Nghe Phương Thất Thiếu nói vậy, rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu vấn đề ở đâu.

Trước đó thấy ba người kia hỗn chiến, Sở Hưu liền cảm thấy có vẻ không đúng, bởi cả ba đều không ra tay toàn lực.

Sở Hưu đã nhìn thấu thế giới này rốt cuộc là sao, đây rõ ràng là thế giới tinh thần được người ta mô phỏng, cho dù ngươi có thiêu đốt tinh huyết cũng không ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài.

Cho nên khi xuất thủ không cần lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp vận dụng chiêu thức mạnh nhất của mình là được.

Nhưng ba người Hàn Đình Nhất ra tay luôn lưu lại đường sống, chẳng khác nào giao thủ ở bên ngoài.

Giờ Sở Hưu hỏi Phương Thất Thiếu một câu, rốt cuộc y cũng hiểu chỉ mình y phát hiện bản chất của thế giới này.

Những người người khác mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra, nhưng hiển nhiên bọn họ đang nghĩ mình đang trong một thế giới, không ngờ cơ thể và tỉnh thần của mình đã ngăn cách.

Thật ra Sở Hưu phát hiện được điểm này chỉ là tình cờ.

Nếu Sở Hưu vẫn dùng công pháp bình thường, y chắc chắn không phát hiện được điểm này, bởi vì thế giới tỉnh thần này hệt như thật. Thật đến mức công pháp họ sử dụng đều bắt nguồn từ trí nhớ của họ, bắt nguồn từ bản thân họ.

Mãi tới lúc Sở Hưu vận dụng Diệt Hồn Tiễn, y mới cảm thấy không đúng, vì y không thấy tỉnh thần lực tiêu hao.

Thế giới này vốn là hư ảo, dùng tỉnh thần lực của bọn họ làm trung tâm. Đây là thứ căn bản nhất, cho nên thế giới này tuy mô phỏng được chân khí tiêu hao nhưng lại không cách nào mô phỏng biến hóa tinh thần lực.

Còn trong số mọi người ở đây ngoại trừ Sở Hưu, không ai tinh thông bí pháp tỉnh thần.

Có lẽ một thời gian sau bọn họ cũng nghĩ ra điểm này. Thế nhưng ít nhất tới giờ chỉ mình Sở Hưu đoán được điểm này.

Nhìn Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên, Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai người các ngươi có tin ta không?”

Lã Phụng Tiên ngẩn người, trực tiếp gật đầu nói: “Đương nhiên tin.”

Phương Thất Thiếu thì cười hắc hắc: “Tin thì tin, có điều phải xem ở đâu. Ví dụ nếu ngươi nói ngươi anh tuấn hơn ta, vậy chắc chắn không tin, lại ví dụ như...”

Sở Hưu không rảnh nghe Phương Thất Thiếu ví dụ tiếp, y trực tiếp truyền âm bí mật: “Tin ta thì lát nữa thiêu đốt tinh huyết, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của mình toàn lực xuất thủ, đồng loạt cướp lấy ba luồng kiếm ý kia. Thế giới này chỉ là thế giới tinh thần hư ảo, cho dù chúng ta thiêu đốt tinh huyết ở đây cũng không lan tới thế giới bên ngoài.”

Lời này của Sở Hưu quả thật kinh thế hãi tục. Thiêu đốt tinh huyết không cẩn thận sẽ khiến người ta bị thương nặng, ngươi nói nơi này là hư ảo thì là hư ảo chắc? Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, ai chịu trách nhiệm?

Cho nên Sở Hưu mới hỏi bọn họ có tin mình hay không. Chỉ khi bọn họ tin, ba người mình đồng loạt ra tay mới có thể ép lui ba người Hàn Đình Nhất. Nếu do dự vậy sẽ không hiệu quả.

Phương Thất Thiếu sửng sốt: “Hư ảo? Thú vị, còn chơi như vậy được à?”

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Không vấn đề, ta lấy được truyền thừa kiếm ý cũng vô dụng, cho nên phần của ta sẽ tặng cho Phi Yên.”

Dù sao cũng là y đưa ra ý tưởng, cho dù lấy được đồ xong muốn tặng ai là chuyện của mình nhưng Lã Phụng Tiên vẫn nói trước cho Sở Hưu, tránh xảy ra hiểu lầm không cần thiết.

Dù sao trước đó Sở Hưu và Việt Nữ Cung cũng có chút mâu thuẫn.

Ba người bọn Sở Hưu liên thủ bố trí, không mang theo Mạc Thiên Lâm, không phải bọn họ cố ý bài xích Mạc Thiên Lâm mà do thực lực Mạc Thiên Lâm quá thấp, nếu tùy tiện xuất thủ Ngoại Cương lại có vẻ quá giả.

Mặc dù Mạc Thiên Lâm cũng có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của hắn còn kém Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên một đoạn lớn.

Sở Hưu bên này âm thầm nhìn Lã Phụng Tiên, khế lắc đầu.

Lã Phụng Tiên làm gì cũng suy nghĩ vì Nhan Phi Yên, rõ ràng tình ý sâu đậm.

Thật ra Lã Phụng Tiên chính là người như vậy, hắn coi ngươi là bạn, vậy chắc chắn sẽ vì ngươi mà bỏ sống chịu chết, không tiếng mạng mình.

Còn giờ nếu hắn coi Nhan Phi Yên là người yêu, vậy tất cả những việc hắn làm cũng là bình thường.

Chỉ tiếc trong một số thời khắc, không phải ai cũng tiếp nhận hảo ý hay tình cảm của ngươi rồi trao lại phần mình, đại đa số sẽ coi như chuyện đương nhiên.

Sở Hưu Lã Phụng Tiên cùng Phương Thất Thiếu, ba người liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp xuất thủ. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt cả ba đã tràn ngập lực lượng khí huyết, không ngờ lại trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết.

Sở Hưu đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Phương. Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên đều có thực lực không kém hơn tông sư võ đạo. Ba người thiêu đốt khí huyết, uy thế vô cùng kinh khủng.

Cảm nhận được lực lượng từ ba người Sở Hưu, đám người Hàn Đình Nhất đồng loạt biến sắc.

Sở Hưu này điên rồi chắc? Không ngờ lại thiêu đốt tinh huyết trong thời điểm này. Đây chỉ là một truyền thừa kiếm ý, có cần phải vậy không? Huống hồ bản thân hắn đâu dùng kiếm.

Còn Phương Thất Thiếu và Lã Phụng Tiên cũng vậy, chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ đều liều mạng như vậy sao? Hay mấy lão già bọn họ sợ chết quá mức?. truyện kiếm hiệp hay

Thế giới tinh thần này, Sở Hưu không cần lo lắng chuyện tiêu hao, cho nên lúc này y xuất thủ không trực tiếp vận dụng võ thuật nào khác mà muốn thử dùng võ thuật mà mình chưa thể khống chế: đao chiêu chí cường của Độc Cô Duy Ngã, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Thật ra Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc có tính là mình dùng được chiêu đao này không?

Ngày trước khi đối mặt với La Thần Quân, Sở Hưu đã dùng tới chiêu này, có điều khi đó bản thân Sở Hưu đang trong trạng thái hỗn độn, hơn nữa một đao này y chưa thật sự thi triển, chỉ là một thức mở đầu mà thôi.

Giờ trong thế giới tinh thần hư cấu này, Sở Hưu hoàn toàn không cần lo lắng chuyện phản phệ, không e ngại bất cứ chuyện gì. Y hoàn toàn có thể to gan lớn mật thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm này.

Tay nâng đao, một luồng khí tức huyền ảo bùng lên, tất cả mọi thứ trước mắt bắt đầu ngưng trệ, toàn bộ không gian như một tấm gương hiện lên trước mặt Sở Hưu.

Ánh mắt Hàn Đình Nhất đầy kinh hãi, vì mục tiêu của Sở Hưu là hắn!

Trong ba người này, thực lực Trình Đình Phong không quá mạnh, võ giả Phong Vân Kiếm Trủng kia Sở Hưu không hiểu rõ lắm, có điều hẳn không phải mấy vị tông sư võ đạo thanh danh lớn nhất trong Phong Vân Kiếm Trủng.

Cho nên Hàn Đình Nhất là người thực lực mạnh nhất trong ba người, đương nhiên Sở Hưu phải chọn hắn làm mục tiêu đầu tiên.

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, Hàn Đình Nhất chỉ cảm thấy thân thể bị giam cầm trong không gian xung quanh, mặc cho hắn giấy dụa ra sao cũng không thể tránh nổi.

Lúc này Hàn Đình Nhất như muốn phát điên.

Hắn thân là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, đương nhiên cảm nhận được lực lượng trong đao chiêu của Sở Hưu.

Nhưng chính vì vậy, hắn mới không thể hiểu nổi. Sở Hưu thiêu đốt tỉnh huyết toàn thân chém ra một đao chí cường này thật chẳng khác nào liều mạng. Không, nói đúng hơn là y đang liều mang! Thế này rốt cuộc là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play