Nhìn tên đầu đàn cùng đám đàn em đang ngồi hút thuốc, miệng câu nào cũng có chèn thêm vài câu chửi tục, Diệp Lê không khỏi nhăn mày. Cậu quay qua nhìn Chu Lâm không quên dặn dò:
- Nhớ kỹ, chỉ đi qua xong rồi tôi cầm chân để tao tóm thằng đầu đàn.
Cậu không muốn Chu Lâm bị thương vì mình chút nào, Chu Lâm nghe xong gật đầu bắt tay làm nhiệm vụ. Quả nhiên, tụi nó nhìn thấy Chu Lâm liền ra hiệu, một tên trong đám tụi nó giở giọng trêu chọc:
- Ầy ui, thiếu gia ở đâu sao lại xuất hiện ở nơi tồi tàn thế này. Rồng đến nhà tôm tụi bây ơi.
Có tên liền đứng dậy theo thói quen quàng vai Chu Lâm, nhưng cậu ta quá cao thế là tên đó chuyển tay qua chọc bụng:
- Nghe bảo mày đi theo tên ác bá trường chuyên rồi mà ta? Sao bị nó bỏ rơi rồi phải không? Tao đã nói rồi mà, đại ca hay là mình bỏ qua cho nó đi.
Tên đầu đàn nhìn lên nhìn xuống Chu Lâm, có lẽ là làm thủ lĩnh nên trông hắn tinh ranh hơn đám choai choai kia:
- Mày khi không xuất hiện ở đây, tụi mày kiểm tra xung quanh nó xem. Tao thấy nó khả nghi lắm.
Đám đàn em liền nhìn khắp nơi, định xoay sang bảo an toàn thì Diệp Lê từ sau phi cho thằng gần nhất một cước khiến nó nằm tại chỗ. Vì quá bất ngờ, nên cả đám có đứng bất động, chỉ riêng tên đại ca đã kịp thời thanh tỉnh, hắn hơi sợ nhưng vẫn mở miệng:
- Mày ở đây làm gì? Tụi tao có làm gì mày đâu?
Diệp Lê nói:
- Đại Huy đang ở đâu?
Tên cầm nghe thấy tên phản bội, xong liền cười khẩy:
- Nó trốn rồi? Ha, đúng là thằng khôn lỏi, tao không biết, mày tìm cũng không ra nó đâu.
Diệp Lê nắm đầu tên còn nằm dưới đất kéo đi, giọng hơi nhẹ:
- Mày chắc là mày không biết, hay là muốn ăn một trận rồi mới nói.
- Mẹ mày, đừng tưởng là biết chút võ liền láo lếu, tụi bây lên đi.
Đám đàn em vốn đã sợ Diệp Lê, giờ nhìn cậu còn đáng sợ hơn khi trước liền chùn bước:
- Mẹ kiếp, lũ ăn hại tụi bây.
nói thế nhưng hắn cũng hơi do dự, trong đầu nghĩ gì đó, hắn liền chạy qua Chu Lâm đang đứng ngay cạnh dự định bắt cậu ta làm con tin. Diệp Lê hơi bất ngờ ném tên trong tay vào lũ đàn em đang đứng khiến tụi nó ngã như bowling vậy. Nhưng hắn ta vừa mới chạm vào Chu Lâm, đã bị cậu ta túm lấy, sau đó cầm đai lưng rồi vật xuống, tranh thủ khoá tay hắn, làm hắn đau đến mức xin tha. Không chỉ Diệp Lê bất ngờ mà cả đám ở đây không ai không trố mắt. Sau đó, là một loạt từ cầu tha mạng:
- Vậy cậu ấy ở đâu?
Tên cầm đầu nói một địa chỉ:
- Tao cũng không chắc nó còn ở đây không, nhà nó thuê trọ, dọn liên tục. Tao khuyên mày đừng dính vào, nghe nói mẹ nó nợ xã hội đen giờ chạy tháo khắp nơi.
Diệp Lê không quan tâm, chỉ kéo Chu Lâm đi theo. Vừa đi cậu vừa nói:
- Mày có thể về được rồi, cảm ơn.
Chu Lâm lắc đầu:
- Không có gì, mình muốn đi theo cậu.
- Nhưng có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, tao không nghĩ nếu có chuyện không dám chắc sẽ bảo vệ mày không một vết xước.
Chu Lâm cười cười, nọng ở cằm hơi rung:
- Mình có học được chút đô vật và Judo từ thầy.
- Ra là thế, động tác đẹp lắm, rất căn bản.
Chu Lâm cười, liền kể lý do, thì ra là do thể trọng cậu ta. Chu Lâm từng rất tự ti về ngoại hình của mình, nhưng với Lão Lý thì khác, nhìn thấy cậu ta mắt liền phát sáng, còn không ngừng bảo đây là báu vật trời cho. Thể tạng của Diệp Lê vốn gọn và hơi gầy không thích hợp cho những môn võ cần cân nặng và sức mạnh, đó là điều Lão Lý luôn tiếc nuối, lão luôn muốn tìm người để có thể truyền đạt tất cả, Chu Lâm chính là người đó. Tuy cân nặng cậu ta đạt chuẩn, nhưng sức bền thì quá tệ, cả mấy tháng liền luôn bị Lão Lý bắt đứng trung bình tấn, rồi còn tập chạy tập tạ đu xà, ngay cả ăn uống cũng hạn chế muối và dầu mỡ. Đừng nghĩ đô vật chỉ cần cân nặng, đây là môn võ cần người nghiêm túc vì quá trình của nó rất khắt khe, cả chế độ ăn và luyện tập. Chu Lâm là người mới và chỉ là tập phòng thân, nên Lão Lý đã dạy cho cậu ta những động tác cơ bản, nó có chút hơi giống thế võ Judo nên lão cũng dạy luôn:
- Thầy cũng muốn mình thử qua quyền anh.
Diệp Lê miệng méo xệch về một bên, Lão Lý đúng là người quá kinh khủng. Tới nơi, không chỉ Diệp Lê mà Chu Lâm ngoan ngoãn cũng há hốc mồm, cái gì đây, phải là nhà cho người ở không. Căn chung cư tập thể ở một khu ổ chuột tồi tàn, khắp nơi toàn là rác, chưa kể có mùi thối um, nó xập xệ tới mức Diệp Lê còn tưởng là nhà hoang:
- Có thật là chỗ này không.
Chu Lâm nhìn map trên điện thoại rồi so sánh:
- Chính là chỗ này.
Diệp Lê sống ở thành phố này cả 17 năm, nhưng lần đầu tiên lại chứng kiến những cảnh như thế này, trong lòng xuất hiện tư vị khó tả. Mấy người ở đây thấy hai thằng nhóc lạ mặt, liền nhìn chăm chăm, có một người hét lớn:
- Tụi mày ở đâu đến!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT