Thấy Sở Hưu không nói gì, Hàn Đình Nhất ho khan một tiếng: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ để luận bàn, không muốn nhận khiêu chiến cũng được, đợi thêm một vòng là được.”

Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ định dẫn Ma đạo xuất thủ, những việc khác thì thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Sở Hưu không đáp ứng là tốt nhất, nếu không e là lại gây ra phiền toái gì đó.

Có điều Sở Hưu lại nhếch miệng cười nói: “Người của Đại Quang Minh Tự đã muốn chiến, ta đâu thể làm mất hứng được? Tiếp nhân.”

Lời này vừa nói ra, phần lớn võ giả đều chuyển ánh mắt sang phía Sở Hưu.

Những người khác tỷ thí thật nhàm chán, chẳng có cảm giác áp bức chém giết trên lôi đài. Giờ rốt cuộc cũng có một trận kích thích, hỏi sao họ không hưng phấn cho được.

Minh Thành sắc mặt lạnh lùng bước lên lôi đài, khí thế từ từ ngưng thực, một luồng cương khí vàng nhạt bùng lên quanh người, uy áp đã tiếp cận cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Đệ tử Đại Quang Minh Tự ai nấy đều rất kín tiếng, chuyện này toàn bộ giang hồ đều công nhận.

Minh Thành là đệ tử Kim Cương Viện, cùng bối phận với Minh Trần chết trên tay Sở Hưu nhưng tuổi tác nhỏ hơn đối phương, thực lực lại cao hơn.

Đệ tử như Minh Thành đặt tới môn phái khác sẽ được bồi dưỡng làm người nối nghiệp tương lai, nhưng trong Đại Quang Minh Tự, tuy Minh Thành không phải là phổ thông, nhưng cũng chỉ là đệ tử tỉnh anh bình thường mà thôi.

Trong Đại Quang Minh Tự không nhiều đệ tử như vậy nhưng cũng chẳng ít, Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện mỗi nơi đều tìm được hơn mười người.

Cho nên đừng nhìn Minh Thành không có danh tiếng gì trên giang hồ, không có tên trên Long Hổ Bảng, nhưng thực lực đối phương không kém gì những tuấn kiệt trên bảng, chỉ có tuổi tác hơi lớn một chút thôi.

Nhìn Minh Thành đẳng đẳng sát khí cùng Sở Hưu vẻ mặt thản nhiên, Hàn Đình Nhất bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai bên các ngươi đã đồng ý thì động thủ đi.

Có điều ta phải ni ¡ một lần, lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là để tỷ thí luận bàn chứ không phải để các ngươi giết chóc giải quyết ân oán.

Các ngươi phải nhớ cho kỹ chuyện này, nếu không thành ra lớn chuyện, ai cũng mất mặt cả.”

Sở Hưu cười cười gật đầu nói: “Hàn tiền bối xin yên †âm, ta đã quen với quy củ tỷ thí lôi đài, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Lời này của Sở Hưu vừa nói ra, võ giả Tây Sở cùng Bắc Yên còn không cảm giác gì, nhưng những võ giả bên Đông Tê, đặc biệt là những người tham gia Thần Binh Đại ai nấy đều lộ vẻ quái dị.

Bọn họ còn chưa quên, ngày trước trên Thần Binh Đại Hội ở Đông Tề, Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang đã ra tay chặn đường không cho Sở Hưu hạ sát thủ với Thẩm Bạch nhưng y vẫn to gan bằng trời, chống lại áp lực của tông sư võ đạo, phế bỏ Thẩm Bạch. Lá gan tên này đúng là lớn quá mức.

Giờ Sở Hưu lại nói mình quen với quy củ lôi đài? Quen làm sao giết người dưới mí mắt tông sư võ đạo hả?

Có điều Hàn Đình Nhất lại không biết việc này. Hắn là tông sư võ đạo, đương nhiên không quan tâm tới mấy chuyện linh tinh giữa các võ giả tiểu bối.

Nghe vậy Hàn Đình Nhất chỉ gật đầu nói: “Nếu đã vậy, các ngươi ra tay đi.”

Dứt lời, Minh Thành vừa định chỉ vào Sở Hưu nói gì đó lại đã thấy y vung tay lên nói: “Không cần nhiều lời. Ta vốn cho là Đại Quang Minh Tự sẽ tuân thủ hứa hẹn, bỏ qua chuyện này, nào ngờ đám hòa thượng các ngươi không giữ chữ tín.

Nếu đã vậy còn gì để nói? Chỉ hy vọng cuối cùng các ngươi không hối hận là được.”

Câu nói này của Sở Hưu chặn một loạt lời của Minh Thành lại.

Thật ra đã tới nước này, ai đúng ai sai cũng thành vô nghĩa.

Phong cách của Sở Hưu vốn là ai muốn giết ta, ta giết kẻ đó. Chỉ đơn giản trực tiếp vậy thôi.

Còn đối với Minh Thành, sư huynh nhà mình bị giết, bọn họ lại bị trưởng bối sư môn ép buộc không được: báo thù, cũng cực kỳ bức bối. Bọn họ đã muốn ra tay từ lâu rồi.

Minh Thành thu lại những lời định nói, chỉ hừ lạnh: “Đại Quang Minh Tự ta không phải nói không giữ lời. Lên lôi đài khiêu chiến ngươi chỉ là quyết định cá nhân của ta, không liên quan gì tới Đại Quang Minh Tự. Huống hồ nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta muốn khiêu chiến ngươi cũng không được à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Việc gì phải kiếm cớ như vậy? Cứ trực tiếp ra tay là được, đám hòa thượng các ngươi cứ do dự thiếu dứt khoát, thẳng thắn chút đi, thắng thì đứng, bại thì cút về. Đơn giản như vậy thôi mà.”

Ánh mắt Minh Thành lóe lên vẻ tức giận, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn chết thì để ta giúp ngươi!”

Dứt lời, quanh người Minh Thành lóe lên cương khí vàng kim chói mắt, ánh sáng luân chuyển như Kim Cương hàng thế, thiêu đốt lửa giận hừng hực, xuất quyền đánh về phía Sở Hưu.

Trong Đại Quang Minh Tự có vô số bí điển Phật tông, trong đó bí điểm nổi tiếng nhất Kim Cương Viện là Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh.

Môn công pháp luyện thể này có thể xưng là đỉnh cao, điểm xấu duy nhất là

quá dễ ảnh hưởng tới tâm cảnh võ giả. Điều này. cũng khiến đại đa số các võ giả Kim Cương Viện tính khí nóng nảy, lỗ mãng dễ xúc động.

Đương nhiên nếu ngươi có thể ngăn cản lửa giận trong lòng, vậy tương đương với hoàn toàn nắm giữ chân lý Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, cũng như thủ tọa Kim Cương Viện hiện giờ là Hư Ngôn, không hề xúc động, tính cách vô cùng lý trí.

Bất luận Minh Trần chết dưới tay Sở Hưu hay Minh Thành hiện tại, bọn họ đều chưa đạt tới cảnh giới này cho nên hành sự khó tránh khỏi lỗ mãng cảm tính.

Có điều như vậy cũng không gấp, khi chính thức đối chiến, lửa giận được Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh thiêu đốt tới cực hạn, uy lực vô cùng cường đại. Cũng như lúc này, Minh Trần xuất quyền đánh ra, cương khí chấn động lôi đài làm vang lên hàng loạt tiếng nổ, uy thế gần với đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

Thật ra nói nghiêm chỉnh thì Minh Thành là võ giả đời trước, chẳng qua hắn khá trẻ tuổi, còn chưa tới bốn mươi, xếp vào thế hệ võ giả trẻ tuổi cũng tạm được. Dù sao bối phận ở Đại Quang Minh Tự vốn rất loạn, ngay cả võ giả hai mươi tuổi bối phận chữ Hư cũng có.

Có điêu Minh Thành mặc dù trẻ tuổi nhưng tu vi thậm hậu, hơn cả Minh Trần một bậc. Quyền kia đánh xuống, Phật quang trấn tà tru ma, uy năng vô cùng cường đại.

Sở Hưu thân hình bất động, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, Phật quang cũng rực sáng trong tay, tôn lên Sở Hưu như Hàng Ma Kim Cương, uy thế hết sức cường đại.

Mọi người ở đây sửng sốt, tạo nghệ công pháp Phật môn của Sở Hưu sao có vẻ còn mạnh hơn cả Minh Thành?

Đại Kim Cương Luân Ấn cùng thế quyền của Minh Thành giao tiếp chính diện. Một tiếng nổ chói tai vang lên, nếu không phải Tọa Vong Kiếm Lư đã bố trí sẵn trận pháp gia cố cho lôi đài, chỉ riêng đòn này của hai người đã đủ đánh nát toàn bộ lôi đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play