Sở Hưu thật sự không biết Lưu Ly Kim Ti Cổ còn có năng lực như vậy.
Có lẽ trước kia cổ trùng mà Sở Hưu gặp quá thấp kém, không có năng lượng gì, cho nên không được Lưu Ly Kim Ti Cổ coi trọng?
Có điều sau khi nuốt một con Tương Tư Đoạn Trường Cổ này công hiệu cũng tương đương với Sở Hưu ăn một viên đan dược đại bổ, ngang với ba tháng khổ tu.
Đúng lúc này, con Tương Tư Đoạn Trường Cố còn lại cảm giác được cổ trùng kia đã chết, lập tức quanh người bừng bừng ánh kim, bộc phát ra uy lực cao gấp vài lần, chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Sở, Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại há miệng, không ngờ lại chủ động nuốt Tương Tư Đoạn Trường Gổ kia vào, trực tiếp dùng ma khí cắt đứt liên hệ giữa nó và thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, lại dùng Lưu Ly Kim Ti Cổ chấn tan hấp thu
Sở Hưu nhai nhai, nhếch miệng với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, cười nói: “Hương vị không tồi, giòn, vị thịt gà!"
Gương mặt xinh đẹp ẩn dưới tấm khăn che mặt thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đã giận tới mức vặn vẹo.
Nàng không hiểu rõ chỉ tiết trong chuyện vừa rồi, sau khi Tương Tư Đoạn Trường Cổ tiến vào cơ thể Sở Hưu đã bị y dùng ma khí cắt đứt liên hệ, cho nên nàng chỉ biết Tương Tư Đoạn Trường Cổ đã chết.
Giao chiến với đối thủ như Sở Hưu, nàng không hề nương tay, Tương Tư Đoạn Trường Cổ là một trong những cố trùng mạnh nhất mà nàng chế tác tỉ mỉ thành, còn khiến nàng hao tâm tổn trí một thời gian dài, mất ba năm mới chế tạo thành công.
Với thực lực của Bái Nguyệt Giáo, muốn tìm ra những cặp tình nhân như vậy rất đơn giản, cái khó là nàng không thể xác định hai người đó có thật tâm yêu nhau hay không. Một khi có một cặp xuất hiện sai lầm, toàn bộ cổ trùng luyện chế sẽ hoàn toàn phế bỏ.
Cho nên trong ba năm này, thật ra thời gian luyện cổ chỉ chưa tới nửa năm, thời gian còn lại thánh nữ Bái Nguyệt Giáo dùng trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi thủ đoạn khảo nghiệm cặp tình lữ kia, gom đủ chín mươi chín cặp tình nhân yêu nhau say đắm nhất.
Kiếp sau thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng muốn thử chế tạo loại cổ trùng hao tâm tốn trí như vậy, thế nhưng hôm nay vừa thấy mặt đã bị Sở Hưu nhai như đồ ăn vặt, hỏi sao nàng không giận cho được?
Có điều thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không tiếp tục xuất thủ, nàng không đoán được năng lực Sở Hưu ra sao, chỉ đành quay sang Diệp Thiên Tà hét lớn: "Diệp Thiên Tà! Ngươi còn nhìn cái gì? không mau ra tay đi, ngươi có còn là nam nhân hay không?”
Diệp Thiên Tà nghe vậy sửng sốt, có điều sau đó gương mặt hẳn lóe lên vẻ tức giận. Thân là nam nhân, không ai nhịn được lời này.
Hắn cũng muốn động thủ, có điều vừa rồi thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn đang giao chiến nảy lửa với Sở Hưu, hắn chỉ tưởng đối phương định đánh một trận công bằng với Sở Hưu, đánh bại kẻ địch ngay trước mặt mọi người kiếm thanh danh, ai ngờ nữ nhân này lại nói vậy?
Cho dù như vậy, sau khi nghe thánh nữ Bái Nguyệt Giáo hô lên, Diệp Thiên Tà vẫn hữ lạnh một tiếng, Huyết Giao Thương trong tay hắn lóe lên huyết mang vô biên, đâm thẳng về phía Sở Hưu!
Sau lần trước bị Sở Hưu đánh bại, hẳn vẫn luôn bế quan trọng Tà Cực Tông, không chỉ cảnh giới tăng cường, sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều.
Một thương này của hẳn đâm ra, hình xăm Huyết Giao trên người bừng bừng huyết mang, khí tức cường đại hóa thành hư ảnh Huyết Giao sau lưng hẳn, phát ra một tiếng gầm lớn, như hung thú thượng cổ hàng lâm, uy thế cực kỳ hung hãn.
Bình tâm xét lại, nhát thương này của Diệp Thiên Tà quả thật rất mạnh. Người này có thể dùng thân người nuốt nội đan Huyết Giao mà không chết, hơn nữa còn tu luyện thành công công pháp yêu thú, nếu sớm hơn một chút, thực lực của hẳn đủ trở thành một trong năm người được Trương Thừa Trinh khiêu chiến ở Tiểu Phàm Thiên, có thể so với tông sư võ đạo bình thường.
Chỉ tiếc là, Sở Hưu không phải tông sư võ đạo bình thường.
Thiên Ma Vũ chém ra, tử ý sát khí ngưng tụ. Một đao đó nhưng ngưng tụ tất cả lực lượng tiêu cực của thiên địa này thành một thể, tỏa ra lực lượng cường đại không gì sánh kịp.
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh Huyết Giao tan vỡ, huyết mang tiêu tán, Diệp Thiên Tà bị một đao này của Sở Hưu trực tiếp chém bay. Sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch nhìn Sở Hưu, cánh tay cầm thương cũng run rẩy.
Thật ra ưu thế chân chính của Diệp Thiên Tà là ở lực lượng.
Hãn nuốt nội đan Huyết Giao, tu luyện cũng là công pháp của thượng cổ hung thú. Còn hung thú mạnh nhất là gì? Chính là lực lượng.
Cho nên theo Diệp Thiên Tà, mặc dù mình là Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng lực lượng của mình còn mạnh hơn tông sư võ đạo.
Thế nhưng trước mặt Sở Hưu, lực lượng mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo kia còn không đỡ nổi một chiêu, trực tiếp bị áp đảo.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo thấy cảnh này bèn hạ giọng khinh thường nói: “Mất mặt!”
Bộ dáng này mà còn đòi khiêu chiến Trương Thừa Trinh? Còn không phục không cam lòng thua dưới tay Sở Hưu? Đúng là nực cười!
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trực tiếp vung tay, hừ lạnh nói: "Đi"
Hai người đều không địch nổi Sở Hưu, cho dù liên thủ kết quả cũng chẳng thay đổi, khác biệt chỉ là thời gian thua dài hay ngắn mà thôi.
Huống chỉ tám thành thực lực của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều tới từ những cổ trùng mà nàng chế tạo. Giờ nàng còn chưa mò ra sâu cạn của Sở Hưu, vạn nhất thả ra tất cả thủ đoạn cổ trùng của mình nhưng vẫn không giết được Sở Hưu, vậy kẻ không may chính là bản thân nàng.
Không giành được Viên Cát đại sư, vậy coi như chuyến này nàng đi uổng công. Nhưng thực lực Đạo môn ở Tây Sở cũng rất cường thịnh, có không ít thầy bói thực lực ngang ngửa với Viên Cát đại sư, cho nên thánh nữ Bái Nguyệt Giáo bỏ đi cũng cực kỳ lưu loát.
Đương nhiên nàng cũng sợ nếu tiếp tục đấu, đám cổ trùng mà mình nuôi dưỡng sẽ bị Sở Hưu nhai như nhai đậu.
Những cổ trùng đó không phải đám vây công Sở Hưu lúc trước, có thể tùy ý tiêu hao, mà là loại chế tạo rất khó khăn, phí công phí sức.
Trương Thừa Trinh đi, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo bỏ đi, lúc này Sở Hưu mới đưa mắt nhìn sang Viên Cát đại sư, lạnh nhạt nói: “Lần này chắc đại sư theo ta được rồi chứ?”
Viên Cát đại sư lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói: “Để ta thu dọn đồ đạc...”
Còn chưa dứt lời, Viên Cát đại sư quay đầu nhìn sang rồi lập tức nuốt gọn mấy chữ còn lại.
Đạo quan của mình đã bị dấn giao thủ của Sở Hưu và Trương Thừa Trinh phá hủy rồi, còn thu dọn gì nữa?
Chỉ tiếc cho hơn mười tiểu thiếp của hắn ở Tây Sở, chắc chắn là không mang theo được rồi
Có điều không sao, ở Bắc Yên hắn còn nuôi nhiều tiểu thiếp hơn. Thời gian vừa rồi mình đi, tốt nhất đám nữ nhân kia đừng lén lứt ra ngoài làm gì, nếu không đừng kết cục của đám gian phu dâm phụ đó sẽ rất thê thảm.
...
Trong miếu hoang cạnh con đường thông từ Tây Sở về Bắc Yên, Sở Hưu nướng hai con gà, giữ lại cho mình một con, ném cho Viên Cát đại sư một con.
Có điều lúc này Viên Cát đại sư nhìn con gà nướng Sở Hưu ném sang, ánh mắt lại lộ vẻ ghét bỏ.
Hắn không phải tu sĩ khổ tu của Đạo gia, bao năm nay xem tướng đoán mệnh cho người khác, tiền bạc nhận được hoặc dùng để nuôi dưỡng tiểu thiếp, hoặc để tiêu xài phóng túng, ăn mặc đều là cẩm y ngọc thực, đương nhiên thấy chướng mắt với mấy thứ chẳng có hương vị gì thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT