Tô Từ cúi đầu xuống nhìn áo khoác trên người mình, rồi nhìn sang nói với Lý Thu Linh: “Là cô giáo An lấy đồ cũ sửa cho tớ đấy.
Lý Thu Linh lại nhìn trên dưới người cô một lượt, “Cô giáo An thật giỏi, đẹp quá đi thôi.”
Ngô Xảo Diễm ở phía sau đầu tức muốn xì khói, lẩm bẩm nói: “Có đẹp chút nào đâu, thật quê mùa.”
Loại đồ này thêm tầm mười năm hai mươi năm ba mươi năm nữa đến lúc đó vừa quê mùa vừa thô tục.
Bản thân Tô Từ cũng biết, quần áo của thời đại này để đến sau này, sẽ cùng nghĩa với từ “lỗi thời”.
Nhưng cô nhìn xuống bộ đồ trên người so với quần áo của những người khác thì chính là rất đẹp, màu sắc tươi mới, là màu ở giữa màu xanh ngọc và xám, màu này sẽ là màu sáng nhất.
Da cô trắng, mặc như thế này càng khiến cho cả người toát lên vẻ đơn thuần, thực ra không hề quê màu chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play