Bầu trời xanh đen như rơi xuống màn mưa trong suốt, tạo thành một không gian tĩnh lặng bên trong chiếc ô.

Nam nhân bên cạnh lâm vào trầm mặc. Tiêu Tịch Nhan không nghe thấy hồi âm, quay đầu lại nhìn Thẩm Ước, lại không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy chiếc cổ thon dài cùng chiếc cằm căng chặt của nam nhân.

Một lúc lâu sau giọng nói của hắn mới truyền đến ẩn trong tiếng mưa, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"Tuỳ hứng? Ta cho rằng nàng không thích gặp lén lút trong đêm nên tìm cơ hội quang minh chính đại đến gặp nàng."

Thẩm Ước đã quen thong dong tiêu sái trong mọi việc, không bị bất cứ điều gì cản trở nhưng lúc này lại lo lắng được mất vì mấy lời phê bình kín đáo của nàng. Đôi mắt vàng dường như bị mưa và khói bao phủ, tối tăm không có ánh sáng.

"Nàng... không muốn gặp ta sao?"

Mặc dù hắn đã kiềm chế cảm xúc, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh như thường nhưng Tiêu Tịch Nhan vẫn có thể nghe ra một chút chán nản.

Tiêu Tịch Nhan thầm nghĩ trong lòng một tiếng hỏng rồi. Ý định ban đầu của nàng chỉ là muốn hắn thư giãn một chút, nàng thực sự không muốn làm tổn thương trái tim hắn. Nàng dừng bước chân, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn đi đến dưới hành lang.

Hai người nhìn nhau, nàng thấy rõ sự ảm đạm trong đáy mắt nam nhân. Nhưng bất chấp những thăng trầm trong cảm xúc của Thẩm Ước, hắn vẫn như cũ nghiêng chiếc ô về phía nàng, vai trái bị mưa làm ướt một mảng.

Trong lòng nàng lại than nhẹ. Sao có thể... làm hắn tổn thương như vậy.

"Không thể nào." Đôi mắt Tiêu Tịch Nhan dịu dàng trong trẻo, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn hắn, dùng giọng điệu ngọt ngào dỗ dành: "Ta chỉ không muốn chàng lui tới quá nhiều, mệt lắm."

Thời gian càng đến gần, nàng càng cảm nhận được nỗi sợ hãi và bất an trên người hắn. Như thể hắn phải đảm bảo rằng nàng luôn ở trước mắt mới đủ để hắn an tâm.

Nàng hiểu vì yêu mà sợ.

Nhưng nàng cũng đau lòng cho hắn. Không biết đã bao nhiêu đêm nàng cảm nhận được hơi thở như có như không bên cạnh. Thẩm Ước sẽ chấp nhất canh giữ bên giường nàng, nắm tay nàng xác nhận nhiệt độ. Yên tĩnh không tiếng động, kéo dài suốt đêm.

Nàng không muốn hắn ngày đêm căng thẳng, gặp ác mộng về kiếp trước. Có lẽ đời này còn có thể cứu vãn? Tiêu Tịch Nhan cảm thấy tự tin hơn một chút, không khỏi lấy hết can đảm nói:

"Thẩm Ước."

Một vũng nước trong vắt tích tụ trong màn mưa, giống như một hồ nước thu nhỏ, phản chiếu hình ảnh của một đôi tình nhân.

Tiêu Tịch Nhan ngẩng cổ lên, mái tóc đen dài buông xõa sau đầu, gò má trắng như ngọc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trong ngày mưa. Đôi mắt như nước mùa thu, toát lên vẻ điềm đạm thong dong đầy hấp dẫn.

Thẩm Ước nhìn thấy môi nàng nhẹ nhàng khép lại như cánh hoa...

Giọng nói của nữ lang giống như một cái móc câu nhỏ cuốn lấy trái tim hắn, sẵn lòng mắc câu.

"Chàng không có niềm tin vào ta, hay là không có niềm tin vào chính mình?"

Sống lưng hắn cứng đờ, đồng tử hơi co lại. Tiêu Tịch Nhan không quan tâm đến sự im lặng của Thẩm Ước mà dứt khoát nắm lấy tay hắn. Những ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn mở ra đan chặt vào hắn.

Lần này người dũng cảm hơn lại là nàng.

"Không phải chúng ta đã ước định sống chết cùng nhau sao? Sao ta có thể không muốn gặp chàng, không muốn ở bên chàng chứ?"

"Nhưng chẳng phải ta cũng đã nói tương lai còn dài sao? Sau này sẽ còn rất nhiều thời gian. Ta không chỉ cùng chàng đi ngắm những bông hoa mơ đầu tiên của mùa xuân, cùng chàng ăn sáng, cùng chàng tản bộ mà còn cùng chàng thổi sáo hát ca mỗi đêm, ngủ chung một gối. Ta cũng sẽ nắm tay chàng đến cuối đời, chôn cùng một quan với chàng."

Tiêu Tịch Nhan mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắn: "Ta bảo đảm, chúng ta còn năm dài tháng rộng, tâm ý của ta sẽ không bao giờ thay đổi, càng sẽ không bỏ lại chàng một mình, được chứ?"

Trong nhịp tim đập cuồng loạn, Thẩm Ước chỉ cảm thấy giọng nói của nàng đặc biệt dễ nghe. Nàng chưa bao giờ nói với hắn những lời âu yếm êm tai như vậy. Giống như thanh âm của tự nhiên, như tuyết mai xào xạc trong lòng.

Hô hấp của Thẩm Ước dồn dập, nhịn không được lại lần nữa duỗi cánh tay cường tráng của mình ôm chặt lấy nàng.

Miệng lưỡi hắn vụng về, không biết cách thể hiện tình yêu. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, cẩn thận để không đè nặng lên nàng. Chỉ là giọng nói càng thêm khàn, nặng nề như sắp khóc.

"Được."

Thẩm Ước lặng lẽ siết chặt vòng tay, nói: "Nói rồi nhé, sau này sẽ cùng ta đi ngắm hoa mơ, cùng ta ăn sáng, tản bộ."

Vòng eo của nam chân thon chắc căng cứng, bởi vì không khí mà hơi lạnh. Nhưng hơi thở theo âm thanh truyền đến bên tai lại ngứa ngáy nóng rực. Tiêu Tịch Nhan ngoan ngoãn dựa vào trước ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Ta hứa."

"Ban đêm còn hát cho ta nghe."

"Được~"

Âm lượng của Thẩm Ước càng tăng thêm. "Còn kết thành phu thê, cùng chung chăn gối."

Sắc mặt Tiêu Tịch Nhan đỏ bừng như lá đỏ, nhưng vẫn gật đầu.

Thẩm Ước vừa cúi đầu xuống, cằm đã chạm vào đỉnh đầu nàng, mái tóc đen mềm mại dán lên ngực hắn. Thiếu nữ hoàn toàn bị nhốt trong vòng tay hắn, khiến nàng trông càng thêm xinh đẹp nhỏ nhắn.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng nóng bỏng.

Bức tranh nàng miêu tả quá mức tốt đẹp. Hắn nóng lòng chờ nàng thực hiện rất nhiều tiếc nuối còn dang dở của kiếp trước.

"Đã ước định rồi, vậy phải cùng ta đi đến cuối cùng."

Thẩm Ước nâng gò má như tuyết của nàng, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhịn không được hôn lên môi nàng, ánh mắt tối sầm: "Nàng đã hứa sẽ nắm tay nhau đến già, không bỏ lại ta một mình. Cho dù có xuống hoàng tuyền cũng vậy."

Nếu nàng làm sao, hắn cũng sẽ không sống một mình.

Tiêu Tịch Nhan yên lặng nắm chặt vạt áo của hắn, trong mắt mờ mịt, không phản bác.

Nàng đã từng là người luôn rụt rè lo sợ. Chính tình yêu không thay đổi của hắn dành cho nàng đã mang lại cho nàng dũng khí to lớn.



Lúc này trong phòng khách, Liễu thái hậu nhìn đôi nam nữ bên cạnh, khoé mắt có chút ẩm ướt, trong lòng vô cùng vui vẻ. Cảnh tượng mong đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

Thẩm Đạc nhận thấy Liễu thái hậu đã lâu không lên tiếng, không khỏi quan tâm nói. "Mẫu hậu, người làm sao vậy?"

Liễu thái hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, cười nói: "Mẫu hậu không sao. Đến đây, đây là trái cây tươi vừa được người đưa tới. Mẫu hậu đã ăn rồi, các con cũng nếm thử đi, đừng khách khí."

Thẩm Đạc không để ý Liễu thái hậu cũng tự xưng là mẫu hậu với Giang Nguyệt.

Đĩa trái cây bao gồm vải tươi từ Lĩnh Nam và dưa lê từ Tây Vực, cả hai đều là vật phẩm quý hiếm chuyên để phục vụ đại quan và quý nhân. Giang Nguyệt lười biếng giơ tay lên, lại chỉ cầm lấy một quả sơn trà không đáng chú ý.

Nhưng trùng hợp lại chạm phải tay của Thẩm Đạc.

Tiểu hoàng đế trẻ tuổi có khuôn mặt trắng nõn nghẹn ngào thu tay về. Hắn chân thành tha thiết, khiêm nhường mở miệng: "A tỷ ăn trước đi."

Thẩm Đạc nhận sự giáo dục nghiêm khắc, từ trước đến nay luôn khiêm tốn lịch sự.

Giang Nguyệt lại lười khách khí. Nàng trực tiếp lấy miếng sơn trà lớn nhất trong đĩa ra, duỗi tay đặt trước mặt hắn: "Đệ còn nhỏ, đệ ăn đi."

Không ngờ nàng lại nhường cho Thẩm Đạc, thản nhiên dùng ngón tay nhặt một quả vải đỏ, bóc vỏ ăn thịt rồi nhả hạt ra khăn tay.

Thẩm Đạc nhìn động tác lưu loát của nữ lang ngẩn người nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Trước đây công chúa An Lạc sẽ không nhượng bộ hắn, cho nên hắn vẫn luôn có thói quen chờ hoàng tỷ ăn vải thiều cùng những cống vật tốt khác trước. Hắn cầm sơn trà lên, có chút cẩn thận, không ăn quá nhiều.

Lại không nghĩ rằng sau khi Giang Nguyệt ăn xong lại thuận tay bóc nửa quả vải cho hắn. "Đây."

Ngày xưa nàng được Giang Hạc Châu chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, hiện giờ hiếm khi gặp một đứa trẻ nhỏ hơn nàng mà ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn như vậy.

Nàng thân là a tỷ cũng không ngại chiếu cố một chút.

Thẩm Đạc càng cảm động hơn. "Cảm ơn a tỷ."

Đáy mắt Giang Nguyệt kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Thân là hoàng đế, chẳng qua chỉ cho hắn một quả sơn trà cùng quả vải đã cảm động như vậy... Không biết trước kia hắn làm sao đến được đây.

Vải tuy quý nhưng ở Giang gia Giang Hạc Châu cũng chưa từng tiếc với nàng.

Liễu thái hậu không nói gì, mỉm cười nhìn hai người tương tác. Bà cũng không để ý đến nước ép chảy vào móng tay được sơn hoa mỹ, cầm một quả sơn trà lên, lột vỏ rồi đưa cho Giang Nguyệt.

"Nguyệt Nhi, đừng chỉ lo chăm sóc nó, tự mình ăn đi."

Trước đây bà rất chú ý đến cách cư xử của mình, khi đối xử với Thẩm Đạc cũng yêu cầu như vậy, sẽ không quá chiều chuộng hoàng đế. Huống chi hắn là nam hài, phải học cách tự lập.

Nhưng Liễu thái hậu từ tận đáy lòng lại yêu thương nữ nhi đã nhiều năm thiếu thốn tình mẫu tử. Trong mắt bà luôn cảm thấy mình đã bạc đãi Giang Nguyệt, chỉ ước mình có thể bù đắp sự quan tâm che chở mà bà đã bỏ lỡ trong nhiều năm qua.

Giang Nguyệt do dự một chút nhưng cũng không khách khí từ chối mà nhận lấy quả sơn trà bà đưa cho.

Thẩm Đạc ăn xong vải thiều, nhìn mẫu hậu, lại nhìn Giang Nguyệt, trong lòng chợt động: "A tỷ cũng thích ăn sơn trà giống ta sao?"

Giang Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Tiểu hoàng đế cảm thấy mình lại thân thiết với đối phương hơn một chút: "Vậy ta và tỷ tỷ thật là có duyên."

Sơn trà trong như vàng, có màu mật ong trơn bóng, hấp dẫn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Liễu thái hậu nói: "Cái này là do hòa thượng ở trên núi sau miếu trồng, mới hái từ cây sơn trà, còn tươi. Nếu các con thích ăn, buổi tối lại bảo người đưa tới đây một ít."

Trong lòng bà nghĩ, tỷ đệ hai người khẩu vị giống nhau, có lẽ cũng là một loại ăn ý vô hình.

Liễu thái hậu nhất thời mặt mày vui mừng. Ngày mưa lạnh lẽo, nhưng trong đại đường lại ấm áp yên tĩnh, ba người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, càng thêm hoà thuận vui vẻ.



Đêm đã khuya.

Liễu thái hậu chậm rãi thắp một nén hương, trang nghiêm quỳ xuống trước Phật, trịnh trọng nói: "Đa tạ Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật A Di Đà, Quan Âm Bồ Tát... đã tạo điều kiện cho tín nữ tìm được người thân."

"Hiện giờ tâm nguyện đã thành, con đến đây để tạ ơn và báo đáp thần ân. Sau này nguyện đúc thân vàng cho chư Phật Bồ Tát, xây dựng Phật đường rộng rãi, cúng dường pháo hoa."

Lại bái thêm một cái.

Sau khi Liễu thái hậu đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng đưa ba nén nhang cho nữ lang bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Nguyệt Nhi, con cũng đến bái một cái ​​đi."

Giang Nguyệt có chút mất tập trung, lời nói và hành động của Liễu thái hậu cũng giống như dáng vẻ huynh trưởng Giang Hạc Châu đối với nàng. Hai cái chồng lên nhau, tương tự như nhau, đều quan tâm đến nàng.

Kỳ thực trong lòng nàng không tin vào thần phật. Nhưng lòng sùng đạo của cả Giang Hạc Châu và Liễu thái hậu đều có chút ảnh hưởng đến nàng. Nàng chợt giật mình, nhớ tới ngày xưa Giang Hạc Châu hàng năm đều đến chùa Quan Âm dâng hương.

Mặt mày Giang Nguyệt hoảng hốt, ngày xưa huynh trưởng... chính là nhặt được nàng ở chùa Quan Âm.

Dưới tượng Phật, nàng cúi đầu nhắm mắt, trong mắt lại hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng như tuyết.

Sau khi Tử Anh cô cô đốt lò than, Liễu thái hậu lại thiêu chút giấy vàng.

Ánh sáng từ lửa xua tan hơi lạnh ban đêm, đồng thời cũng chiếu sáng bóng tối đã hình thành vài nếp nhăn ở khóe mắt bà. Bà là Liễu thái hậu đức cao vọng trọng, không còn là Việt Vương phi trẻ trung lúc đó nữa.

Những năm gần đây bà đã trải qua rất nhiều chuyện.

Liễu thái hậu chậm rãi nói: "Lúc mới sinh ra con rất gầy, nhưng đã thấy được xương cốt sạch sẽ trắng trẻo, mặt mày sắc nét. Lúc đó ta đã nói với Tử Anh con nhất định sẽ là một mỹ nhân."

Giang Nguyệt im lặng nghe Liễu thái hậu kể lại quá khứ đầy bụi bặm và những trải nghiệm mười lăm năm qua.

Đó là câu chuyện nàng chưa từng tham gia nhưng lại có liên quan mật thiết với nàng.

"Tính cách của con thật sự rất giống tằng tổ mẫu. Chỉ là con cháu Liễu gia đời này không mấy thành đạt. Nhị bá con làm ra những việc xấu xa dơ bẩn như vậy không thể thoát khỏi sự lơ là ngày thường của ta. Là ta không bảo vệ được con."

"Sau này, hàng năm ta đều thắp hương bái Phật chỉ để cầu được một chút tin tức về con. Ta luôn cảm thấy con vẫn còn sống. Cho đến khi nhìn thấy con ở chùa Quan Âm, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã cảm thấy con chính là nữ nhi của ta..."

Liễu thái hậu nói rất nhiều, Giang Nguyệt biết những lời này có lẽ đã giấu ở trong lòng bà rất lâu. Nàng chỉ im lặng lắng nghe, cũng không ngắt lời.

Theo lời của đối phương, nàng dường như nhìn thấy những năm tháng mà mình chưa từng trải qua.

Tâm trạng của Giang Nguyệt cũng lặng lẽ thay đổi một cách vô hình. Nàng không còn xa cách đứng ngoài như lúc đầu mà cuối cùng đã có cảm giác thực sự được kết nối bằng máu thịt.

Nàng quả thực là nữ nhi được người trước mặt hoài thai mười tháng sinh ra, tìm kiếm mười mấy năm.

Giang Nguyệt chỉ nghe thấy thanh âm Liễu thái hậu yếu ớt, cuối cùng không khỏi run rẩy hỏi nàng: "Nguyệt Nhi, con nói cho ta biết, những năm qua con ở Giang gia sống như thế nào?"

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang kìm nén nước mắt của Liễu thái hậu, hơi sửng sốt.

Trong mắt Liễu thái hậu lộ ra sự áy náy và lo lắng của một người mẫu thân cho rằng mình đã bạc đãi nữ nhi bao nhiêu năm, cũng là nghi vấn bức thiết và lo âu nhất của bà hiện giờ.

Trong mắt Giang Nguyệt tràn đầy sương mù, nhưng nàng không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Rất tốt. Huynh trưởng coi con như muội muội ruột, chưa bao giờ bạc đãi con. Mọi người trong Giang gia cũng đối xử với con rất tốt. Tất cả những gì con được hưởng đều giống như ca ca, thức ăn, y phục đều là tốt nhất."

Tất cả những lời này đều là nói thật. Nàng ở Giang gia được Giang Hạc Châu yêu thương chiều chuộng, những gì nàng hưởng thụ cũng không khác công chúa là bao.

Tốt đến mức hiện giờ nàng không biết phải trả ơn hắn như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play