- Ninh Tiểu Xuyên không ngờ nhanh như vậy đã gặp Vạn Âm Tiên Hậu, xem như tận mắt kiến thức được lực lượng của nàng ta rồi.
Nàng ta chỉ gảy một khúc đàn, liền có thể vang xa hơn ngàn dặm, hơn nữa còn ngưng tụ thành sức gió, dễ dàng cứu ra Võ giả của Thiên Âm Tông.
Ninh Tiểu Xuyên tính toán thời gian một chút, mặc dù bọn hắn ở trong doanh trướng phi hành ngàn dặm, thế nhưng chỉ mất không đến nửa canh giờ, tốc độ quả thật nhanh tới cực điểm, khiến người khác cảm thấy giống như vượt qua đường hầm không gian.
Loại thủ đoạn này đã vượt qua nhận thức tu vi Võ Đạo hiện tại của Ninh Tiểu Xuyên, quả thực đã đạt tới tình trạng quỷ thần khó lường, có thể gọi nàng là “yêu ma” cũng không ngoa.
- Khuyết Hàn, giết tên Đô Thống của triều đình cho bổn Hậu, bổn Hậu muốn dùng đầu của hắn để tế điện những đệ tử Thiên Âm Tông đã mất, bắt ưng khuyển của triều đình nợ máu phải trả bằng máu.
Thanh âm của Vạn Âm Tiên Hậu rất dễ nghe, nhưng lại cực kỳ băng lãnh, không mang theo một tia nhân tình nào.
Bên trái của Vạn Âm Tiên Hậu có một bà lão ôm tỳ bà, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Trái tim Ninh Tiểu Xuyên đập mạnh một cái, Vạn Âm Tiên Hậu quả nhiên tàn nhẫn như trong truyền thuyết, nói giết người là giết người, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện.
Tốc độ của bà lão ôm tỳ bà cực nhanh, xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, năm ngón tay gảy lên dây đàn bằng thiên tàm ti, gần như mắt thường không thể nhìn thấy, ngay lập tức, một luồng khí lưu khắc nghiệt từ trong dây đàn liền tràn ra.
Tốc độ của bà ta nhanh, tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên lại càng nhanh hơn, hóa thành một đạo lưu quang bảy sắc, thân hình lướt ngang tiến xa hơn mười trượng.
Ầm ầm ầm...
Sóng âm va chạm truyền xuống đất, lập tức tạo thành một khe nứt dài hơn 30 thước.
Không chỉ đất nứt, mà một khối cự thạch vạn cân, cũng bị sóng âm khí lưu chấn vỡ thành bột đá.
Nữ tử ôm đàn tỳ bà này, chính là một trong tám Điện chủ của Thiên Âm Tông – Tỳ Bà điện chủ, Tống Khuyết Hàn.
Tống Khuyết Hàn có tu vi Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, còn cường đại hơn Nguyệt Cầm điện chủ và Lam Tiêu điện chủ một bậc.
- Ngươi nhất định muốn chiến sao?
Ninh Tiểu Xuyên muốn giải thích, thế nhưng Tống Khuyết Hàn từng bước ép sát, thi triển ra hơn mười đạo sóng âm Thần Thông, toàn bộ ép về phía Ninh Tiểu Xuyên, tựa như một trận bão tố do sóng âm tụ tập mà thành.
Ninh Tiểu Xuyên vận khởi Vân Hà Quy Nguyên Khí, ngưng tụ thành một cái nguyên khí tráo đường kính 10 mét, ngăn toàn bộ sóng âm Thần Thông bên ngoài nguyên khí tráo.
Phành...
Phành...
Chỉ trong nháy mắt, Ninh Tiểu Xuyên và Tống Khuyết Hàn đã giao thủ hơn mười chiêu, bạo phát ra Thần Thông Võ Đạo chấn nứt toàn bộ rừng cây, biến thành gỗ vụn và bột mịn.
Nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên và Tống Khuyết Hàn chiến đấu không ngừng, trong lòng Nhiếp Lan Chi rất sốt ruột, liền vội vàng quỳ xuống đất cầu khẩn:
- Tông chủ, tiểu Hầu gia không phải người xấu, xin người đừng tổn thương đến hắn. Nếu không có tiểu Hầu gia cứu chúng ta, rất có thể chúng ta đều đã chết rồi.
Không Hầu điện chủ đứng bên phải Vạn Âm Tiên Hậu, mái tóc đã hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn cũng trên sáu mươi tuổi. Bà ta ý vị thâm trường nói:
- Lan Chi, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, lịch duyệt cũng quá ít, dễ bị người khác lừa gạt. Vương tôn công tử có kẻ nào không phải là nhân tài trong chốn phong nguyệt chứ? Bọn hắn rất biết lấy lòng nữ hài tử, muốn lừa ngươi cũng quá dễ dàng.
Nhiếp Lan Tâm dùng sức lắc đầu, nói:
- Không đâu, không đâu, tiểu Hầu gia thật sự không lừa gạt ta, tuyệt đối không, tỷ tỷ, tỷ tỷ, tiểu Hầu gia thật sự đang giúp chúng ta, có phải không? Tỷ nhanh cầu xin Tông chủ, ngàn vạn lần không thể giết chết tiểu Hầu gia.
Nhiếp Lan Chi dùng ánh mắt cầu xin Nhiếp Lan Tâm, trong mắt nàng, Nhiếp Lan Tâm chính là đệ tử mà Tông chủ yêu thích nhất, nếu như nàng mở miệng cầu tình, Tông chủ nhất định sẽ thả cho một con đường.
Nhiếp Lan Tâm đỡ Nhiếp Lan Chi từ dưới đất đứng dậy, lau nước mắt cho nàng, nói:
- Lan Chi, sư bá nói rất đúng, Ninh Tiểu Xuyên có lẽ thật sự quan tâm đến ngươi, thế nhưng, ai mà biết được hắn liệu có phải có mục đích riêng hay không? Có lẽ, hắn muốn lợi dụng ngươi để đối phó với Thiên Âm Tông, hoặc có thể, hắn dòm ngó mỹ mạo của ngươi. Lòng người hiểm ác, Lan Chi à, ngươi nhất định không thể dễ tin người khác được.
Nhiếp Lan Chi gấp đến phát khóc, nói:
- Tỷ tỷ, tỷ biết rõ tiểu Hầu gia không phải là người như vậy mà, lúc ở trong khu rừng Mẫu Đằng, hắn còn từng cứu mạng tỷ, tại sao tỷ có thể nói hắn như vậy?
Trong đầu Nhiếp Lan Tâm hồi tưởng lại một đêm trong sơn động, hình ảnh kiều diễm xấu hổ đó không thể nào quên được, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã cứu nàng, thế nhưng, nàng cũng đã mất đi thứ quý giá nhất của mình.
Trong mắt nàng, bản thân và Ninh Tiểu Xuyên đã không còn thiếu nợ nhau, nếu gặp lại lần nữa, e rằng sẽ đối đãi như người xa lạ.
Nên thành minh hữu thì chính là minh hữu. Nên thành địch nhân thì chính là địch nhân.
Nếu để Nhiếp Lan Chi lui tới với Ninh Tiểu Xuyên, sau này nàng sẽ thường xuyên gặp Ninh Tiểu Xuyên, hơn nữa còn xuất hiện với thân phận là muội phu của nàng, đây tuyệt đối là chuyện có thể khiến cho nàng phát điên a.
Ánh mắt Nhiếp Lan Tâm dần trở nên lạnh như băng, nói:
- Hắn đã cứu ta, nhưng chưa chắc không phải muốn tranh thủ hảo cảm của ta, cố ý tiếp cận ta, từ đó lợi dụng ta để đối phó với Thiên Âm Tông, Lan Chi, lòng người khó dò, chúng ta vẫn nên đa nghi thì hơn.
Lam Tiêu điện chủ chính là sư tôn của Nhiếp Lan Chi, thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn ra, quỳ xuống sau lưng Vạn Âm Tiên Hậu, nói:
- Tông chủ, Ninh Tiểu Xuyên quả thật đã cứu chúng ta, hy vọng Tông chủ tạm thời không nên giết hắn, bằng không trong lòng chúng ta sẽ cảm thấy áy náy.
Những đệ tử khác của Thiên Âm Tông cũng đều vội vàng cầu tình cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Xin Tông chủ tạm thời tha cho hắn một mạng.
Đôi mắt phượng của Vạn Âm Tiên Hậu nhìn lên kiếm khí hỗn loạn trên bầu trời đêm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, nói:
- Nếu như hắn có thể qua được một ải của Khuyết Hàn, bổn Hậu có thể cân nhắc mà cho hắn một cơ hội.
Ầm...
Thanh âm của Vạn Âm Tiên Hậu vừa dứt, một đạo thiểm điện từ trên trời đánh xuống, chiếu sáng cả dãy núi.
Ninh Tiểu Xuyên cầm một thanh nguyên khí kiếm, uy thế bức người, giẫm lên ngực Tống Khuyết Hàn, từ trên trời đè xuống, gắt gao đè Tống Khuyết Hàn trên mặt đất.
Tỳ bà bị phá tan từ trên không trung rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm “loảng xoảng”, rơi vào trong bụi cỏ.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên như điện, lông mày như núi cao, khí thế cực kỳ hùng hậu, nói:
- Ta không chỉ cứu đệ tử Thiên Âm Tông các ngươi một lần, Vạn Âm Tiên Hậu, đây là đạo đãi khách của ngươi?
Lam Tiêu điện chủ và Không Hầu điện chủ đều kinh ngạc, hai người đều biết Ninh Tiểu Xuyên chính là đệ nhất thiên tài Hoàng thành, thế nhưng cũng không ngờ tu vi của hắn đã bước vào cấp độ cao như vậy, ngay cả Tống Khuyết Hàn cũng bị đánh bại.
Một vài nữ đệ tử của Thiên Âm Tông đều kinh ngạc đến tột đỉnh, nhìn thấy tư thái oai hùng vô thượng của Ninh Tiểu Xuyên từ trên trời giáng xuống, trong lòng rất nhiều nữ tử đều cảm thấy rung động vô cùng, đôi mắt không ngừng phát sáng.
Khó trách Lan Chi sư muội lại quỳ xuống cầu khẩn, gặp được anh hùng trẻ tuổi như vậy, nếu đổi lại là các nàng, các nàng nhất định cũng sẽ làm như vậy. Vì hắn mà chết cũng bằng lòng.
Một nam tử, chỉ cần đủ ưu tú, bên cạnh tuyệt đối sẽ không thiếu nữ tử si mê.
Vạn Âm Tiên Hậu đưa lưng về phía Ninh Tiểu Xuyên, thản nhiên nói:
- Thế nào? Ngươi bất mãn với bổn Hậu?
- Đúng vậy, thế nhân đều nói Vạn Âm Tiên Hậu là nữ tử đẹp nhất Ngọc Lam Đế quốc, ta còn cho rằng ngươi có khí chất cao nhã, lòng dạ rộng lớn lắm, nhưng không ngờ cũng chỉ là một nữ nhân có bụng dạ hẹp hòi mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ngón tay Vạn Âm Tiên Hậu khẽ lướt trên dây đàn, một luồng hàn khí tự động ngưng tụ, đóng băng cả mặt đất, không ngừng tràn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
40 năm qua, lần đầu tiên có người dám nói nàng lòng dạ hẹp hòi.
Ninh Tiểu Xuyên cắm nguyên khí kiếm lên mặt đất, điều động huyết khí cuộn trào trong cơ thể, mỗi một giọt huyết dịch đều giống như một đầu Huyết Long đang phi hành, thổ ra hỏa diễm cực nóng.
Ầm ầm ầm...
Hai cánh tay của hắn bị ngọn lửa bao trùm, thông qua nguyên khí kiếm, từ trên tay xuống dưới dất, hình thành một bức tường lửa cao hơn 10 mét, muốn ngăn cản hàn băng đang tràn tới.
Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên cho rằng Vạn Âm Tiên Hậu muốn ra tay với hắn, không ngờ Vạn Âm Tiên Hậu lại đột nhiên thu hồi hàn khí, biểu hiện vô cùng thong dong, thật giống như chưa từng phẫn nộ, thanh âm trong trẻo vang lên:
- Ninh Tiểu Xuyên, vừa rồi Lan Chi cầu tình với bổn Hậu, muốn bổn Hậu tha mạng cho ngươi, bổn Hậu đã đáp ứng với nàng, thế nhưng, để tỏ lòng hữu nghị của ngươi và Thiên Âm Tông, phải chăng ngươi nên xuất ra một chút thành ý?
Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua Nhiếp Lan Chi, nếu như có thể không động thủ thì tất nhiên là chuyện không gì tốt hơn. Hắn thu hồi nguyên khí kiếm lại, nói:
- Tiên Hậu muốn thành ý như thế nào?
Vạn Âm Tiên Hậu nói:
- Bổn Hậu nghe nói Học Cung Chi Chủ trước khi rời đi, đã truyền Hoàng quyền lệnh lại cho ngươi, nếu ngươi có thể giao Hoàng quyền lệnh cho bổn Hậu, bổn Hậu sẽ tin ngươi là bằng hữu của Thiên Âm Tông.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, nói:
- Không có khả năng. Hoàng quyền lệnh có quan hệ trọng đại, ta đã đáp ứng với Học Cung Chi Chủ tiền bối là sẽ truyền nó cho tộc nhân của Hoàng thành, không có khả năng giao cho người trong Tông môn.
Vạn Âm Tiên Hậu cười lạnh nói:
- Ngươi thật cố chấp, bổn Hậu thấy thật nực cười, nếu như bổn Hậu giết ngươi, vậy Hoàng quyền lệnh chẳng phải vẫn sẽ rơi vào trong tay bổn Hậu sao?
Khí thế trên người Ninh Tiểu Xuyên không giảm đi chút nào, nói:
- Ta thật sự không hiểu, với tu vi Võ Đạo của Tiên Hậu, đã sớm đạt tới trình độ đỉnh cao của Ngọc Lam Đế quốc, tại sao vẫn muốn tranh đoạt cái gọi là Đế vị của Ngọc Lam Đế quốc? Không biết Đế vị Ngọc Lam Đế quốc trọng yếu hay là Võ Đạo thần đồ (*) trọng yếu hơn? Tin rằng Tiên Hậu còn hiểu rõ hơ bất kỳ kẻ nào.
(*) con đường thành Thần
Vạn Âm Tiên Hậu nói:
- Trên đời này, không phải ai cũng giống nhau. Có một loại người cả đời chỉ muốn có được vinh hoa phú quý mà không muốn đi mạo hiểm, không muốn mất đi những gì đang có. Còn một loại người khác thì lại là tín đồ Võ Đạo, sẽ không ngừng theo đuổi cực hạn Võ Đạo, xông pha tuyệt cảnh, trải qua hung hiểm, đấu chiến thiên hạ, bước chân vĩnh viễn không đình chỉ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vậy Tiên Hậu cho rằng mình là loại người thứ nhất?
- Không, ta là loại người thứ ba. Ta muốn truy cầu Võ Đạo càng cao thâm hơn, thế nhưng ta lại không mù quáng theo đuổi nó, trước khi lên đường, ít nhất cũng phải làm tốt sách lược vẹn toàn.
Vạn Âm Tiên Hậu nói tiếp:
- Ngươi có biết Học Cung Chi Chủ rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, đã đi nơi nào không?
- Thiên Đế Sơn.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đúng vậy, chính là Thiên Đế Sơn, dưới trướng của Thiên Đế Sơn có tổng cộng 12 Ngũ Phẩm Văn Minh, cứ cách trăm năm, thiểm điện đều sẽ chọn ra một Võ giả chí cường để tiến vào Thiên Đế Sơn tu luyện. Người được chọn lựa, cho dù ở tại Thiên Đế Sơn cũng sẽ trở thành đại nhân vật, có được địa vị không tầm thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT