Diệp Lê mạnh miệng thế thôi, nhưng thật sự không biết nên tìm Đại Huy ở đâu, quanh đi quẩn lại chỉ còn một cách là tìm tên mập kia thôi. Cũng may mắn là Diệp Lê biết tên kia học ở trường nào, Lão Lý từng nhắc qua đồng phục của thằng nhóc Chu Lâm kia là của trường tư thục đắt đỏ nhất thành phố. Bởi vì quá nổi tiếng, nên tìm ra cũng không khó khăn gì. Nằm toạ lạc ở chỗ mặt tiền có giá đất cao gấp mấy lần chỗ Diệp Lê. Kiến trúc cũng xây dựng theo hướng trường học bên Châu Âu, Diệp Lê nhìn cánh cửa xa hoa mà suýt gãy cả cổ. Nghe Lão Lý giờ này tên mập kia cũng sắp tan học, Diệp Lê kiên nhẫn ngồi đợi, điều sai lầm nhất bây giờ là cậu hơi hối hận khi không xin số điện thoại của tên mập ấy, nên giờ phải tìm từng đứa trong đám học sinh đông đúc này. Đúng là trường nhà giàu, đồng phục đã khác mà cách đưa đón cũng khác, xe hơi đậu trước trường rất nhiều. Diệp Lê hết sức nhón chân lên cố tìm tên mập cao lớn kia, gần đến hết người, cậu ta mới chịu ló người ra. Diệp Lê đợi lâu có chút nóng, hướng về phía Chu Lâm mắng:

- Mày đi*** trong đó hay sao mà giờ mới ra? Chờ mày ra thì người ta về nhà ăn cả đống cơm đi ngủ luôn rồi.

Chu Lâm bị người khác mắng bất ngờ, người có hơi đờ ra, theo bản năng giật mình gập đầu xuống một cái, như cách để tự vệ, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta Diệp Lê càng bực mình hơn:

- Mày cúi người làm gì? Ngẩng đầu lên nhìn tao.

Chu Lâm hơi e ngại ngẩng đầu lên nhìn người mắng mình, một giây sau cậu ta mới bừng tỉnh vẻ mặt có chút vui vẻ lẫn bất ngờ hỏi:

- Sao cậu lại ở đây, làm sao biết được trường mình vậy?

- Phản ứng chậm quá, một tháng mày học ở võ đường cái gì thế hả?

Chu Lâm biết Diệp Lê mắng mình nhưng không có ý xấu liền không sợ, cười hề hề:

- Ừm, mình cũng có cố gắng thay đổi, giờ mình tới võ đường, cậu muốn đi cùng không?

Diệp Lê lắc đầu, quay lại vấn đề cũ:

- Không, tao ở đây là muốn hỏi mày, mày biết Đại Huy ở đâu không? Hai tụi mày hay đi với nhau, chắc hẳn biết.

Chu Lâm thờ người ra một chút rồi lắc đầu:

- Mình không biết, cậu ấy chưa bao giờ nói gì về nhà với mình cả, dạo này cũng không thấy cậu ấy, có chuyện gì rồi sao?

Ngay cả Chu Lâm cũng không biết, Diệp Lê bất lực thở dài, uổng công chờ đợi của cậu. Đang chán nản thì Chu Lâm lặng lẽ hỏi cậu:

- Hay chúng ta đi tìm Đại Huy nhé?

- Mày không sợ cúp học mẹ mày biết sao?

Chu Lâm lắc đầu lần nữa:

- Mẹ mình sẽ không biết đâu.

Kể cũng lạ, so với đám học sinh màu mè kia, Chu Lâm có phải giản dị quá rồi không? Nhưng Diệp Lê sẽ không tọc mạch vào chuyện của người khác, trừ khi người kia muốn kể, còn không thì cũng chẳng cần để ý. Cả hai cùng nhau đi, giống như trước Diệp Lê lạnh lùng đi nhanh về phía trước, Chu Lâm với thân thể mập mạp của mình ở phía sau nhanh chân đuổi theo:

- Chờ mình với, cậu đi nhanh quá!

Diệp Lê mặc kệ, vừa đi vừa nghĩ xem làm cách nào để tìm được Đại Huy, thằng nhóc này quá kỹ tính so với bề ngoài của nó, muốn trốn có tìm cũng khó. Chu Lâm thấy Diệp Lê không nói gì hơi lúng túng:

- Hay là đi hỏi thầy?

- Tao hỏi rồi, ổng cũng không biết.

Diệp Lê nghĩ tới nghĩ lui một lúc, chỉ còn một cách thôi. Lúc này, cậu chợt dừng lại, vì quá đột ngột làm Chu Lâm phía sau đâm thẳng vào cậu:

- Cậu có sao không?

- Không sao, Chu Lâm, cậu giúp tôi được không?

Chu Lâm hơi bất ngờ khi Diệp Lê nói vậy, nóng lòng đến mức gật đầu rung cả thịt hai bên má:

- Được được, chỉ cần có thể giúp được cậu, tớ liền sẵn lòng.

Diệp Lê thấy thái độ tích cực của Chu Lâm, cảm thấy hơi xấu hổ cho cái kế hoạch đồi bại của mình:

- Lần này có vẻ hơi thiệt cho cậu, nhưng yên tâm tôi sẽ bảo vệ cậu hết mức có thể.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Lê nhìn trái phải rồi nói:

- Cậu làm mồi câu cho bọn lưu manh khi trước bắt nạt cậu được không?

Nhìn Chu Lâm bất ngờ trước đề nghị của mình, ai đời lại muốn kẻ bị bắt nạt đi gặp tên bắt nạt, hơn nữa còn là vì người khác. Nhưng Diệp Lê giải thích lý do cho Chu Lâm:

- Đáng lẽ tao cũng không muốn mày đi, nhưng chỉ cần tao ra tụi nó sẽ trốn đi hết, chắc chắn trong đám tụi chúng biết nhà Đại Huy, mày học với Lão Lý cũng một thời gian có lẽ cũng đủ để phòng thân phải không?

Thấy Chu Lâm không nói gì, Diệp Lê cảm giác mình chả khác gì tội, định xin lỗi thì cậu ta đã nói:

- Được, mình làm cho. Mình hiểu bọn chúng, nên để mình làm mồi câu cho.

- Cảm ơn, tao nhất định sẽ không để mày bị thương.

Chu Lâm cười hiền lành, Diệp Lê nhìn đồng hồ, thời gian này là tụi nó thường tụ tập ở khu đất vắng, tốt nhất là nên đi bây giờ. Nhanh chóng, Diệp Lê không chờ nữa kéo tay Chu Lâm chạy nhanh:

- Diệp Lê từ từ, mình không chạy kịp.

- Từ từ cái gì, xong đợt này đích thân tao sẽ huấn luyện cho mày, chừ nhanh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play