Anh ấy cúi mặt đè ép cảm xúc xuống, sau đó tận lực bình tĩnh mở miệng: “Nó cũng không có đầu óc, nó chỉ nhớ được những chuyện nhỏ nhặt lúc nhỏ, đem những chuyện đó thành thù hận, những cái khác thì nhìn không thấy. Nhìn không thấy sự vất vả của cha mẹ, cũng nhìn không thấy sự quan tâm của bất kỳ ai với nó. Lúc nhỏ ai không bị đánh, như chúng ta ngoại trừ Tô Từ em cùng An Gia, ai chưa từng bị gậy nhóm lửa của cha đánh? Có một lần An Quân bị đánh đến nát chân cả một tuần, có phải cũng cần học theo nó làm như vậy? Lúc chúng ta bị đánh, mẹ cũng không bảo vệ, chúng ta hiện tại có phải cũng cần ép mẹ vào chỗ chết? Không bằng trực tiếp mỗi người một đao đâm chết mẹ đi cho rồi, như vậy cho dứt khoát!”
Diệp An Quân càng tức, “Vì sao lại bị đánh, tự mình trong lòng không rõ sao? Đứa trẻ nhà ai phạm lỗi mà không bị đánh? Đợi nó lớn lên biết tốt xấu rồi, cha đã từng đánh nó lần nào? Ồ, nó không biết tốt xấu, nó càng lớn càng không biết tốt xấu, cha đánh nó đúng là còn đánh quá ít! Nó chỉ biết nó chịu đánh nhiều nhất, sao lại không nghĩ, là tại sao? Cha đúng là không thích nó, nhưng với tính cách của nó, phong cách làm việc của nó lúc thường, ai dám thích nó? Giống như bây giờ, nghe gió tưởng mưa, trực tiếp nổ sấm sét vào nhà, còn nổ đến chết!”
“Tao lại nói tiếp, tại sao mỗi người chúng ta khi bị đánh lại không có người bảo vệ, đầu tiên là phạm sai lầm mới bị đánh, tiếp theo là tao mẹ nó không bảo vệ được, chúng ta cũng không dám bảo vệ, bởi vì không chiếm lý, sẽ bị cùng đánh. Tao muốn hỏi nó, Tô Mai Tô Hồng Tô Phương đều nhỏ hơn nó, khi Tô Mai Tô Hồng Tô Phương bị đánh, sao nó không đứng ra bảo vệ? Tại sao lại không đứng ra? Tô Mai Tô Hồng Tô Phương có phải cũng nên hận nó? Có phải cũng nên học theo nó, tìm một người đàn ông chạy theo là được? ! Có phải như vậy không? !"
Diệp An Quân nói đến khát khô họng, ngồi xuống bàn bên cạnh uống miếng nước.
Nói xong trầm mặc nghĩ một lúc, lại nói: “Nó còn có gì oán hận nữa? Oán hận nó làm việc quá nhiều? Oán hận tao cùng anh cả lúc nhỏ sai bảo nó làm việc dẫn đến nó bị đánh? Lúc nhỏ tao với anh cả đánh nhau, tao đánh vỡ đầu anh cả, chúng ta bây giờ có phải cũng cần cầm đao liều mạng không? Có phải như vậy không? Người một nhà sẽ ghi thù như vậy sao?"
Những người khác trầm mặc, Diệp An Quốc cúi đầu tiếp lời, “Nó một đứa con gái, làm được bao nhiêu việc. Nó không biết là cha chúng ta ở công trường khổ sở vất vả như nào, ngay cả mẹ có bao nhiêu vất vả nó cũng không biết. An Quân lúc nhỏ cho dù có thích chơi đi nữa, nhưng cũng đi làm việc, lớn đến như vậy, lương thực kiếm được cho nhà mình không biết nhiều hơn nó bao nhiêu, việc nó làm toàn là việc nhẹ nhàng lặt vặt.”
“Khi anh đi học, chủ nhật về nhà chả phải cũng vùi mặt làm việc? Sau khi tốt nghiệp anh càng là cắm đầu ở ruộng, sáu bảy năm, anh đã kêu vất vả bao giờ chưa? Vì cảm thấy mình là anh cả, còn đang đi học, anh không thể nói vất vả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play