Ngày thứ hai, thật sớm Trần Thương đã chạy bộ tới Đông Đại Nhất viện, khoảng cách chưa tới 3km, đối với Trần Thương mà nói vừa vặn là một cách tập thể dục buổi sáng.

Vừa mới đến khoa da liễu, đã nhìn thấy Tần Tường tới rồi, Trần Thương cười lên tiếng chào.

"Tần chủ nhiệm, tới sớm như vậy!

Tân Tường một đêm ngủ không ngon giấc, nghĩ đến mình quang minh lỗi lạc cả một đời, thành tựu học thuật cũng không ít, làm người càng rất thẳng thần, nhận đủ lời khen ngợi, cũng không thể bởi vì chút chuyện này làm cho không giữ được khí tiết tuổi già a!

Tần Tường cả một đêm lăn qua lăn lại ngủ không ngon.

'Vợ Tân Tường cũng phiền không xong rồi!

"Lão Tần, ông làm gì vậy? Cả đêm cứ lăn qua lộn lại."

Tần Tường nghĩ nghĩ, vỗ vai mình, hỏi: "Bà xã, tôi hỏi bà một chuyện ”

"Chuyện gì?"

“Tôi ví dụ nha, lúc trước có một bác sĩ, trong khoa có một bác sĩ trẻ...”

“Vậy nên... Khò khò.

Lời nói xong, phát hiện vợ mình đã ngủ, Tần Tường một mặt bất đắc dĩ, aizz... không có lương tâm!

Một đêm ngủ không ngon, ngày thứ hai tự nhiên tới bệnh viện rất sớm.

Tần Tường nhẹ gật đầu: "Tiểu Trần, cậu cũng tới Trần Thương cười nói: "Quen rồi."

Tân Tường nhìn thoáng qua Trăn Thương, bốn phía không có người, cười nói: "Tiểu Trần, phương án thiết kế ngày hôm qua..."

Trần Thương: "Rất tốt, Tân chủ nhiệm, mạch suy nghĩ của ông rất giống của tôi, tôi cảm thấy chúng ta nên nhất trí quan điểm đối với ca phẫu thuật sắp tới! Hơn nữa tôi cảm thấy ông trình bày chỉ tiết xử lý còn đầy đủ hơn tôi, hội chẩn từ xa với Lục viện thành phố Ma Đô hôm qua khiến tôi hiểu thêm rất nhiều, vốn còn định sửa chữa kế hoạch một chút, không nghĩ tới ông đã nghĩ xong hết rồi!"

"Vì vậy, Tần chủ nhiệm, ông nắm rõ tình huống của bệnh nhân, mạch suy nghĩ cấy ghép mô da rất rõ ràng!

Tần Tường sửng sốt!

Cái này... Hình như... Nghe thật sự đúng là có chuyện như vậy.

Mình không gọi đạo văn, là cách tân?!

Từ Khải Lâm đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Vuốt mông ngựa, trí mạng nhị

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Tân Tường, nhìn vui vẻ như vậy....

Từ Khải Lâm chợt phát hiện nơi làm việc này thật là khó sống.

....

....

Trong phòng phẫu thuật, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả các bác sĩ đang rảnh của khoa da liễu đều tới tham gia ca phẫu thuật này.

Màn hình quan sát cùng hưởng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tần Tường bỗng nhiên nhìn Trần Thương: "Tiểu Trần, cậu có thế làm phẫu thuật cấy ghép mô da chứ?"

Trần Thương ăn ngay nói thật: "Có thể”

Tần Tường khẽ gật đầu, ông muốn cho Trần Thương một cơ hội.

Phẫu thuật thế này có một bệnh án đặc thù về hàm lượng kỹ thuật, hoàn toàn có thể lấy làm đề án dạy học.

Nếu như Trần Thương có một đề án không tệ, đến lúc đó nói không chừng còn được gia nhập khoa ngoại chỉnh hình tỉnh Đông Dương và còn được học thêm về mô da, lời nói cảng có trọng lượng, thậm chí nói không chừng còn có thể sớm có chức vụ.

Nghĩ tới đây, Tân Tường kiên định nói: "Vậy hôm nay cậu làm mổ chính”

Một câu, làm cho mọi người xung quanh trợn tròn mắt!

Làm như vậy...

Làm như vậy được không?

Nghĩ tới đây, bác sĩ xung quanh nhịn không được nói: "Chủ nhiệm... Làm như vậy được không?"

"Đúng vậy, phẫu thuật hôm nay rất quan trọng, Lục Viện thành phố Ma Đô cũng sẽ quan sát! Chủ nhiệm không thể qua loa như thế:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play