Mộc Uyển Đình nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, lại ngây người nhớ lại đêm qua, một lúc sau quyết định bước xuống giường.
Cơ thể đứng lên có chút khó nhọc, cô thở dài càm ràm: " Đồ xấu xa"
" Sáng ra đã mắng ai vậy?" Mạc Thiên Vũ chẳng biết đã tới lúc nào, bóng dáng cao lớn tựa lưng trên cửa, anh mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.
Rõ ràng là anh hành hạ cô, xem cô như cục bông mềm mại mà nhào nặn, nắm bóp trong lòng bàn tay khiến cô ra nông lỗi này vậy mà còn trưng lên vẻ mặt tự đắc như vô tội. Mộc Uyển Đình ngước mắt nhìn anh muốn phản bác lại nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể trưng lên gương mặt ấm ức.
Mà Mạc Thiên Vũ nhìn cái dáng vẻ luống cuống kia lại vô cùng hưởng thụ. Trong lòng ngứa ngáy lại muốn trêu chọc cô.
" Sao thế, là tên xấu xa nào dám bắt nạt em, bắt nạt em khi nào? bắt nạt em như thế nào? Nói anh nghe, anh sẽ giúp em lấy lại công bằng."
Mạc Thiên Vũ hỏi một tràng dài, nghe thì như quan tâm lắm, nhiệt tình lắm nhưng đổi lại chỉ là một tiếng hừ lạnh của Mộc Uyển Đình.
" Không cần anh giúp."
" Không cần thật sao, đã chắc chắn chưa?" Mạc Thiên Vũ gật gật đầu rồi lại tiến đến ghé sát vào cô xác nhận lại.
" Chắc chắn, em muốn đi đánh răng,"
" Được thôi, mau đi đi"
Khi Mộc Uyển Đình bước ra khỏi phòng tắm, Mạc Thiên Vũ vẫn ngồi trước bàn trang điểm của cô.
" Sao anh còn ngồi đây, không chuẩn bị đi làm à?"
" Lại đây" Mạc Thiên Vũ vươn tay kéo cô ngồi trên đùi mình lại cọ cọ cằm trên vai cô nói: " Không đi, hôm nay nghỉ làm. Ở nhà lo chuyện của chúng ta."
Một công ty riêng lại thêm Thiên Mạc đã triệt để vắt kiệt thời gian của Mạc Thiên Vũ. Công việc của anh bận rộn thế nào, Mộc Uyển Đình biết rất rõ. Sao anh có thể nghỉ làm nếu không vì chuyện gì đó quan trọng.
Mộc Uyển Đình nghe vậy liền lo lắng nhưng sau cùng vẫn không nghĩ ra cô và anh có chuyện gì cần lo. Cô cắn cắn môi dò hỏi: " Chuyện của chúng ta là chuyện gì? "
" Cũng không có gì. Hôm nay em chỉ cần đi theo anh, nghe lời anh là được."
Mạc Thiên Vũ càng tỏ ra thần bí, Mộc Uyển Đình càng cảm thấy lo lắng. Cô nghi hoặc hỏi lại anh.
" Cả em nữa sao? Em còn phải đi làm mà."
" Không cần lo lắng chuyện này, sếp em đã nói cho em nghỉ phép hôm nay.
Sau lần Mạc Thiên Vũ xin nghỉ giúp cô lần trước, vị chủ nhiệm biên kia đối đãi với cô thật khác biệt, như thể chỉ sợ mất lòng cô. Điều này khiến cho cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Giờ lại nghe anh nói vậy, cô sửng sốt tới mức bật dậy khỏi lồng ngực anh. " Anh lại xin nghỉ cho em nữa à?"
Mạc Thiên Vũ nhún vai, tỏ vẻ không liên quan rồi đủng đỉnh nói.
" Chỉ là nghỉ một ngày thôi, em phản ứng mạnh thế làm gì? Hơn nữa cũng không phải anh xin nghỉ giúp em. Anh gọi điện thoại tới, ông ta vừa bắt máy đã nói hôm nay em có thể nghỉ phép. Là ông ta tự nói vậy, liên quan gì tới anh."
Mộc Uyển Đình: " …"
Sao nghe giống nỗi oan của người vô số tội thế. Mộc Uyển Đình thầm trách:
" Còn không phải lần trước anh đã doạ sợ ông ta hay sao?"
" Được rồi, mau xuống ăn sáng đi, lát nữa còn có việc." Mạc Thiên Vũ đứng dậy nhéo lên má cô một cái, cùng cô bước xuống nhà.
Sau khi ăn sáng xong, anh nói cô về phòng thay quần áo để ra ngoài, còn dặn cô nhớ mang theo những giấy tờ tùy thân.
Mộc Uyển Đình không hiểu Mạc Thiên Vũ muốn làm gì nhưng dưới sự thúc giục của anh, cô cũng chỉ đành ngoa ngoãn nghe theo.
Chưa tới hai mươi phút sau, xe dừng lại trước Uỷ Ban Nhân Dân thành phố B.
" Anh, mình tới đây làm gì?"
Mạc Thiên Vũ nhìn cô mỉm cười, không nhanh không chậm trả lời: “Đi đăng ký kết hôn.”
“Hả, Anh đừng đùa em.” So với tin tức chủ nhiệm biên tự động sắp xếp cho cô nghỉ phép thì chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn. Cô nhìn anh tới không chớp mắt rồi lại tự nghi ngờ thính lực của bản thân.
" Chắc là em đang nghe nhầm rồi."
Mạc Thiên Vũ đặt tay lên vai cô xoay người, ép cô nhìn vào mình, thấp giọng nói.
" Không nghe nhầm. Anh nói chúng ta tới đây đăng kí kết hôn."
" Đợi khi bố mẹ về nhất định sẽ dẫn em đi xem mắt. Lỡ như em thích người nào đó rồi muốn rời bỏ anh thì phải làm sao."
" Nếu em chưa muốn nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ biết vậy thì đăng kí kết hôn trước. Khi nào em muốn nói chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ sau."
Trước mặt Mộc Uyển Đình như bị phủ một tầng sương mù mờ mịt, thần trí như lơ lửng trên mây, tận nửa ngày sau mới nói.
" Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Em sợ sau này anh sẽ hối hận."
Mạc Thiên Vũ cong tay búng nhẹ trên trán cô một cái, ánh mắt dịu dàng như nước, ngữ điệu cũng ôn hoà:
" Đồ ngốc."
" Trước khi đi du học anh đã nghĩ tới chuyện này, em nói xem suy nghĩ từng đó thời gian đã đủ kỹ chưa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT