Điện thoại được kết nối, giọng Hạ Tiểu My truyền đến.

“Em muốn mời anh anh tối? Em muốn anh nấu cho em ăn à? Còn phòng bếp tư gia nữa chứ”

Đầu Diệp Thiên Bách hiện vạch đen.

“Ôi, vậy thì sao, em đói bụng, em muốn ăn cơm nhà, em nhớ đồ ăn anh nấu.”

“Hu hu, anh rể, làm sao em có thể sống thiếu anh đây!” Hạ Tiểu My vô cùng bực bội.

“Hôm nay thật sự anh không rảnh, nếu không ngày khác đi”

“Anh vừa tìm được công việc, hôm nay anh cần chuẩn bị một số tài liệu và đồ đạc”

Diệp Thiên Bách có chút bất đắc dĩ nói.

“Hả? Anh rể, anh kiếm được việc nhanh như vậy sao? Công việc gì vậy?”

Hạ Tiểu My hiển nhiên có chút kinh ngạc. “Lúc trước không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh sẽ làm giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành, anh sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai.”

Diệp Thiên Bách trả lời.

“Phụt... Anh rể, anh nói thật sao, sao có thể? Chẳng lẽ anh bị lừa rồi, trình độ học vấn của anh sao có thể làm giáo sư tại Đại học Quốc gia Giang Thành chúng em?”

Ngay khi Hạ Tiểu My nghe thấy, cô lập tức không kìm chế được.

“Những gì anh nói là sự thật, chuyện như vậy làm sao anh có thể đùa giỡn được.”

“Mấy ngày nữa anh mời em ăn tối.” Diệp Thiên Bách suy nghĩ một lúc rồi nói. “Không phải, anh rể, có phải anh bị bệnh rồi không?”

Trong lòng Hạ Tiểu My đột nhiên có linh cảm xấu, cô có cảm giác Diệp Thiên Bách không phải là người thích khoác lác.

“Bị bệnh? Bệnh gì?”

Diệp Thiên Bách sững sờ.

“Ảo tưởng!”

“Thanh mai trúc mã của chị gái em, Lâm Uyên, mới từ nước ngoài trở về và cũng đi dạy tại Đại học Quốc gia Giang Thành. Vì vậy, anh tưởng tượng rằng mình cũng giỏi như anh ta, hoặc thậm chí tốt hơn anh ta và anh tưởng tượng rằng anh cũng có thể đi làm tại Đại học Quốc gia Giang Thành?”

Hạ Tiểu My nói rất có lý.

Diệp Thiên Bách nghe vậy nhịn không được mà bật cười.

“Em suy nghĩ quá nhiều rồi, anh không bị bệnh, cũng không ảo tưởng.”

“Người tên Lâm Uyên mà em nói, vừa rồi trong lúc ăn cơm với hiệu trưởng Lưu, anh cũng gặp anh ta. Anh nghĩ cũng chỉ trùng tên thôi nhưng không ngờ đó lại là Lâm Uyên, anh ta cũng không nhận ra anh.”

Diệp Thiên Bách giải thích.

“Xong rồi, có vẻ như triệu chứng của anh còn tệ hơn em nghĩ”

“Anh rể, có rất nhiều phụ nữ tốt hơn chị gái em, anh tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, tranh thủ thời gian khôi phục bình thường.”

Hạ Tiểu My hoàn toàn không tin lời nói của Diệp Thiên Bách.

“Thôi không nói chuyện này nữa, sau này em sẽ rõ thôi.”

Diệp Thiên Bách bất lực, anh biết cho dù mình giải thích như thế nào đi nữa thì Hạ Tiểu My cũng sẽ không tin.

Ấn tượng ban đầu đối với mọi người vẫn còn rất lớn.

“Dù sao em cũng không tin, nếu như anh giỏi như vậy, em sẽ kêu chị em tái hôn với anh. Nếu anh cũng có thể trở thành giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành thì cũng không thua gì so với Lâm Uyển.”

Hạ Tiểu My không ngừng lải nhải.

“Vậy thì cảm ơn em. Tuy nhiên, chuyện tái hôn thì thôi, em có thể thấy rằng mối quan hệ của anh và chị em không tốt, giữa chúng tôi không có tình cảm.”

Diệp Thiên Bách cười khổ nói.

“Không phải, anh rể, trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

Hạ Tiểu My hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Bách nói những lời như vậy với cô, anh chưa bao giờ từng nói ra cảm xúc của mình.

“Đương nhiên là vậy, tiến về phía trước, mãi mãi cũng không có khả năng quay đầu lại.”

Diệp Thiên Bách trả lời. “Ôi, em còn sợ anh nghĩ quẩn, không ngờ anh lại thản nhiên như vậy. Tuy nhiên, em không tin những gì anh vừa nói, em không tin anh giỏi như vậy.

“Nếu anh giỏi giang như vậy, em sẽ lấy anh. Anh nấu ăn ngon, vừa tài năng lại tốt tính, trên đời này làm sao có thể có một người đàn ông hoàn hảo như vậy, chị gái em không cần thì em cần”

Hạ Tiểu My không ngừng nói, thậm chí còn có hơi xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play