Trước đó Sở Hưu luôn cho rằng những người khác không chú ý tới chuyện Thương Lan Kiếm Tông cùng Thẩm Bạch. Thực tế cũng thật sự như vậy, sau lần sóng gió đó, Thương Lan Kiếm Tông vẫn luôn bình an vô sự, sao tới giờ có vẻ như ai ai cũng biết chuyện?
Sau khi Sở Hưu hỏi rõ Phương Thất Thiếu, y mới hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lý do này cũng khiến Sở Hưu có cảm giác muốn chửi thề.
Ban đầu bí mật liên quan tới sau núi Thương Lan Kiếm Tông không bị ai phát giác, cũng chẳng ai quan tâm. Thực ra người tiết lộ bí mật này lại chính là bản thân Thương Lan Kiếm Tông.
Sau khi Thẩm Bạch chết, Thương Lan Kiếm Tông như rắn mất đầu, thậm chí không có chưởng môn, đệ tử thế hệ trước. chết sạch, đệ tử thế hệ giữa đều đi theo Đậu Quảng Thần rồi chết trong tay Sở Hưu, cho nên giờ Thương Lan Kiếm Tông chỉ còn một số đệ tử trẻ tuổi thực lực chẳng ra sao.
Thương Lan Kiếm Tông mặc dù đã mất danh Thất Tông Bát Phái nhưng trong mắt một số người vẫn còn giá trị. Tỷ như sơn môn của Thương Lan Kiếm Tông cũng không tệ, là một bảo địa hợp phong thủy.
Cho nên một số thế lực Ngụy Quận, thậm chí thế lực cả Bắc Yên và Đông Tê cùng xâm lấn sang phía Thương Lan Kiếm Tông, mưu đồ chiếm đoạt sơn môn của Thương Lan Kiếm Tông.
Đệ tử còn sót lại của Thương Lan Kiếm Tông cũng luống cuống, đối mặt với với bầy sói bao vây, bọn họ chỉ có thể uy hiếp.
Không biết ai là người nói ra đầu tiên, Thương Lan Kiếm Tông bọn họ còn thủ đoạn cuối là tổ địa sau núi. Chỉ cần đi ra khỏi đó chắc chắn luyện thành thần công, Thẩm Bạch chính là ví dụ. Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ sẽ tới tổ địa sau núi bế quan tu luyện theo tiên tổ, khi xuất quan diệt sạch kẻ địch.
Tin tức này ban đầu chỉ để hù dọa mọi người, nửa thật nửa giả, cũng thật sự dọa lui không ít người.
Tuy những đệ tử này không biết bí mật chân chính của Thương Lan Kiếm Tông nhưng dẫu sao họ cũng là người của Thương Lan Kiếm Tông, cũng nghe loáng thoáng về truyền thuyết của Thương Lan Kiếm Tông. Hơn nữa Thẩm Bạch bế quan cũng không lừa được những người khác.
Nhưng sau khi tin tức này lan tới tai một số kẻ hữu tâm, bọn họ lại cảm thấy có vẻ không đúng.
Nếu Thương Lan Kiếm Tông có tổ địa như vậy thật, vì sao trước kia không ai tu luyện thành công kiếm kỹ của Thẩm Bạch? Trước đó bọn họ chỉ cho rằng đó là cơ duyên của mình Thẩm Bạch, giờ xem ra chẳng lẽ cơ duyên đó còn trong Thương Lan Kiếm Tông?
Đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông mặc dù nói nửa thật nửa giả, có điều thông qua những dấu vết trong lời nói của bọn họ cũng có thể suy đoán ra vài thứ. Có lẽ Thương Lan Kiếm Tông có một số thứ tốt thật.
Cho nên các đại tông môn, nhất là những kiếm phái đều phái người tới xem xét, bất kể thật hay giả, chí ít phải có kết quả. Cho nên cũng tạo thành cảnh tượng như y đang thấy.
Sau khi biết mọi chuyện, Sở Hưu cũng thấy bực bội. Y ra tay quá muộn, nếu đến sớm, những bí mật này của Thương Lan Kiếm Tông đã là của riêng y.
Thật ra lúc đầu Sở Hưu đã nhận ra Thẩm Bạch và Thương Lan Kiếm Tông không đúng. Có điều lúc đó y cho người tìm hiểu tin tức, Thương Lan Kiếm Tông không khiến những người khác trong võ lâm coi trọng, lại thêm Hạng Long bên phía Bắc Yên thúc giục quá, y mới định giải quyết xong chuyện bên Bắc Yên mới đến Ngụy Quận. Không ngờ tin tức lại bị tiết lộ.
Phương Thất Thiếu bên cạnh thấy sắc mặt Sở Hưu cau có, rất quyết đoán không lắm mồm, chỉ đứng đó uống rượu.
Lúc trước lấy thực lực của hắn còn có thể đọ sức mấy chiêu với Sở Hưu, nhưng giờ là thật sự không đánh nổi. Tốt nhất là đừng lắm mồm, lắm mồm dễ ăn đòn.
Có điều hắn không nói gì, Sở Hưu lại hỏi: “Vậy giờ tình huống ra sao? Có ai tìm ra thứ gọi là bảo vật của Thương Lan Kiếm Tông không?”
Phương Thất Thiếu lắc đầu nói: “Nếu chỉ có một nhà tới vậy chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng giờ có nhiều thế lực như vậy, ngươi cũng thấy đấy, ai ai cũng muốn độc chiếm, cho nên giằng co tại đây.
Ban đầu Tọa Vong Kiếm Lư cùng Phong Vân Kiếm Trủng tới trước, thế nhưng càng về sau người tới càng nhiều. Cứ xem đi, tiếp tục đợi nữa không biết còn bao nhiêu người tới nữa.”
Thật ra khi thấy Sở Hưu tới, người của các phái đã cảm thấy không để lâu nữa.
Để lâu nữa sẽ không đủ mà chia mất.
Có điều mọi người còn đang suy nghĩ nên giải quyết tình hình trước mắt ra sao.
Ngay lúc bọn họ suy nghĩ, có không ít người cũng lên núi, đều là những thế lực tương đối gần ở Đông Tê và Bắc Yên, trong đó có người của Thương Dương Mạc gia.
Thấy Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm áy náy nói: “Sở huynh, lần trước ta không thể thuyết phục lão tổ ra tay giúp đỡ, xin lỗi."
Sở Hưu xua tay nói: “Mạc huynh không cần để ý. Ngươi có thể khiến Mạc gia không bỏ đá xuống giếng đã là giúp ta một đại ân rồi. Người trong giang hồ không thể làm theo ý mình, ta hiểu mà.”
Nói xong, Sở Hưu chỉ sang Phương Thất Thiếu đang gặm gà quay nói: “Ngươi nhìn hắn đi. Hắn cũng chẳng thấy áy náy gì. Người sống trên đời không cần xin lỗi bất cứ ai, chỉ cần xứng với chính mình là được.”
Phương Thất Thiếu vừa lau khóe miệng đầy mỡ vừa ngẩng đầu mờ mịt, sao lại lôi mình vào?
“Mạc huynh, ngươi có muốn uống một ngụm không? Gà quay mật ong của Thông Châu Phủ, hương vị không tồi đâu.” Phương Thất Thiếu giơ nửa con gà quay ra.
Mạc Thiên Lâm lui lại một bước, quả quyết lắc đầu nói: “Không cần đâu, Phương huynh tự hưởng thụ thôi.”
Thật ra trong số những người này, kẻ sống minh bạch nhất chỉ có Sở Hưu nhìn như lạnh lùng, cùng Phương Thất Thiếu nhìn như không đứng đắn.
Trận chiến lúc trước, Phương Thất Thiếu thấy rất rõ, hắn và Sở Hưu là bằng hữu cho nên hẳn dùng sự cố gắng tối đa của mình giúp đỡ Sở Hưu. Cho dù không làm được tới mức tốt nhất nhưng hắn cũng không thẹn với lương tâm, hết lòng giúp đỡ, xứng với bản tâm của mình.
Hắn dù sao cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành, do Kiếm Vương Thành bồi dưỡng tới ngày hôm nay, không thể vì Sở Hưu mà liều mạng, thậm chí phản bội tông môn.
Phương Thất Thiếu làm được tới mức giới hạn trong khả năng của mình, như vậy đã đủ. Cho nên lúc gặp lại Sở Hưu, hắn vẫn rất tự nhiên.
Mặc dù quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Sở Hưu không được tốt, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện Phương Thất Thiếu tiếp tục coi Sở Hưu là bằng hữu.
Sở Hưu nhìn sang phía Mạc Thiên Lâm nói: “Lân này Mạc gia ngươi không có tông sư võ đạo tới à?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Thực lực Mạc gia ta không mạnh, chỉ có mình lão tổ trong nhà là tông sư võ đạo, sẽ không tới tham gia chuyện như vậy.
Cho nên Mạc gia ta chỉ phái vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tới mà thôi, chủ yếu xem trò hay thôi.
Ta vừa đột phá cũng cần ra ngoài giải sầu, cùng cố tu vi một chút.”
Sở Hưu đã sớm nhìn ra, Mạc Thiên Lâm cũng bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mặc dù với tuổi tác của Mạc Thiên Lâm bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã rất không dễ, nhưng đứng trước mặt Sở Hưu và Phương Thất Thiếu, hắn vẫn không kiêu ngạo nổi.
“Người của Ngũ Đại Kiếm Phái đã tới hết rồi à?” Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu hỏi.
Phương Thất Thiếu lau miệng nói: “Không kém bao nhiêu, dù sao kiếm kỹ mà Thẩm Bạch thi triển quả thật bất phàm, nếu truyền thừa vẫn trong Thương Lan Kiếm Tông, vậy đáng tới một chuyến.
Cho nên Phong Vân Kiếm Trủng, Tọa Vong Kiếm Lư cùng Tàng Kiếm Sơn Trang đều phái một tông sư võ đạo. Ta vừa vặn ở gần đây cho nên bi tông môn phái tới!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT