Những lời nói của Marley nghe rất đáng sợ, nhưng thực ra lại không cung cấp được thông tin cụ thể nào cả.
Điều mà Ron Harper muốn biết, là liệu Tom Dixon có mượn cớ gã làm không tốt vai trò trưởng nhóm điệp viên ở nhà nước cộng hòa để cách chức gã và buộc gã phải trở về Vương quốc Pedius hay không.
Đó là một vấn đề rất lớn với Ron.
Những lời nói của Marley trong cơn mê man ám chỉ điều đó, nhưng lại không làm rõ được điều đó. Có thể ví nó rền vang như tiếng sấm nhưng đợi mãi vẫn không thấy mưa.
Với những mối quan hệ thông thường thì Ron có thể hỏi trực tiếp Tom, nhưng mối quan hệ giữa hai người này lại hết sức đặc biệt.
Cả hai đều đang cạnh tranh cho chức vụ người đứng đầu lực lượng tình báo của vương quốc.
Tom hiện giữ vị trí này, nhưng chưa được bổ nhiệm chính thức, nghĩa là tương lai vẫn có thể thay đổi.
Bản thân Ron Harper đã từng làm hiệu trưởng trường đào tạo tình báo cho Cá Voi Xanh và đã nhiều năm lăn lộn tại thực địa. Cả hai điều này Tom đều thiếu. Trong mắt Ron, Tom chỉ là một thằng láu cá nhờ mối quan hệ thân tình với nhà vua mà được bổ nhiệm vào chức vụ cao hơn so với năng lực thực sự.
Tuy thế cuộc đấu giữa hai người không đơn thuần là vấn đề danh dự, quyền lực hay tiền bạc, nó liên quan đến sự sống chết.
Ron hiểu rằng nếu gã thực sự bị Tom cách chức và triệu hồi về vương quốc thì chờ đợi gã sẽ là một tương lai ảm đạm.
Nhất định Tom sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiến đối thủ lớn nhất của gã không bao giờ có thể ngóc đầu lên được, kể cả ám sát.
Trong trường hợp ấy Quintus tất không vì một người đã chết mà trách phạt một nhân vật quan trọng với vương quốc và có vai trò then chốt trong cuộc chiến sắp tới như Tom Dixon.
Cũng chính vì hậu quả của việc bị triệu hồi quá lớn, mà Ron cuối cùng đã chấp nhận lời cảnh báo của Marley như một nguy cơ thực tế, chứ không dám phớt lờ.
Ron biết rằng mình cần phải hành động trước khi quyết định chính thức được thông báo, bởi một khi đã có quyết định rồi thì mọi hành động sau đó đều vô nghĩa.
Tuy nhiên để thực sự chắc chắn, gã vẫn phải thực hiện bài kiểm tra sau cùng.
Gã lấy ra một khẩu súng và ngồi chờ trong suốt một giờ đồng hồ cho đến khi Marley tỉnh táo trở lại.
- Cô có nhớ lúc nãy cô vừa nói gì không?
Marley sợ hãi đáp:
- Tôi không nhớ gì cả. Tôi đã nói gì?
- Cô thừa nhận rằng mình đã nói dối tôi. Tài đã thu phục được cô, và hắn muốn dùng cô làm công cụ chia rẽ Vương quốc Pedius. Hắn muốn thông qua cô để thọc bàn tay vào lực lượng tình báo của chúng ta. Cô nghĩ rằng cô có thể lừa tôi sao, Marley? Cô còn non lắm.
Ron dí khẩu súng vào mang tai của Marley, gằn giọng:
- Tôi không thể tha thứ cho cô tội phản bội và âm mưu phản quốc. Tôi sẽ bắn vỡ sọ cô ngay tại đây. Cô còn lời trăng trối nào không?
Marley nhìn Ron trân trối, khuôn miệng nhỏ xinh run run.
- Ông Harper, tôi biết rằng nếu ông giết tôi thì chẳng mấy chốc chính ông cũng sẽ bị Tom giết chết. Lúc gặp lại nhau dưới địa ngục, hy vọng ông sẽ không cảm thấy hối tiếc vì nỗi đã bỏ qua những lời cảnh báo chân thành của tôi. Tôi cũng hy vọng rằng ông sẽ bỏ qua cho cả Tom nữa nếu chẳng may hắn có cười vào mặt ông trong đám tang. Cuối cùng, tôi hy vọng rằng đức vua tôn quý của chúng ta sẽ ghi nhớ những công lao của ông thay vì coi như ông chưa từng tồn tại. Ông đã làm hết sức vì đất nước này, nên xứng đáng được hưởng những điều tôt đẹp nhất.
Sự kiên định mà Ron cố tình phô ra giờ đã lung lay triệt để.
Những lời nói của Marley khiến gã nhận ra rằng mình có thể mất mát nhiều đến mức nào nếu Tom là người chiến thắng.
Gã rít lên, giọng như tiếng tru của loài sói:
- Marley, cô biết tôi sẽ làm gì cô không? Từ hôm nay cô sẽ phải ở lại đây để phục vụ tôi và cùng tôi nghĩ cách chống lại thằng chó đẻ khốn kiếp ấy. Cô không được đi đâu cả cho đến khi tôi chiến thắng và khi ấy cô sẽ được sống, còn nếu tôi thua thì tôi sẽ đổ hết tội lên đầu cô. Đức vua bệ hạ rất tin tưởng tôi trong khi ngài luôn nghi ngờ cô, vậy nên cô đừng hy vọng sẽ thoát chết. Hy vọng sống sót duy nhất của cô là nghe theo lời của tôi một cách tuyệt đối.
Marley nhìn sững Ron, còn chưa biết làm thế nào thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
Ron tức giận bước ra mở cửa, trên tay vẫn cầm khẩu súng.
Đây là nhà riêng của đại sứ, ở trong nhà này gã cũng to ngang ông trời.
Victoria đứng trước cửa với vẻ mặt hoảng sợ:
- Ông Harper, quản gia của ông không hiểu sao lại thành ra như thế này. Tôi nghĩ ông ấy bị động kinh, xin ngài mau đưa ông ấy vào bệnh viện không ông ấy sẽ chết mất.
Ở cách nơi họ đứng chừng một mét, viên quản gia đang nằm lăn lộn trên sàn nhà, miệng sùi bọt trắng trông rất kinh khủng. Ron bước tới, lật người ông ta ra xem xét.
- Ông bị làm sao thế?
Viên quản gia chỉ có thể nhìn Ron một cách thảm thiết. Ông ta cố mở miệng mấy lần vẫn không nói được câu nào.
Nước dãi từ miệng viên quản gia giây vào ngón tay của Ron. Gã đưa lên mũi ngửi, thấy có mùi hăng.
Mới ngửi có tí thôi mà Ron đã thấy chóng mặt.
- Chất độc? Chất độc này từ đâu mà ra? Victoria, cô có biết..
Lúc Ron ngoảng đầu lại thì cả Victoria và Marley đều đã biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT