Mấy năm trước Liễu Thanh Phong cũng đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực của hắn thậm chí đã vượt qua sư phụ.

Nhưng lúc này tuổi tác Liễu Thanh Phong đã khá lớn cho nên không qua lại giang hồ nữa mà dẫn người nhà tới thành lập Thanh Phong Sơn Trang. Nhờ thực lực bản thân cùng quan hệ trên giang hồ, Thanh Phong Sơn Trang phát triển cũng không tệ.

Tôn Trường Siêu là sư điệt của Liễu Thanh Phong, hắn tới Thanh Phong Sơn Trang không phải lần một lần hai. Người giữ cửa cũng nhận ra Tôn Trường Siêu cho nên không cần thông báo ngay. Bọn họ mời nhóm người Tôn Trường Siêu vào rồi mới cho người báo Liễu Thanh Phong.

Nửa ngày sau Liễu Thanh Phong mới bước vào phòng khách, người này tướng mạo đoan chính, mặc trường bào bằng gấm màu đen, dưới hàm để lại ba sợi râu dài, khí độ bất phàm.

“Sư thúc!” Tôn Trường Siêu vội vàng đứng dậy hành lễ.

Thấy ở đây ngoại trừ Tôn Trường Siêu còn có nhiều người như vậy, Liễu Thanh Phong không khỏi kinh ngạc nói: “Trường Siêu, mấy vị này là?”

'Tôn Trường Siêu vội vàng nói: “Là thế này, vị này là Tiểu Ôn Hầu -Lã Phụng Tiên. Chắc sư thúc cũng nghe nói tới chuyện của hẳn. Có điều đó là do Tụ Nghĩa Trang cố tình vu oan hãm hại!

Giờ bọn điệt nhi đều bị đuổi giết không còn đường nào khác, điệt nhi chỉ đành dẫn người tới làm phiền sư thúc. Chờ sau khi thương thế của Lã huynh khỏi hẳn, bọn điệt nhi sẽ đi ngay.”

Nghe được đối phương là Lã Phụng Tiên, ánh mắt Liễu Thanh Phong lóe lên sắc thái lạ.

Đương nhiên hắn biết chuyên tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang bị giết, nhưng có thế nào cũng không ngờ kẻ giết người lai là một người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ hơi yếu đuối như vậy.

Sắc mặt Lã Phụng Tiên trắng bệch nhưng vẫn đứng dậy chắp tay nói: “Nếu Liễu trang chủ thấy không tiện chúng ta sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không gây phiền phức cho ngài đâu.”

Liễu Thanh Phong cười lớn khoát tay áo nói: “Lã tiểu hữu nói vậy là sao? Các ngươi đã là bằng hữu của Trường Siêu thì cũng là bằng hữu của ta. Người khác sợ. Tụ Nghĩa Trang chứ Thanh Phong Sơn Trang ta không sợi

Nơi này là Yến Tây chứ không phải đất Yến Đông của 'Tụ Nghĩa Trang bọn hắn. Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, người Tụ Nghĩa Trang sẽ không tìm tới nơi này đâu!”

Nghe Liễu Thanh Phong nói vậy, mọi người đều gật nhẹ đầu. Xem ra vị sư thúc này của Tôn Trường Siêu cũng thật nghĩa khí.

Cho người dẫn Lã Phụng Tiên xuống dưới nghỉ ngơi, Liễu Thanh Phong lại cho người chuẩn bị cho họ tắm rửa nghỉ ngơi. Có thể nói là chiếu cố từng li từng tí một, chuyện này khiến đám người Lã Phụng Tiên không khỏi cảm thán Liễu Thanh Phong thật chu đáo, sư thúc của Tôn Trường Siêu thật đáng tin cậy.

Chờ tới chập tối, Liễu Thanh Phong lại mở tiệc mời mọi người.

Thật ra bị đuổi giết lâu như vậy, đám người cũng không muốn uống rượu linh đình, họ chỉ muốn nghỉ ngơi.

Nhưng Liễu Thanh Phong đã có ý mời, bọn họ sao. lại không nể mặt hắn cho được, dù sao Liễu Thanh Phong đổi xử với họ không tệ.

Trong đại sảnh, từng khay thức ăn mỹ vị được bưng lên. Liễu Thanh Phong bảo người rót một chén rượu cho. mọi người rồi nói với họ: “Trường Siêu là sư điệt của ta, sư phụ hắn rất ít khi đặt chân ra giang hồ, mấy năm nay ra ngoài may mà có chư vị giúp đỡ.

Hơn nữa lần này còn gặp được Lẫ tiểu hữu, quả thật là vinh hạnh cho lão phu. Mặc dù Tụ Nghĩa Trang nổi danh bên ngoài, nhưng theo lão phu thấy chỉ là phường giả nhân giả nghĩa mà thôi. Tên Mạnh Nguyên Long kia còn ỷ vào thân phận Tụ Nghĩa Trang ức hiếp kẻ yếu, giờ bị Lã tiểu hữu giết chết thật khiến lòng người khoan khoái!

nào, chén rượu này lão phu xin kính chư vị. Mong Lã tiểu hữu cùng chư vị nể mặt lão phu.”

Nói xong Liễu Thanh Phong chủ động bưng chén rượu lên.

Đám người Lã Phụng Tiên cũng vô thức nâng ly, nhưng đúng lúc này một người lại đột nhiên đứng bật dậy hô lớn: “Chậm đãi Trong rượu có độc!”

Người kia vừa thốt lên, mọi người ở đây lập tức biến sắc, chén rượu đã đưa lên miệng lại không khỏi đặt xuống.

Liễu Thanh Phong sắc mặt âm trầm xuống: “Các ngươi đến nhờ cậy ta, thỉnh cầu che chở, ta nể mặt Trường Siêu không hề từ chối hay cự tuyệt.

Hảo ý đó các ngươi không nhận thì thôi, giờ còn nói ta hạ độc trong rượu, đúng là khiến lòng người nguội lạnh!"

'Tôn Trường Siêu đứng phắt dậy quát lớn: ương Song Đồng, ngươi có ý gì? Trước đó ta muốn tới chỗ sư thúc cầu viện cũng là ngươi ra sức khước từ, giờ ngươi lại nói xấu sư thúc ta như vậy, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

Vương Song Đông kia hừ lạnh đáp: “Ta có mục đích gì? Phải là ta hỏi Tôn Trường Siêu ngươi có mục đích gì!

Các ngươi đều biết thân phận của ta, xuất thân ta không tốt, sư phụ ta là Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cứu, phần lớn độc dược trên Bắc Yên này đều xuất phát từ tay sư phụ ta.

Trong rượu này có hạ bí phương độc môn của sư phụ ta, Tam Hoa Tán Công Tán, sau khi uống vào, trong vòng ba hơi sẽ khiến nội lực người trúng phải dân dần tiêu tắc, trong vòng ba khắc sẽ tạm thời trở thành phế nhân.

Chỉ có điều người Bắc Yên lại không biết, loại thuốc này mấy năm trước sư phụ ta đã không tự mình luyện chế nữa rồi. Giờ tất cả Tam Hoa Tán Công Tán lưu truyền trên giang hồ đều do ta luyện chế, chẳng qua mượn danh sư phụ bán ra ngoài mà thôi.

Thứ khác ta không nhận ra, chẳng lẽ độc dược do ta tự mình luyện chế mà còn không biết sao?

Nếu các ngươi không tin cứ uống thử đi, dù sao chỗ ta cũng có thuốc giải.

Chỉ có một điều ta không hiểu. Tôn Trường Siêu, vì sao ngươi lại phản bội Lã đại ca?

Ngày trước ngươi vênh váo nhất quyết đòi đi tiêu diệt sơn tặc, kết quả bị người người lợi dụng, thiếu chút nữa đám sơn tặc kia chém ngươi thành từng mảnh, là Lã đại ca đã cứu ngươi. Giờ ngươi làm chuyện như vậy không thấy hổ thẹn với lương tâm à?

Vương Song Đông ta giết người luyện độc, ta với sư phụ ta vốn không phải người tốt lành gì, nhưng ta còn biết hai chữ trung nghĩa! Cho dù ta không giúp được Lã đại ca nhưng tuyệt đối không cố ý hãm hại như vậy!”

Lời này vừa nói ra, Tôn Trường Siêu sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ bi phẫn hét lớn: “Ta không làm vậy! Sao ta lại phản bội Lã đại ca được?”

Nói xong, Tôn Trường Siêu nhìn sang phía Liễu Thanh Phong, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Sư thúc, trong rượu này có độc thật à?”

Liễu Thanh Phong thần sắc trở nên vô cùng bình tĩnh, đặt chén rượu xuống thản nhiên nói: “Bị phát hiện rồi à? Thật xui xẻo, không ngờ bên cạnh Lã Phụng Tiên ngươi còn có đồ đệ Đỗ Bất Cứu, biết thế ta đã đổi sang loại độc khác.”

'Tôn Trường Siêu thân hình lung lay, ánh mắt tức giận, chất vấn: “Vì sao? Sao sư thúc lại làm như vậy? Nếu sư thúc không muốn giúp ta, sư thúc cứ nói thẳng là được, vì sao lại muốn hại chúng ta? Người là sư thúc của ta mà?”

Liễu Thanh Phong cười lạnh nói: “Sư thúc? Ta cũng chẳng muốn làm sư thúc của tên rác rưởi như ngươi!”

Tôn Trường Siêu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Liễu Thanh Phong, đây là vị sư thúc trong ấn tượng của hắn, luôn hiền hòa dễ mến, mỗi lần gặp lại cẩn thận hỏi việc tu hành của hắn, còn hào phóng cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play