Vẻ mặt Thẩm Ước vô cảm, giọng nói lộ ra hàn ý không thể kìm nén: "Nói lời hỗn trướng gì vậy. Ngủ cái gì? Muốn ta lặp lại lần nữa à?"

Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ước đột nhiên biến sắc, Phó Ngũ ý thức được có chuyện không ổn, lập tức pha trò nhận sai nói: "Thẩm ca đừng tức giận, là lỗi của ta." Hắn khách khí nói: "Vị nương tử này, đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ khác."

Vừa dứt lời, hắn đã dẫn đầu, chân như bôi dầu đi ra ngoài.

Tiêu Tịch Nhan cảm thấy như tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Một đêm sợ bóng sợ gió và những thăng trầm vừa rồi làm cả người nàng toát mồ hôi lạnh.

Nhưng lúc này nàng cũng ý thức được sự bình yên tạm thời là do người trong phòng ban tặng. Dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa, thói quen và giáo dưỡng vẫn khiến nàng cúi đầu mở miệng, chân thành nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi đã thu lưu ta."

Lúc thiếu nữ rời đi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bóng lưng mảnh khảnh như thể chỉ một trận gió là có thể thổi bay.

Thẩm Ước vừa nghĩ vừa cởi y phục lần nữa.

Đúng là nữ lang xuất thân từ thế gia, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi ở mọi nơi.

Phó Ngũ dẫn Tiêu Tịch Nhan đến một gian phòng cách phòng của Thẩm Ước không xa. Hắn nhanh nhẹn dọn giường cho nàng, lại mang gối và chăn đệm mới tới. Hắn thoạt nhìn có vẻ bằng tuổi Tiêu Bảo Du, nhưng rõ ràng có năng lực hơn rất nhiều.

Tiêu Tịch Nhan cũng nhẹ giọng cảm ơn: "Làm phiền ngươi rồi."

Phó Ngũ kỳ quái nhìn nàng một cái, như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.

Hắn vừa định rời đi, suy nghĩ một lúc, lại quay đầu nói với nàng: "Chỉ cần ngươi an phận, Thẩm ca sẽ không làm gì ngươi, cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, trong trại phòng giữ rất nghiêm ngặt, ngã rẽ nào cũng có người canh gác."

Nói xong Phó Ngũ lập tức rời đi.

Tiêu Tịch Nhan nhìn tấm ga trải giường sạch sẽ trước mặt, có chút ngũ vị tạp trần, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mắn, vừa rồi nàng không hành động bốc đồng.

Trước mắt, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Một đêm tĩnh lặng.

Khi Tiêu Tịch Nhan tỉnh dậy vào ngày hôm sau, toàn thân nàng đau nhức, còn hơi chóng mặt và đau mũi. Đêm qua nàng vẫn mặc nguyên xiêm y đi ngủ, ván giường lại cực kỳ cứng, khiến nàng gần như cả đêm không ngủ được. Chỉ là khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, nàng vẫn thức dậy theo thói quen.

Ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai màu xanh và vàng lạnh lẽo chồng lên nhau, bây giờ đã là đầu xuân, bình minh ló dạng trên dãy núi, chồi xanh tuỳ ý sinh trưởng, bên tai thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Khung cảnh núi non xa lạ hoàn toàn khác biệt trước mắt khiến Tiêu Tịch Nhan có chút hoảng hốt.

Nàng nhớ lại tất cả những trải nghiệm ngày hôm qua, lại nghĩ đến hiện giờ mình đang ở đây, cảm thấy như một giấc mơ.

Khi bước ra khỏi phòng, chỉ thấy Phó Ngũ đã chuẩn bị sẵn mấy ngăn đựng bánh bao hấp và ba bát sữa đậu nành trên bàn. Mùi thơm của đậu đậm đà, bánh bao trắng trẻo mập mạp nhân thịt lợn được trang trí với hành lá xắt nhỏ, còn loại có chút chu sa thì có nhân đậu đỏ.

Thiếu niên nhiệt tình tiếp đón nàng nói: "Tỷ tỉnh rồi. Thẩm ca sắp đi rèn luyện về. Lát nữa tỷ ăn sáng với bọn ta đi."

Tiêu Tịch Nhan càng cảm thấy choáng váng hơn. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo lời hắn.

"Làm phiền các ngươi rồi."

Nàng nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, bây giờ mặt trời mới mọc. Xem ra nam nhân kia có lẽ đã ra ngoài khi trời vẫn còn tối.

Quả nhiên chỉ một lát sau Thẩm Ước đã quay lại.

Buổi sáng trời hơi lạnh, nam nhân chỉ mặc một bộ y phục ngắn, giữa hơi thở tản ra làn sương trắng nhẹ. Bộ trang phục ôm sát cơ thể, phác hoạ ra những đường nét săn chắc, thon gọn.

Ánh mắt của hắn vẫn xa xăm như cũ, nhưng lại chính xác dừng trên người Tiêu Tịch Nhan.

"Tiểu Ngũ, tối qua ngươi không đưa nàng đi ngủ sao?"

Vẻ mặt Phó Ngũ có chút nghi hoặc: "Có mà, bố trí gian phòng cách vách phòng của huynh."

"Vậy tại sao nàng lại có vẻ giống như chưa ngủ?"

Lúc này Phó Ngũ mới chú ý tới đáy mắt xanh đen của Tiêu Tịch Nhan, cũng buồn bực nói: "Tỷ, tối qua tỷ không ngủ à?"

"Không, chỉ là ta ngủ không ngon thôi."

Thẩm Ước không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại rơi vào người nàng, dừng lại vài giây. Ánh mắt này có một loại cảm giác xâm lược khiến nàng cảm thấy dường như không còn nơi nào để trốn.

Trong nháy mắt, Tiêu Tịch Nhan gần như tưởng rằng hắn đang thẩm vấn nàng...

Tại sao ngủ không ngon?

Đầu óc Tiêu Tịch Nhan choáng váng mấy giây, cảm thấy khó hiểu khi mình lại có thể đưa ra suy đoán táo bạo như vậy. Nàng nỗ lực chống lại ánh mắt của Thẩm Ước nhưng không nói gì, buộc mình phải bình tĩnh.

Cuối cùng, Thẩm Ước chỉ nhàn nhạt xuỳ một tiếng, về phòng thay y phục. Hắn ngồi xuống chỗ đối diện Tiêu Tịch Nhan, mím đôi môi mỏng nói: "Ngày thường có chuyện gì cứ tìm A Ngũ."

Dứt lời hắn bắt đầu dùng bữa.

Hắn cũng không phải người thích xen vào việc của người khác.

Phó Ngũ gật đầu: "Tỷ, có chuyện gì đều có thể đến tìm ta." Một bên đưa bữa sáng cho nàng.

Hắn cảm thấy ngụ ý của Thẩm ca là đừng làm phiền huynh ấy.

Tiêu Tịch Nhan cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được nam nhân này không có ác ý nên im lặng tiếp nhận sự an bài của đối phương. Chỉ là ngồi cùng bàn dùng bữa với một người có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như Thẩm Ước làm nàng cơ hồ nhạt như nước ốc.

Nàng vốn là nữ lang được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, lúc này thế nhưng lại mặt đối mặt với sơn phỉ, lặng lẽ ăn bánh bao và sữa đậu nành, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tiêu Tịch Nhan liên tục thôi miên bản thân, nghĩ rằng mình sẽ tá túc ở đây một thời gian. Trước khi hiểu được mục đích thực sự của đối phương khi đưa nàng về đây, nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Có thể duy trì bầu không khí gió yên biển lặng trước mắt cũng không phải là điều dễ dàng.

Mặc dù đã suy nghĩ kỹ càng nhưng nàng vẫn cảm thấy đối phương trông không giống một tên cướp bình thường.

Cảm giác mà Thẩm Ước mang lại cho nàng ngoài thần bí và nguy hiểm chỉ còn lại sự thờ ơ lạnh nhạt như một cánh đồng băng. Hắn dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Những lời mà hắn nói vào đêm qua dường như chẳng qua chỉ là thuận miệng.

Thẩm Ước ăn xong rất nhanh, lúc này mới nhìn lướt qua thiếu nữ đối diện càng ăn càng chậm. Hắn cao hơn Tiêu Tịch Nhan một cái đầu nên có thể dễ dàng quan sát nàng từ góc độ nhìn xuống. Hắn hạ mí mắt, mỗi một động tác rất nhỏ của nàng cũng thu hết vào trong đáy mắt.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng có chút ửng hồng không khoẻ, thoạt nhìn có vẻ không có tinh thần.

Thế nhưng nàng vẫn ngồi thẳng, ăn uống chỉnh tề trang nhã, ngay cả khi đối mặt với môi trường có vẻ qua loa và đơn sơ này cũng không cau mày lấy một lần.

Lúc đầu thiếu nữ còn có chút câu nệ, cái miệng nhỏ ăn chậm rãi, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã trở nên lơ đãng, chắc là đang âm thầm suy nghĩ điều gì đó. Chỉ là nàng tựa hồ càng nghĩ càng rối rắm, đôi lông mày lá liễu nhíu lại. Việc ăn uống ngày càng chậm lại, thỉnh thoảng còn dừng lại một lúc.

Cả người toát ra một cảm giác trầm lặng, nhẹ nhàng như động vật ăn cỏ.

Thẩm Ước chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy.

Rõ ràng yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ bình chân như vại.

Trên thực tế, Tiêu Tịch Nhan cũng không chấp nhận số phận của mình. Bởi vì không rõ vì sao đối phương lại giữ nàng ở đây nên nàng vẫn luôn lo lắng. Chỉ là sự lo lắng của nàng cũng dần dần dịu đi.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Tịch Nhan vẫn căng da đầu mở miệng nói: "Thẩm đại ca, ta biết ta ở chỗ này gây thêm phiền phức cho các ngươi. Mặc dù ta vô dụng, nhưng nếu là hầu trà rót rượu, hoặc là viết thay thư từ, rửa rau cắm hoa, ta vẫn có thể làm được."

Dù mục đích của Thẩm Ước là gì thì trước tiên nàng phải thể hiện thái độ của mình dưới mái nhà của người khác.

Đương nhiên nàng không tin đối phương xuất phát từ thiện tâm, không duyên không cớ giữ nàng ở chỗ này.

"Cô thật sự có năng lực rót rượu sao?" Thẩm Việt rõ ràng không cười, ngữ khí bình đạm nhưng Tiêu Tịch Nhiên tựa hồ lại nghe ra ý nghiền ngẫm nghi hoặc – nàng nghĩ tới bình rượu bị đối phương cầm lấy tối qua.

Nàng ậm ừ: "Ta, ta có thể cố gắng..."

"Không cần."

"Cô tạm thời ở đây, đừng chạy loạn. Phó Ngũ, ngày thường ngươi chịu trách nhiệm chăm sóc nàng." Thẩm Ước nói xong những lời này, uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng rồi bưng bát rời đi.

Phảng phất như một lời đã định, Tiêu Tịch Nhan vẫn còn ngây ngốc, đối phương đã biến mất.

Nàng ngồi ngây người một lúc, phân tích ý nghĩa của câu nói đó. Một lúc lâu sau, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của thiếu niên bên cạnh nàng mới hồi thần: "Ngày thường ngươi không cần chiếu cố ta, ta sẽ tự chăm sóc bản thân mình."

Phó Ngũ không để bụng: "Thẩm ca đã nói như vậy, ta phải nghe theo huynh ấy. Xem ra chúng ta sẽ ở chung một thời gian, sau này tỷ cũng gọi ta Tiểu Ngũ đi."

Thiếu niên có khuôn mặt hiền lành, lại mỉm cười càng làm cho Tiêu Tịch Nhan cảm thấy thoải mái hơn.

Tiêu Tịch Nhan dừng một chút, khẽ gật đầu: "Được, Tiểu Ngũ."

Mọi chuyện có vẻ cũng không tệ như nàng tưởng tượng.



Buổi chiều trên núi đổ mưa, Tiêu Tịch Nhan không có việc gì để làm, lại trở về phòng ngủ một giấc.

Nàng hiếm khi ngủ trưa, nhưng hiện giờ thật sự vô cùng mệt mỏi.

Khi tỉnh lại, xương cốt nàng đau nhức, tuy tinh thần đã tốt hơn một chút nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa mù sương lại vô cớ sinh ra vài phần chán nản.

Cứ như thể tất cả những cảm xúc mà nàng có sau khi bị bắt cóc lúc này lần lượt hiện ra.

Sự bất an khi phải rời xa Hầu phủ, sự bất lực khi đối mặt với bọn đạo tặc và hoàn cảnh xa lạ, cùng nỗi lo sợ về một tương lai không chắc chắn. Ngoài ra còn có sự mệt mỏi sâu sắc, lúc nào cũng căng thẳng...

Mãi đến khi nghĩ đến những lời cuối cùng của Thẩm Ước, nàng mới bình tĩnh lại một chút.

Chạng vạng, Phó Ngũ bưng tới cho nàng một chậu nước và một bộ xiêm y hình như được may vội.

Thiếu niên giải thích bởi vì việc đun nước trên núi rất bất tiện nên chỉ mấy người thủ lĩnh có nước nóng, còn nhiều tên cướp chỉ đơn giản tắm rửa trong ao. Vậy nên củi lửa không nhiều lắm, nước cũng chỉ có một chậu.

Tiêu Tịch Nhan không có một câu oán hận nào.

Suy cho cùng, đãi ngộ hiện giờ của nàng so với những gì mà con tin có đã là không tồi rồi.

Nàng chỉ lau người đơn giản, lại không khỏi nghĩ đến những nữ tử khác mà nàng đã gặp, một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc đầu vai.

Nàng tai bay vạ gió mà bị liên lụy dính vào, nhưng nếu không nhờ có Thẩm Ước thì kết cục của nàng sẽ chỉ có tệ hơn.

Tiêu Tịch Nhan lau mái tóc dài của mình, nhớ lại tất cả các chi tiết về vụ bắt cóc. Trang phục của các thiếu nữ bị trói trông khá thanh lịch, không phải váy vải trâm gai, ước chừng cũng không phải xuất thân từ gia đình bình thường.

Nhưng tại sao sơn phỉ cướp nữ tử lại chọn những mục tiêu dễ bị phát hiện như vậy?

Nhưng có lẽ vì vậy mà quan phủ đã sớm nghe được tin tức này, vẫn có thể coi là một hy vọng tốt. Nhưng nàng không khỏi suy nghĩ liệu a nương có báo quan hay không.

Nếu báo quan phủ, cho dù nữ tử được giải cứu, thanh danh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chưa kể trong phủ còn có mấy cô nương khác, nếu sự trong sạch của nàng bị mất thì muội muội Tiêu Bảo Trân của nàng cũng sẽ bị liên luỵ.

Mà nàng biết rất rõ Trịnh thị từ trước đến nay đặt nhiều rất nhiều hy vọng vào hôn sự của Tiêu Bảo Trân.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Tịch Nhan không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì nàng biết rõ Trịnh thị sẽ lựa chọn giữa mình và Tiêu Bảo Trân như thế nào.

Cũng đúng, ngọc bích trân bảo và bông hoa dễ héo tàn vốn không thể đánh đồng.

Thiếu nữ rũ mắt, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm. Có lẽ số phận của nàng vốn là như vậy, ngắn ngủi phù du, cuối cùng trôi đi không có nơi nào nương tựa.

Tiêu Tịch Nhan biết mình không nên nghĩ tới nữa, nhưng lại không khống chế được cơ thể dần trở nên lạnh lẽo, đành nằm trên giường cố gắng ngủ. Cũng không biết nàng làm thế nào mà một mình trong phòng chịu đựng đến tận đêm khuya rồi mới mơ màng ngủ quên.

......

Có lẽ vì ngủ ban ngày nên nửa đêm nàng đã tỉnh.

Đêm vẫn mưa. Gió lạnh thổi qua khe cửa sổ tre, lạnh thấu xương khiến cho người ta rùng mình.

Chiếc chăn trên người nàng không mỏng nhưng vẫn không thể bảo vệ nàng khỏi cái lạnh. Tiêu Tịch Nhan dường như không thể cảm nhận được bất kỳ độ ấm nào, toàn thân như thể đang ở trong động băng, khớp hàm run lên cầm cập.

Nàng biết cơ thể mình suy yếu đến mức nào, hiện giờ mọi dấu hiệu đều là điềm báo sắp sửa phát bệnh.

Nàng bị bệnh tim, những chứng bệnh thông thường đều có khả năng dẫn đến phát bệnh.

Vì mắc bệnh tim nên nàng luôn bình tĩnh và vô cùng cẩn thận, dù có chuyện gì xảy ra cũng luôn kiên nhẫn tránh xung đột với người khác. Tất cả những điều này đều xuất phát từ trái tim mong manh của nàng không thể chịu đựng được bất kỳ sự dao động nào.

Thường ngày nàng đặc biệt chăm sóc bản thân, không để mình bị lạnh hay bị thương. Tất cả các y sư đều nói mỗi lần bị bệnh sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho tâm nhĩ, khiến tình trạng trở nên tồi tệ hơn.

Vì lời tiên tri mà nàng là người trân trọng mạng sống của mình.

Khi Tiêu Tịch Nhan sắp mất hết sức lực, nàng đột nhiên nhớ lại những gì Thẩm Ước đã nói, bảo nàng có việc gì thì đi tìm Phó Ngũ. Nàng không kịp nghĩ nhiều, chậm chạp ra khỏi cửa.

Ban đêm trên hành lang không đốt đèn, xung quanh tối đen.

Tiêu Tịch Nhan đang mò mẫm tìm cửa trong bóng tối, đột nhiên ở đâu đó truyền đến một tiếng vang, nàng như một con đom đóm đang tìm ánh sáng cứu mạng đi về phía phát ra âm thanh. Nàng hơi do dự rồi vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.

Nếu Tiểu Ngũ đã ngủ, nàng nghĩ mình sẽ quay về. Ban ngày không nói thẳng với Thẩm Ước là thật ra chăn bông không đủ vì nàng không thích làm phiền người khác... Tiêu Tịch Nhan không ngờ cửa lại mở ra rất nhanh.

Nhưng người mở cửa cho nàng lại là Thẩm Ước.

Khuôn mặt của nam nhân góc cạnh rõ ràng, đôi đồng tử màu vàng nhạt trong đêm đen tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như mắt sói có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm.

Sắc mặt hắn trấn tĩnh, im lặng nhìn chằm chằm người trước mặt: "Nửa đêm, có chuyện gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play