Tương Vân Hà ngắm Tô Từ thật kỹ, cũng cười nói: "Tiểu Tô Từ đúng thật là xinh đẹp, khắp vùng chúng ta tôi cũng chưa thấy qua người nào xinh đẹp hơn con bé."
Rồi nhìn sang Tô Hoa Vinh, "Chị và Diệp Lão Nhị đều mặt mày đoạn chính, con gái sinh ra cũng xinh đẹp. Nhà chị có năm đứa con gái, trong đó đẹp nhất là Tô Từ, sau đó là nhị nha đầu Tô Mai, tam nha đầu cũng thanh tú, Tô Phương thì hơi kém một chút. Tô Anh nếu như cười nhiều hơn thật ra cũng không tệ."
Nói đến Tô Anh không hay cười, Tô Hoa Vinh thở dài.
Bà ngồi vào bàn nhỏ bên trên nhìn về phía Tương Vân Hà, "Tô Anh từ lúc sinh ra tới giờ vẻ ngoài lạnh lùng, giống như người khác thiếu nó tám trăm tệ tiền Đại Dương vậy. Từ nhỏ cha nó đánh nó cũng nhiều nên cũng ngày càng trở nên không thích cười."
Nói đến việc này, Tương Vân Hà hồi tưởng một chút, nói: "Lão Nhị nhà chị đánh con thật sự là độc nhất trong đại đội, mỗi lần đều đánh đến sắp chết. Tô Anh chắc là đứa bị đánh nhiều nhất trong số các con chị, tôi nhớ có một lần nó đánh què chân của người trong đội sản xuất heo con, xém chút bị Lão Nhị đánh chết, thiếu chút nữa là tàn phế luôn rồi, nằm liệt trên giường hơn suốt một mạch hơn một tháng mới có thể xuống giường đi một chút, có phải vậy không?"
Tô Hoa Vinh thở một hơi dài, trong giọng nói không giấu được chút oán trách, "Tính nết ông ấy là như vậy, con cái phạm lỗi sai một chút liền đánh bọn trẻ gần chết. Tám đứa con trong nhà không đứa nào không sợ ông. Chỉ cần liếc mắt một cái liền doạ tụi nhỏ run rẩy hết chả chân.
Đặc biệt con bé Tô Anh là chịu khổ nhiều nhất."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT