Nguyên Vi muốn đem mình lên núi nhưng cậu không nghĩ rằng, bọn họ làm vậy để dụ Mạc Trì.
"Uyển... Uyển Nhu? Là chị cố tình thả Mạc Dao đi sao?" - Tạ Chi Vân kinh ngạc quay sang nhìn Bạch Nguyên Vi. - "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Các người thật là một đám người kỳ quái. Nếu không phải chơi với các người lâu tôi cũng sẽ không cùng mọi người lên đây. Dù sao cũng chỉ là một đoạn video thôi có cần phải..."
Không đợi Lưu Uyển Nhu nói thêm, Đỗ Bình ở bên cạnh đã bóp chặt miệng nàng dồn thiếu nữ ngã vào gốc cây.
"Mẹ nó, bớt nói nhảm đi. Vì sao tôi phải lên đây chẳng phải cô rõ nhất sao." - Hắn nghiến răng nghiến lợi mà quát lớn. - "Đ*t mẹ, chỉ là một cái thai thôi. Tôi cũng đâu có ý định cưới cô thì cần mẹ gì phải chịu trách nhiệm với cái bào thai đó chứ. Ai bảo cô không chịu phá tôi mới phải dùng đến vũ lực để lấy nó ra."
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Uyển Nhu cùng tất cả mọi người, người thanh niên tóc vàng chỉ lạnh lùng túm lấy tóc của thiếu nữ, kéo nàng về phía trước:
"Đi. Mau đến miếu thờ giúp tôi giải lời nguyền mà cô đã yếm lên người tôi."
"Lời... lời nguyền gì cơ chứ!"
Lưu Uyển Nhu đã đau đến ứa nước mắt, chỉ có thể bất lực mà nắm lấy tay Đỗ Bình, hi vọng hắn có thể thả tay ra. Những người xung quanh thấy vậy dù có chút thương cảm với thiếu nữ nhưng vì sợ hãi người thanh niên có gia thế hiển hách kia nên không dám tiến lên giúp đỡ.
"Còn già mồm nữa à? Ngoại trừ cô ra ai dám động đến thiếu gia nhà họ Đỗ? Là cô. Chính cái đêm cô mất tích cô đã lén cầu xin Thủy thần hãm hại tôi. Con ả độc ác này. Vì sao trước đây tôi lại cảm thấy cô thú vị cơ chứ!"
Mặc dù bản thân không ngừng bị bạn trai lăng mạ cùng bạo hành nhưng thiếu nữ xinh đẹp vẫn cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Nàng vươn tay chỉ về phía Bạch Nguyên Vi, ánh mắt không khỏi toát lên sự căm giận.
"Là cô ta. Người làm giao dịch với Thủy thần là cô ta. Ngay cả cái chết của Bạch Liễu Liễu..."
Chưa kịp nói hết câu, Đỗ Bình đã giật mạnh tóc của thiếu nữ khiến cô đau đớn không nói thành lời.
"Đừng có đổ oan cho Nguyên Vi!"
{Cái gì vậy trời. Anh em cùng cha khác mẹ với Bùi Cảnh hay gì vậy.}
005 ở bên cạnh thấy vậy nhịn không được muốn xông vào sống mái với tên vũ phu kia nhưng 197 ở bên cạnh đã giữ nó lại.
[Bọn họ đang mâu thuẫn nội bộ. Để tránh bị chú ý, chúng ta cứ đứng ngoài là được.]
Tuy nhiên không 197 còn chưa kịp dứt lời, Mạc Dao ở bên cạnh đã chạy về phía Đỗ Bình. Thiếu niên không hề do dự đá thật mạnh vào bộ phận sinh dục của hắn. Chim của Đỗ Bình vốn đã bị hư hỏng nặng, bị cậu đá như vậy chẳng khác nào nhát đao chí mạng. Lưu Uyển Nhu nhanh chóng được thả ra. Không một phút chần chừ, thiếu niên liền kéo tay nàng chuẩn bị bỏ trốn.
Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp đi được mấy bước đã bị gã quay phim của đoàn, Diệp Kiến tóm được. Lưu Uyển Nhu thì chẳng phải bàn. Nàng ăn một đấm vào bụng, cả người liền đổ gục xuống cạnh thiếu niên. Sau đó gã thanh niên liền quay sang Mạc Dao, ánh mắt bộc lộ rõ sự tức giận.
"Đ*t mẹ, mày vừa làm gì vậy hả nhãi con?"
{Đạp vào chim mày chứ làm gì nữa. May Dao Dao còn hiền chỉ đạp chim thôi đấy. Phải 005 thì 005 xẻo nó lâu rồi. Thứ đàn ông vũ phu, có gói làm quà tặng kèm tôi còn đánh giá một sao chứ ở đấy mà xúc phạm phụ nữ. Thẳng quỷ mất nết! Cái thứ ở đáy xã hội!}
Tất nhiên 005 ở bên cạnh có mắng thế nào cũng không thể lọt vào tai Đỗ Bình. Nhưng điều hai quả cầu hệ thống không ngờ tới nhất chính là thiếu niên cũng học theo bọn họ mà mắng chửi lại người thanh niên:
"Thẳng quỷ mất nết! Cái thứ ở đáy xã hội!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT