Bên ngoài căn phòng tác chiến, tiếng pháo vẫn nổ điên cuồng.
Hai Đại Đoàn Quân của Đế quốc Đại Bàng đang siết chặt vòng vây. Chúng không chấp nhận đối phương đầu hàng mà thẳng tay tàn sát để trả nỗi nhục thua liên tiếp trong các trận trước đó.
Đội hình xe tăng của Meridia đã bị phá hủy gần hết. Lực lượng chủ yếu còn lại là bộ binh, không thể chống cự các phương tiện cơ giới hạng nặng của kẻ địch. Hết người này đến người khác cứ thế lần lượt ngã xuống, những binh sĩ may mắn thì trúng một phát đạn ân huệ vào đầu chết ngay, còn không thì bị thương, nằm lăn ra đất và bị các cỗ xe tăng nặng hàng chục tấn cán qua người.
Logan đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra. Lúc này tâm trạng của gã đã không còn kích động nữa mà như hóa thành đá.
Tài nói với gã:
- Logan, chúng ta phải đi ngay bây giờ, nếu không sẽ là quá muộn. Ôi, mà không kịp rồi.
Cánh cửa phòng bật mở, bốn người đàn ông lần lượt bước vào. Trông bốn người này như được đúc từ cùng một khuôn.
Người đàn ông đi đầu ngả mũ, hơi nghiêng đầu với Tài:
- Xin kính chào ngài Tổng thống nước Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh Trần Tuấn Tài. Tôi là Jack Moore, cận vệ của tổng thống Đế quốc Đại Bàng Thomas Grey, còn đây là ba người em của tôi, Raul, Edgar và Henry. Henry là em út, năm nay nó mới có hai mươi tuổi thôi.
Henry mặt non choẹt, nhưng xem ra cũng không phải là dạng xoàng.
Tài cười nhạt:
- Các anh đến đây để bắt Nguyên Soái Logan Jay hay để bắt tôi?
- Chúng tôi đến để bắt giữ cả hai. Đó là lý do từ đầu trận đến giờ chưa có quả đạn pháo nào nhắm vào công trình thô sơ này. Tổng thống Grey đã đặc biệt dặn dò rằng chúng tôi cần phải bắt sống ngài để có lợi thế đàm phán với nước Cộng hòa Liên Minh, còn với ông Logan chúng tôi sẽ treo cổ trước toàn quân. Ông ta phải bị trừng phạt vì những tội ác chống lại đất nước chúng tôi.
Logan rút khẩu súng lục ra, nhắm thẳng vào đầu Jack mà bắn, nhưng Henry đứng bên cạnh đã giơ tay đỡ lấy viên đạn. Viên đạn găm vào lòng bàn tay của gã tựa như rơi vào một đống bùn nhão đặc sệt và cực dày, lập tức bị nuốt chửng chỉ để lại một cái lỗ nhỏ.
Henry lấy ra một con dao, khoét rộng lỗ thủng để lấy viên đạn. Thật đáng ngạc nhiên làm sao khi trong suốt quá trình ấy không một giọt máu nào rơi xuống từ miệng vết thương. Gương mặt của gã Sát Thần trước sau vẫn bất động tựa như gã đang khoét tay người khác chứ không phải tay mình.
Jack cười nói:
- Ma túy Hãm Thần đã hủy hoại em tôi như thế này đây. Cơ thể của nó đã mất cảm giác đau, các cơ khắp người biến đổi thành một mạng lưới có khả năng hãm tốc và giữ lại mọi vật cho dù nhanh như đạn chăng nữa. Các viên đạn chui vào cơ và tắc lại bên trong. Có lẽ ngài đã thấy tay nó không chảy máu. Đó là vì nó có khả năng ngắt tức thời các mạch máu trong người giống như chúng ta ngắt mạch điện vậy.
- Anh còn chưa kể hết. Vết thương trên tay em trai anh đang liền lại.
- Đúng vậy, nó có khả năng tự hồi. Thú vị phải không?
- Thật là một năng lực kỳ diệu.
- Ước gì mọi thứ chỉ dừng lại ở đây. Đáng tiếc, đáng tiếc. Các bác sĩ nói rằng nó sẽ không sống được quá năm năm nữa. Lý do là bởi não bộ của nó không nhận được các tín hiệu phản hồi từ da, cơ và các cơ quan nội tạng, dẫn đến nhận thức sai lệch rằng cơ thể đã chết, dần dần các bộ phận sẽ ngừng hoạt động, buộc nó sống phụ thuộc vào máy móc cho đến khi ngay cả não bộ cũng tự sát. Thật lạ lùng phải không? Chỉ vì không nhận được tín hiệu phản hồi mà một cơ thể khỏe mạnh bình thường sẽ tự sát ngoài ý muốn của chủ nhân chính cơ thể ấy.
- Tất cả chúng ta đều là những con quái vật cả.
- Ngài nói đúng, tất cả chúng ta đều là những con quái vật, trong đó ngài là con quái vật đáng sợ nhất.
- Anh đánh giá tôi quá cao rồi, Thần chết Jack Moore.
- Ngài cũng biết biệt danh của tôi? Thật vinh hạnh. Tổng thống Trần Tuấn Tài, nghe nói ngài là người duy nhất trong tất cả các Sát Thần khai mở được chiều không gian thứ tư. Chúng tôi muốn biết chiều không gian ấy lợi hại như thế nào. Henry, chú mày thử sức với ngài tổng thống đi.
Henry gật đầu, bước lên hai bước, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng năm mươi phân. Gã định chộp bàn tay lên cổ Tài, nhưng Tài đã rút con dao dắt bên người ra và đâm vào tim của gã.
Vào lúc này cơ thể của Tài đã khỏe mạnh hoàn toàn. Bản lĩnh của hắn cũng đã tiến bộ hơn nhiều so với thời điểm ám sát hụt Thomas ở Peoria.
Tốc độ của Tài quá nhanh, Henry Moore không sao theo kịp. Con dao lập tức đâm thủng trái tim, xuyên từ đằng trước ra đằng sau.
Henry hơi nhắm mắt lại. Gã không ngã xuống mà chỉ thở hắt ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT