Tiểu Bạch và Vy Vy đi về, suốt quãng đường Tiểu Bạch nhìn Vy Vy vẻ mặt tỏ vẻ khinh thường.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Vy Vy nhăn mày hỏi
Tiểu Bạch lúc này mới nói “Không ngờ cô nói dối lại trắng trợn như vậy luôn á!”
Vy Vy vẻ mặt không hiểu thế nên anh bèn vội giải thích cho câu nói của mình.
“Cái gì mã ta nghe danh huynh đã lâu rồi còn gì mà ngưỡng mộ, giúp ta bắt yêu nhé…” Tiểu Bạch nhại lại những lời trước đó của Vy Vy, vừa nhại anh vừa chạy đi sợ rằng Vy Vy sẽ xử mình.
Tất nhiên bị nhại lại lời Vy Vy ghét lắm nên cô vội đuổi theo Tiểu Bạch muốn kí vào đầu anh một cái cho bõ tức.
Tiếng cười đùa của hai người khiến đệ tử Đông viện ai lấy đều sửng sốt trước cảnh tượng thoáng qua trước mắt họ.
“Koonggg…koonngggg…”
Tiếng chuông tập hợp lại vang lên, dù đang trong cuộc vui thì khi nghe thấy tiếng chuông đó Tiểu Bạch tắt ngay đi nụ cười trên khuôn mặt.
Nhận thấy Tiểu Bạch không chạy đi tới tập hợp như lần trước Vy Vy khẽ hỏi.
“Không đi à?”
Tiểu Bạch thở dài mở rộng đôi tay để hở thân hình nhỏ bé của mình “Bộ dạng này gặp yêu quái thì có lẽ yêu quái sẽ ăn thịt mất”
Vy Vy khích tướng “Chẳng lẽ anh không tự tin bản thân mình như thế à?”
“Tự tin chứ! Nhưng mạng sống cũng chỉ có một lấy đâu ra nhiều mạng sống như thế”
Quả thật Tiểu Bạch nói đúng nhưng Vy Vy tới đây là để vượt cấp thành pháp sư chứ không phải tới đây thăm quan dã ngoại, cô cũng muốn được đi bắt yêu để tăng pháp lực nhưng lại chẳng có cơ hội nào.
Bản thân cô chỉ mang lại phiền phức cho người khác – biến Tiểu Bạch thành bé con – ra thì chẳng có thể làm gì khác.
Tiểu Bạch khẽ nhìn gương mặt thoáng buồn của Vy Vy nhận thấy cô có tâm sự nên anh cất tiếng nói “Hay chúng ta đi xuống núi chơi đi, có ta bảo vệ cô chắc chắn sẽ không để cô mấy một sợi tóc nào!”
Trong lòng Vy Vy vui lắm nhưng “Nhưng tôi sợ là…”
Tiểu Bạch vỗ ngực tự tin “Chúng ta đi chơi chứ đâu phải đi bắt yêu ma đâu, chẳng may xuống núi gặp được cao nhân đắc đạo nào có thể phá giải phép thuật đang ẩn trên người ta thì sao? Mau đi thôi…”
Cô cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của anh.
Khoảng thời gian giữa Trạch An Viên và nhân gian thật sự rất khác, rõ ràng ở Trach An Viên là ban ngày mà mới chớp mắt vừa xuống núi trăng sao đã treo lên đỉnh đầu từ bao giờ.
Lần này xuống núi Vy Vy được Tiểu Bạch đãi một bữa lo nê chứ không như ai đó. Khi hai người ăn lo xong định kiếm đâu chơi nhưng chiếc tai của cả hai đều hóng chuyện của bàn khác.
“Nghe nói trong phủ Diệp Gia có ma đó rất rất nhiều người đã nhìn thấy rồi. Chắc chắn nhà đó làm việc thất đức nên cả nhà mới bị hại như vậy đúng là ác giả ác báo…”
Vy Vy khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Bạch mà không biết rằng ánh mắt anh đã khẽ nhìn cô từ lâu, cả hai đều có suy nghĩ giống nhau ánh mắt cả hai nói lên tất cả: Tôi muốn tới đó!
Tất nhiên dù chẳng ai nói gì nhưng đôi chân hai người đều hướng tới một mục tiêu: Diệp Gia
Đứng trước cánh cổng gỗ được sơn đỏ nguy nga trước mắt, Vy Vy chỉ có thể thốt lên “Nhà này giàu thật đấy!”
Tiểu Bạch nghe thấy cũng chỉ biết bật cười trước sự đáng yêu của cô.
Hai người định cất bước gõ cửa nhưng đột nhiên Tiểu Bạch kéo Vy Vy chạy sang một bên, hai người nấp sau cây cổ thụ lớn ở cạnh đó.
Thì ra là nhóm người của Trạch An Viên, Tuấn Lãng, Đường Nguyệt, Linh Lung và Kiều Bách Liên đều có mặt.
Có vẻ nhà họ Diệp này đã chi một số tiền không nhỏ để mời bốn nhà trong Trạch An Viên tới.
Trạch An Viên dù là nơi người phàm muốn tu tiên nhưng vẫn sẽ nhận tiền của người khác khi làm nhiệm vụ chứ nếu không nhân khẩu hàng nghìn người ở Trạch An Viên lấy đâu mà ra chứ.
Các yêu ma quỷ quái mà họ bắt chắc chắn đều đã được trả tiền chứ nếu không chắc chắn họ sẽ không động tới.
Tiểu Bạch chỉ có thể thở dài “Đi chỗ khác thôi người Trạch An Viên tới rồi không cần chúng ta tới góp vui”
Tiểu Bạch mặt buồn rười rượi đi trước, Vy Vy đột nhiên nhớ tới một người, có thể người này sẽ giúp được Tiểu Bạch có thể phá giải thuật phép ngớ ngẩn của Vy Vy.
Cô kéo anh tới chùa gặp sư thầy nhưng lúc này trong chùa chẳng có ai, dù đã kiểm tra nhưng ngoài tượng phật to lớn và chiếc bàn cùng đầy hương khói ra thì chẳng có chút gì là có hình ảnh của người sống ở đây.
Nồi liêu xoong chảo mà thầy dùng nấu cơm nấu cháo hay quần áo sư thầy tất cả chẳng thấy đâu, giống như sư thầy đã biến mất khỏi thế giới này vậy, một chút tàn tích cũng không để lại.
Tiểu Bạch nhìn thấy một lọ thuốc cùng với một lá thư được đặt cạnh bát hương.
“Vy Vy có gì đó ở đây này!”
Cô tới xem.
Đó là bức thư mà sư thầy đã viết cho cô “Hãy dùng thứ này chắc chắn sẽ giúp ích cho thí chủ.”
Cầm lọ thuốc lên xem thật sự thầy ấy có thể đoán được tương lai sai, đến cả mục đích chuyện cô sẽ tới tìm thầy mà thầy cũng đoán được.
Đúng là thần tiên giáng thế mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT