“Không được.”

Diệp Phong nói: “Tôi biết em có ý gì.”

“Người ta đâu có ý gì?” Tô Khuynh Thành vô tội nói.

Diệp Phong cười nói: “Em muốn giảm bớt cơ hội tiếp xúc giữa tôi và Tiêu Y Nhân.”

“.....” Thấy ý đồ bị nhìn thấu, Tô Khuynh Thành bĩu môi.

Diệp Phong nói: “Hành vi này của em thuộc về cạnh tranh ác tính, bị trừ điểm.” Tô Khuynh Thành trừng mắt: “Anh... Uy hiếp em, đồ trứng thối!”

“Em có đi hay không?”

Diệp Phong cười đi về phía xe.

“Hừi”

Tô Khuynh Thành tức dậm chân, nhưng đành phải đi theo.

Ngày đó Diệp Phong chế định một cơ chế cạnh tranh công bằng, thông qua phương thức chấm điểm để cân nhắc tiêu chuẩn của hai người.

Diệp Phong là trọng tài duy nhất của cơ chế đánh giá này.

Không thể không nói, thi thoảng dùng rất tốt.

Hai người lái xe trở về Hồ Tâm Cư. “Thiếu chủ, ngài đã trở lại.” Vừa vào cửa, Thanh Loan và Hồng Yên đã xuất hiện trước mặt Diệp Phong.

“Ừ, chuyện bên Kim Lăng sao rồi?”

Hồng Yên trả lời: “Đã xử lý xong theo ý của thiếu chủ, phủ Kim Lăng Vương đã dỡ xuống, tài của người dân bị Kim Lăng Vương dùng sưu cao thuế nặng thu vào cũng đều trả lại cho bọn họ.”

“Rất tốt.” Diệp Phong vừa lòng gật đầu: “Hai người làm rất tốt, vất vả.”

“Có thể cống hiến sức lực vì thiếu chủ là vinh hạnh của bọn nô tỳ.” Thanh Loan và Hồng Yên đồng thành nói.

“Ha ha.” Diệp Phong cười nói: “Hai người rất ăn ý.” “Đúng rồi, tôi có một bức ảnh, điều tra giúp tôi.”

Nói xong Diệp Phong cho Thanh Loan và Hồng Yên xem hình hình xăm Bạch

“Đây là?” Thanh Loan nhíu mày, tạm thời chưa rõ hình xăm này là sao.

Hồng Yên nói: ....

Hình xăm này rất đặc biệt, người xăm hình cũng rất cao siêu.”

“Đúng vậy.”

Diệp Phong gật đầu, sau đó kể lại chuyện xảy ra trên đường cao tốc từ Giang Thành đến Đông Hải cho hai người.

Thanh Loan và Hồng Yên nghe xong kinh sợ: “Đáng chết, bọn họ thật to gan, cũng dám ám sát thiếu chủ?”

“Thiếu chủ yên tâm, bọn nô tỳ lập tức cho người đi điều tra.” Thanh Loan trịnh trọng nói.

Diệp Phong gật đầu: “Đúng rồi, Y Nhân có ở nhà không?” Tô Khuynh Thành nghe vậy tức giận phồng má.

Trong lòng không ngừng chửi thầm: “Diệp Phong thúi, vừa vwfa đến nhà đã vội vàng đi tìm hồ ly tinh kia, tức chết mình!”

Tô Khuynh Thành không nhịn được vươn tay véo mạnh ở bên eo Diệp Phong. Diệp Phong đau hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Này, em véo tôi làm gì?”

“Anh còn không biết xấu hổ hỏi? Hừ!” Tô Khuynh Thành không thèm dể ý đến Diệp Phong.

Thanh Loan và Hồng Yên thấy cảnh này thì bật cười, một lúc sau Hồng Yên nói:

“Tiêu tiểu thư nói cô ấy phải về nhà thăm bà nội, sau 9 giờ tối đêm nay mới trở

Tô Khuynh Thành nghe vậy vui vẻ ra mặt: “Ngưu Ngưu thối không ở, quá tốt.”

Diệp Phong thì bĩu môi, nói với Hồng Yên: “Tôi biết rồi.”

Sau đó Thanh Loan hỏi: “Thiếu chủ đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Diệp Phong lắc đầu.

Thanh Loan nói: “Vậy tôi đi nấy cơm cho thiếu chủ và Tô tiểu thư.”

Vừa dứt lời, Tô Khuynh Thành lập tức giữ chặt cánh tay của Thanh Loan, nói: “Thanh Loan, không cần.”

“Dạ?

Tô Khuynh Thành cười nói: “Hôm nay tôi nấu cơm cho anh Phong, hai người đi bận việc của mình đi.”

Nghe vậy Thanh Loan nhíu mày: “Sao lại không biết xấu hổ làm phiền Tô tiểu thư chứ?”

Hai người liếc nhìn Diệp Phong, muốn trưng cầu ý kiến của Diệp Phong.

Diệp Phong cười nói: “Được, nếu cô ấy muốn làm thì để cô ấy làm, hai người đi làm việc của mình đi.”

Diệp Phong biết rõ Tô Khuynh Thành muốn lấy lòng chính mình, đặc biệt nhân lúc Tiêu Y Nhân không ở nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play