Tô Từ giơ tay lên đập một phát vào gáy, nghĩ thầm tại sao mình lại có thể quên mất chuyện này chứ.
Có điều chuyện cũng không to tát gì, chỉ là trốn học vài ngày thôi mà, ở thời đại này không có ảnh hưởng gì hết.
Vì muốn nhanh chóng ra ngoài gặp cô giáo An, Tô Từ đẩy nhanh tốc độ tắm rửa.
Cô vừa dội nước cho ướt người, vừa nghe ngóng bên ngoài xem Diệp Lão Nhị và cô giáo An nói chuyện gì.
Diệp Lão Nhị đứng lên khỏi ghế khách sáo trả lời,: “Cô giáo An đấy à, Diệp Tô Từ nó hạ sốt hết bệnh rồi. Nhưng không cần làm phiền cô giáo nữa đâu. Nhà chúng tôi thật sự rất nghèo, không đủ tiền nên không có ý định cho nó đi học tiếp.”
Cô giáo An cười hiền lành, nói với giọng điệu mềm mại: “Ôi chú Diệp, tại sao lại không cho Diệp Tô Từ học tiếp. Còn có nửa năm nữa thôi mà, chú không thể khiến cô bé không có tấm bằng tốt nghiệp tiểu học được. Đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, có năng khiếu học hành.”
Diệp Lão Nhị chào hỏi khách sáo rồi lại ngồi xuống ghế.
Ông ta không hề có hứng thú với việc đi học, chỉ nói: “Cái gì mà có khiếu hay không có khiếu chứ, đi học cũng chẳng có tác dụng gì. Nhà chúng tôi có năm đứa con gái, chỉ có mỗi mình nó học được đến lớp năm. Tôi đã làm hết nước hết cái với nó rồi. Cho dù học nhiều hay học ít, sau này về nhà vẫn phải gả cho người ta làm ruộng thôi, vô dụng lắm.”
Diệp Lão Nhị nói không sai. Ở thời điểm này, phần lớn mọi người đều cảm thấy việc đi học rất vô dụng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT