"Tốt được gì đâu." Tương Vân Hà tâm trạng biến đổi: "Mấy ngày trước ngồi nói chuyện với một vài cụ bà, trước thì mắng nhà chị một lượt, sau thì bắt đầu mắng Lưu Lan Hoa. Nói bà ta giặt đồ không sạch, cho lợn ăn mà cũng không xong, gấp chăn cũng không biết, mọi việc trong nhà đều không biết làm. Còn mắng bà ta là gà mẹ không biết đẻ trứng, như đất bị nhiễm mặn, đến một đứa con trai cũng sinh không nổi."
Nói đến đây bà ta chợt nghĩ đến gì đó, tiến sát lại gần Tô Hoa Vinh nói:
“Hay là chị đưa thằng ba trở về đi.”
Tô Hoa Vinh hít một hơi rồi lắc đầu: "Không được, việc này không thể được. Từ nhỏ là nhà lớn nuôi, hiện tại lớn rồi, được làm kế toán chi tiêu cho công xã, bọn họ muốn chính là không nói đạo lý. Hơn thế nữa, thằng ba rõ ràng là trốn tránh nhà chúng tôi nên mới sợ nhận thân thiết."
Tương Vân Hà thở dài: "Tục ngữ nói cũng có điểm sai, con không chê cha mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo."
Tô Hoa Vinh nói đạo lý: "Tôi sinh nó ra liền nuôi nấng hai năm, nhà chúng tôi nghèo, nó không muốn nghèo như chúng tôi cũng là bình thường, cũng không tính là vô ơn."
Tương Vân Hà không cảm thấy như vậy: "Vừa sinh ra cho đến lúc hai tuổi là thời gian khó khăn nhất, còn cực khổ mang thai mười tháng như vậy cũng không tính là nó vô ơn sao ? Đứa nhỏ này rõ ràng chuyện gì cũng biết, phàm là hiểu chút chuyện thì sẽ không nên đối xử với chị vậy và Diệp Lão Nhị, ít nhất cũng không nên xa lánh như thế."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT