Kỳ nghỉ tết nhanh chóng qua đi, mọi người lại trở về với vòng xoáy công việc.
Hôm nay là ngày Mạc Thiên Vũ chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Mạc. Tại sảnh lớn được bày tiệc, trang trí lộng lẫy, đối tác, khách mời, bạn bè tới chúc mừng rất đông. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Mạc Thiên Vũ là nhân vật chính được mọi người vây xung quanh. Người làm ăn muốn nhân cơ hội ra mắt tạo ấn tượng tốt, kẻ hóng chuyện muốn bồi dưỡng nhân duyên. Anh vừa tiếp rượu xã giao vừa liếc mắt nhìn xuống đồng hồ. Đã hơn chín giờ, người anh muốn gặp vẫn chưa tới.
Ở một bàn tiệc khác, Nhan Thiên Kiều tỏ ra nhàm chán vừa ngồi ăn bánh kem vừa lơ đãng nhìn xung quanh đánh giá. Bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc của Từ Hướng Viên.
" Em nhìn gì vậy, nhìn tới sắp rớt cả con ngươi ra rồi."
Sau đêm ở khách sạn đó, Nhan Thiên Kiều đối với anh thập phần thay đổi. Không ồn ào, không nháo loạn, cũng không nhắc lại chuyện tình cảm nam nữ, thậm chí còn muốn tránh mặt anh. Anh có gọi điện cũng không mấy lần nghe máy, tìm tới tận nhà cũng là không muốn gặp. Nếu không vì có bữa tiệc này, cũng không biết tới khi nào mới có thể nói chuyện với cô ấy.
Nhan Thiên Kiều nâng mắt nhìn về phía trước, Từ Hướng Viên hiểu ý, ngay lập tức cũng nhìn theo cô.
Trước mắt hai người là đại minh tinh Lâm Lam. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực màu trắng, ôm sát cơ thể, tôn lên thân hình nóng bỏng. Mái tóc tạo kiểu tỉ mỉ. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh thoát, dịu dàng.
" Anh nói xem, chị ta làm vậy là có ý gì? Không phải việc nhà mình mà làm như gia chủ." Nhan Thiên Kiều nói xong còn không quên làm một biểu cảm chế giễu.
Từ Hướng Viên không mấy quan tâm tới chuyện này. Dẫu sao Lâm Lam cũng là người nổi tiếng, nhà họ Lâm cũng được gọi là thương nhân trù phú. Trong mắt anh ta, hành động của Lâm Lam cũng chỉ là xã giao một chút. Những người tới đây chúc mừng, có mấy người là không muốn xây dựng mối quan hệ tốt cho mình. Có lẽ Lâm Lam cũng không ngoại lệ.
" Đừng bận tâm tới cô ấy, nói chuyện của chúng ta được không?"
Nhan Thiên Kiều liếc mắt một cái, lạnh giọng nói. “Chuyện của chúng ta đã nói rõ ràng, không cần nói lại.”
" Hơn nữa em cũng không thèm bận tâm tới chị ta. Chỉ là bực mình thay cho Uyển Đình mà thôi."
Nói tới Mộc Uyển Đình, cách đó mấy ngày, cô có chuyến công tác nước ngoài, lịch trình là đi ba ngày, đêm qua đã ra sân bay, lẽ ra giờ này phải về tới nơi rồi mới đúng. Vậy mà tiệc sắp tàn vẫn chưa thấy người đâu.
Trước sự kiên quyết của Nhan Thiên Kiều, Từ Hướng Viên chỉ biết cười khổ. Anh có chút bất đắc dĩ, gọi tên cô rồi lại không biết nên nói thế nào. Cái miệng giảo hoạt ngày thường lúc này không hề phát huy tác dụng.
Nhan Thiên Kiều nhìn Từ Hướng Viên rồi lại nhìn đồng hồ. Người cần tới không thấy tới, người cần đi chẳng thấy đi. Việc xã giao đã có anh trai lo, cô ấy cảm thấy nơi này thật nhàm chán vì vậy dứt khoát xách túi rời đi.
Vừa ngồi vào xe, cánh cửa bên kia cũng mở ra, Từ Hướng Viên nhanh chóng ngồi lên ghế lái phụ.
" Anh… Mau xuống đi, đừng phiền em."
Từ Hướng Viên cài xong dây an toàn mới chậm rãi nhìn sang cô ấy.
" Sẽ không làm phiền em. Em cứ đi làm việc em muốn, xem anh như không khí cũng được."
Xe chạy một đường về thẳng tới công ty, Nhan Thiên Kiều vào phòng làm việc của mình, Từ Hướng Viên cũng lẽo đẽo theo sau.
Thấy Nhan Thiên Kiều thật sự đã xem mình là không khí, thời điểm cô ấy ngồi xuống bàn làm việc Từ Hướng Viên lại mở miệng nói.
" Thiên Kiều, không khí thì có thể ngồi được không? Còn chỗ nào có thể ngồi được vậy."
Tâm trạng đang không tốt lại bị dáng vẻ cợt nhả của Từ Hướng Viên chọc tức. Nhan Thiên Kiều giận dữ hét lên.
" Từ Hướng Viên, anh có thôi đi không. Em đã nói chúng ta đều đã trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với việc mình làm."
" Đừng vì chuyện này mà dây dưa mãi không thôi, em cũng đã nói sẽ không nói với anh trai, không ảnh hưởng tới quan hệ của hai người. Anh muốn thế nào nữa ".
" Chúng ta cùng lớn lên, đều hiểu rõ tính nhau. Em sẽ không chói buộc anh vì chuyện bộc phát. Em nói được làm được."
" Ra ngoài, mau cút ra ngoài cho em.
Nhan Thiên Kiều thuộc trường phái hành động. Cô vừa nói xong liền lao lên đẩy Từ Hướng Viên ra cửa.
" Không đi…không đi…anh không muốn đi…"
Từ nhỏ tới lớn đều là trêu đùa không giới hạn, Từ Hướng Viên chưa từng thấy Nhan Thiên Kiều giận dữ như vậy, anh ta có chút bối rối, cũng không hề phòng bị chút nào cứ thế bị Nhan Thiên Kiều đẩy ra tới cửa.
Tưởng như bản thân sẽ bị ném ra ngoài nhưng ngay thời khắc quan trọng anh ta lại kịp vươn tay đóng cửa đến " sầm" một tiếng sau đó lại xoay người tựa lưng lên cửa chặn lại, không cho Nhan Thiên Kiều đuổi mình đi.
Đứng được vững, Từ Hướng Viên thầm thở một hơi, vươn tay ôm lấy Nhan Thiên Kiều bắt đầu thanh minh cho bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT