“Hiểu lầm? Vậy anh nói xem tôi hiểu lầm anh như thế nào? Còn có sao anh lại xuất hiện ở đây? Đây là nơi ở tư nhân, rốt cuộc anh là ai?”

Thẩm Trầm Ngư liên tiếp chất vấn, giọng điệu càng ngày càng lạnh.

“Cô giáo này, tôi là bảo vệ của đại học Giang Hải. Còn tại sao tôi xuất hiện ở đây, bởi vì sau này tôi sẽ ở chỗ này.” Diệp Quân Lãng nói: “Đây là nơi ở do trường học sắp xếp cho tôi, không thể không nói, phúc lợi của đại học Giang Hải rất tốt, rất có tình người, chăm sóc rất chu đáo… Đúng rồi, cô ở cách vách? Vậy sau này chúng ta chính là hàng xóm, phải ở chung hòa thuận, sáng tạo mối quan hệ hàng xóm hài hòa.”

Bảo vệ?

Phòng ở do trường học sắp xếp?

Bịa ra lời này để đi lừa trẻ con ba tuổi, sợ rằng bọn nhỏ cũng không tin.

Thẩm Trầm Ngư là phó hiệu trưởng trường, cô biết rất rõ nơi này chỉ có cấp giáo sư mới được vào ở, còn phải có kinh nghiệm lâu năm, có được danh tiếng trong giới giáo dục.

Người đàn ông này tự xưng mình là bảo vệ của đại học Giang Hải, còn nói nơi này do trường học sắp xếp, ai tin?

Hơn nữa, có lẽ cô không quen biết bảo vệ đại học Giang Hải, nhưng chắc chắn bảo vệ đại học Giang Hải sẽ quen biết cô, sẽ gọi cô là hiệu trưởng Thẩm chứ không phải cô giáo.

Nghĩ đến đây, Thẩm Trầm Ngư cảnh giác -- phòng bên cạnh khóa, tên này vào bằng cách nào?

Đây là một tên ăn trộm?

Chỉ có ăn trộm mới có tay nghề cạy khóa cửa thành thạo như vậy, mới có thể lẻn vào một cách thần không biết quỷ không hay.

Thẩm Trầm Ngư càng thêm khẳng định suy nghĩ này của mình, cô đoán tên này lẻn vào phòng chuẩn bị trộm đồ, không may gặp phải chính mình nên mới bịa ra lời nói dối này.

“Được lắm tên ăn trộm, ban ngày ban mặt lại dám đi ăn trộm, anh, anh…”

Thẩm Trầm Ngư tức giận nói, nói xong cô mới nhận ra mình để điện thoại trong phòng.

Cô lập tức quay về phòng, ý định rất rõ ràng, gọi điện báo cáo lên phòng an ninh, bảo họ đến đưa người này đến Cục Cảnh sát.

“.…..”

Diệp Quân Lãng đơ người.

Chuyện gì vậy? Sao hắn lại biến thành kẻ trộm vô sỉ rồi?

Không phải đại học là nơi biết lý lẽ sao?

Không phải giảng viên ở đại học rất biết nói đạo lý hay sao?

Quả nhiên Thánh Hiền nói không sai, người đẹp sẽ không bao giờ nói đạo lý.

Nhưng không nói đạo lý thì thôi đi, dựa vào đâu mà cô dám nói hắn là kẻ trộm?

Ông đây đẹp trai ngời ngời, phong độ nhẹ nhàng, tính cách thoải mái, không cấm… Khụ khụ, không gần phụ nữ, sao lại thành ăn trộm rồi?

Diệp Quân Lãng rất tức giận, khi hắn lấy lại phản ứng, sắc mặt thay đổi, nghĩ thầm không xong rồi!

Nếu phát hiện ăn trộm thì xử lý kiểu gì?

Khẳng định là báo cảnh sát.

Diệp Quân Lãng cảm thấy người đẹp kia chạy vào nhà, chắc chắn đi tìm điện thoại báo cảnh sát, nếu cảnh sát thật sự đến đây, hắn sẽ rất mất mặt.

“Này, người đẹp, cô đừng có xúc động, tôi thật sự không lừa cô…”

Trong tình thế cấp bách, Diệp Quân Lãng không quan tâm gì cả, xoay người nhảy sang sân đối diện, vọt vào trong nhà của Thẩm Trầm Ngư.

Quả nhiên vừa vào phòng, Diệp Quân Lãng thấy Thẩm Trầm Ngư đang cầm điện thoại.

“Này, bé, cô thả điện thoại xuống cho tôi!”

Trong tình thế nguy cấp, Diệp Quân Lãng quen miệng tuôn ra từ hay dùng - bé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play