Sở Hưu là người thù dai nhưng cũng không quên ân tình.

Lần này Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm giúp y, y cũng ghi tạc trong lòng.

Mặc dù y cũng biết Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu chịu giúp như vậy cũng có tính toán riêng, có chút ý định lợi dụng. Bất quá Sở Hưu không để ý.

Chuyện hôm nay nếu có Lã Phụng Tiên, vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên không nói hai lời, trực tiếp ra tay giúp đỡ ngay lúc Thần Vũ Môn xuất thủ với y, cùng nhau đối địch. Đáng tiếc, chỉ có một Lã Phụng Tiên mà thôi.

Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng đã ra tay giúp y.

Nếu đổi thành kẻ tâm địa nhỏ nhen khác, không chừng còn oán hận vì sao Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu không ra tay sớm hơn.

Sở Hưu mặc dù không đến mức bao dung độ lượng nhưng cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi gì, y luôn chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình, cho nên Sở Hưu sẽ nhớ kỹ ân tình này.

Mạc Thiên Lâm vội vàng khoát tay áo nói: “Sở huynh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng chỉ ra mặt cảnh cáo Bạch Vô Kỵ mà thôi, có bỏ sức ra đâu.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Với tình trạng của ta lúc đó, nếu Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ta có cản được cũng phải trả giá rất lớn, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”

Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm liếc mắt nhìn nhau, cùng chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh khách khí rồi.”

Thái độ hiện tại của Sở Hưu chính là điều họ muốn, bằng không sao bọn họ phải bỏ công bỏ sức ra cứu Sở Hưu?

Sau khi hàn huyên cùng Mạc Thiên Lâm, Sở Hưu định về thẳng Tế Châu Phủ tạm thời bế quan dưỡng thương.

Đừng nhìn hôm nay Sở Hưu đại triển thần uy, giết liền hai cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi lại lấy một địch trăm, có thể nói uy phong tới cùng cực. Thế nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, nội phủ bị ma khí phản phệ, thụ thương không nhẹ.

Cũng may cuối cùng Tiêu Bạch Vũ ra tay, trực tiếp trấn áp ma khí còn sót lại trong cơ thể y, bằng không giờ Sở Hưu còn chẳng có thời gian đứng đây nói chuyện.

Về tới Tế Châu Phủ, Mạc Thiên Lâm tự mình tìm một quán trọ an toàn cho Sở Hưu bế quan chữa thương.

Mạc gia là thế lực bản địa tại Đông Tề, có không ít chuyện làm ăn buôn bán trong khu vực này. Tế Châu Phủ lớn như vậy, Mạc gia cũng có vài sản nghiệp, quán trọ này chính là một trong số đó.

Sau ba ngày, trong gian phòng của quán trọ, thương thế Sở Hưu đã gần như khỏi hẳn, có điều y lại không định xuất quan, ngược lại không ngừng cô đọng tinh khí thần của bản thân, muốn nhân cơ hội bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Nói thật ra, Sở Hưu còn muốn cám ơn Yến Đình Đình, nếu không có cô ta cho dù Sở Hưu đã kẹt tại đỉnh phong của Ngoại Cương cảnh khá lâu nhưng muốn đột phá vẫn phải chờ một thời gian nữa.

Trận chiến lần này có thể nói là hung hiểm kịch liệt nhất của Sở Hưu trong mấy năm gần đây.

Đương nhiên lần đối mặt với Thiên Tội đà chủ cũng rất nguy hiểm, nhưng lúc đó Sở Hưu chỉ có thể bị động phòng ngự, thậm chí chỉ có thực lực chống đỡ một chiêu, cho nên trận đánh đó cũng không mang lại nhiều kinh nghiệm cho y.

Nhưng lần này Sở Hưu lại liên tục chém giết hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng nhiều cao thủ Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh như vậy, mặc dù không thật sự là lấy một địch trăm nhưng cũng tôi luyện thêm khá nhiều. Sau khi thương thế đã đỡ, Sở Hưu chuẩn bị xung kích cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Truyện Hệ Thống

Hơn nữa lời giảng đạo của Huyền Thành đạo trưởng cũng khiến Sở Hưu hiểu được không ít.

Mặc dù Huyền Thành đạo trưởng giảng về đạo của Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng những đạo lý như vậy nhất pháp thông là vạn pháp thông, Sở Hưu cũng hiểu thêm về cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Trong Ngự Khí Ngũ Trọng, Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một vùng trời, đến Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một vùng trời khác.

Cái gọi là Tam Hoa Tụ Đỉnh thật ra là ngưng tụ tinh khí thần hòa làm một thể, hội tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan, cuối cùng thăng hoa cực đại. So với Ngoại Cương cảnh, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh có lực bộc phát càng kinh người, thậm chí mạnh hơn gấp bội.

Đương nhiên gấp bội này phải xem lực lượng bản thân võ giả đó là bao nhiêu, võ giả căn cơ yếu kém cho dù có lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, tích lũy bản thân thậm chí có thể còn không bằng Sở Hưu.

Tỷ như hai lão già của Thần Vũ Môn chính là như vậy, không thể nói họ quá yếu nhưng cũng chẳng hề mạnh. Cho dù bọn ho đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng thực lực vẫn chẳng bằng Sở Hưu.

Lúc này trong quán trọ, Sở Hưu xếp bằng trên giường, chân khí quanh người không hề dẫn động nhưng khí thế lại không ngừng dâng cao, tinh khí thần ngưng tụ tới cực hạn tạo thành từng luồng khí xoáy không ngừng quẩn quanh cơ thể, ngưng tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan.

Đến khi lực lượng này xung kích tới cực hạn, khoảnh khắc đó tâm thần Sở Hưu trở thành hư không, như có thứ gì tan vỡ, sau khi tới cực hạn là giây phút thăng hoa.

Khí xoáy mông lung như sương mù chia làm ba, quay quanh đỉnh đầu Sở Hưu, cuối cùng lại được Sở Hưu thu vào trong cơ thể, khiến Sở Hưu như bao phủ trong một quầng sáng.

Cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã thành!

Mở to hai mắt, Sở Hưu thở phào một hơi, hơi thở này của y lại là một luồng chân khí cường đại mông lung như sương mù, lúc này Sở Hưu mới xem như thật sự đạt tới đỉnh phong của tinh khí thần.

Sau khi lên tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lực lượng bản thân Sở Hưu không hề thay đổi nhưng giờ nếu y xuất thủ, sức bật chắc chắn phải gấp mấy lần trước kia, thậm chí gấp mười!

Thật sự đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu mới minh bạch vì sao cảnh giới này gọi là Ngự Khí Ngũ Trọng.

Cái gọi là ngự khí của Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh chỉ là vận dụng chân khí đơn giản nhất, chỗ khó cũng chỉ là lực khống chế cương khí. Cũng như ngày trước Sở Hưu dùng cương khí tránh mưa, Tạ Tiểu Lâu dùng cương khí đi trên mặt hồ. Có thể làm được tới như vậy đã là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.

Còn Tam Hoa Tụ Đỉnh đã vượt ngoài phạm trù khống chế cương khí, là lấy thần ngự khí, tâm hướng tới khí động như sơn hà, có thể khiến sức bật tăng cường gấp bội.

Sở Hưu lười biếng duỗi eo, đẩy cửa phòng ra ngoài.

Cả chữa thương tu luyện cùng đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu chỉ dùng sáu ngày, không tính là nhiều. Lúc này Thần Binh Đại Hội còn chưa khai mạc nhưng người trong Tế Châu Phủ lại càng lúc càng đông.

Sở Hưu vừa đi ra đã thấy một tiểu nhị đang đứng trông coi. Thấy Sở Hưu, tiểu nhị vội vàng hỏi: “Sở công tử xuất quan rồi à?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, tiểu nhị kia bèn nói: “Đại công tử dặn tiểu nhân chuyển lời, nếu Sở công tử xuất quan có thể tới Tử Vân Lâu tìm bọn họ. Đại công tử cùng Tạ công tử đều đang ở Tử Vân Lâu.”

Tử Vân Lâu cũng là quán rượu lớn trong Tế Châu Phủ, có điều Sở Hưu lại lấy làm lạ, sao họ không tới Tụ Long Các? Đó mới là nơi tụ tập các võ giả chứ?

“Bên Tụ Long Các có vấn đề gì à?”

Tiểu nhị gật đầu nói:”Đúng là có chút vấn đề, số võ giả tới Đông Tề quá nhiều, một số người lại có ân oán với nhau, nếu gặp nhau ở Tụ Long Các rất dễ động thủ.

Mặc dù có uy danh của An Nhạc Vương nhưng thời gian vừa qua trong Tụ Long Các vẫn có vài vụ xung đột giữa các võ giả. Mặc dù đều bị An Nhạc Vương trấn áp nhưng vẫn khiến Tụ Long Các rối loạn. Cuối cùng An Nhạc Vương rơi vào đường cùng đành tạm thời đóng cửa Tụ Long Các trong thời gian tổ chức Thần Binh Đại Hội.

Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, hóa ra là thế, có điều y lại cảm thấy có vẻ không đúng.

Khương Văn Nguyên tố xấu gì cũng là thế lực bản địa Đông Tề, thanh danh An Nhạc Vương cũng đủ trấn trụ nhiều người, tỷ như lúc ở tầng bảy Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ đã định gây sự với y nhưng do đang ở Tụ Long Các nên mới tạm thời bỏ qua.

Thế nhưng giờ chỉ vì vài vụ xung đột của võ giả trong Tụ Long Các mà Khương Văn Nguyên lại tức đến mức trực tiếp đóng cửa, khả năng chịu đựng của hắn như vậy chẳng phải quá kém sao?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng định để ý quá nhiều tới Khương Văn Nguyên, bảo thẳng tiểu nhị dẫn mình tới Tử Vân Lâu.

Tử Vân Lâu cũng coi là quán rượu lớn tại Tế Châu Phủ, cũng có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này lại chỉ là thế lực bản xứ Tế Châu Phủ, không đáng nhắc tới. Võ giả có oán thù gì ra tay trong Tử Vân Lâu, họ cũng chẳng dám động tới.

Cho nên Tử Vân Lâu coi như rận nhiều không sợ ngứa, muốn đánh trong Tử Vân Lâu cũng được, hỏng cái gì thì đền gấp đôi, không thì ra ngoài mà đánh.

Những tán tu không có bối cảnh Tử Vân Lâu có thể không nể mặt, còn những võ giả có bối cảnh lại chẳng thiếu chút tiền này, quan trọng nhất là thể diện, có kẻ còn bồi thường gấp mấy lần cho Tử Vân Lâu.

Lúc này trong Tử Vân Lâu trừ tầng cao nhất bị những đệ tử đại thế gia đại môn phái bao trọn còn thanh tĩnh đôi chút, những tầng khác đều vô cùng hỗn loạn.

Võ giả tầng chót oản tù tì uống rượu, đệ tử môn phái nhỏ tính kế nịnh bợ luồn cúi, những kẻ này đâu đâu cũng có.

Thậm chí trong số những người này còn có một số kẻ mở bàn đặt cược, cược xem ai sẽ là người thắng cuối trong Thần Binh Đại Hội.

Tầng thứ nhất trong Tử Vân Lâu đã có một bàn đặt cược, trên đó viết đầy những tên tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, bên dưới còn có tỷ lệ đặt cược. Một võ giả dáng người phúc hậu, luôn mang theo nụ cười hiền lành, đang giới thiệu với cho những người xung quanh về thông tin cùng tỷ lệ đặt cược của những tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, để những người xung quanh tham gia đặt cược.

Người này là một đường chủ của Ngũ Nguyên Bang ở Tế Châu Phủ, Khẩu Phật Tâm Xà - Hàn Khuê. Tứ Vân Lâu này thật ra là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang cho nên Hàn Khuê mới có thể gióng trống khua chiêng mở bàn đặt cược tại đây.

Hàn Khuê chỉ vào tấm bảng đặt cược phía sau, lớn tiếng nói: “Bảng đặt cược đây, ai cũng thấy rồi đấy, thông tin cùng tỷ lệ đặt cược đều ở trên đầu.

Đại tiểu thư Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia, hạng mười một trên Long Hổ Bảng, tay cầm huyết thương Hồng Diên, tỷ lệ đặt cược thắng ba bồi một.

Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh, hạng mười hai trên Long Hổ Bảng, tỷ lệ đặt cược thắng hai bồi một.

Còn có Sở Hưu tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường ở Quan Trung, vị này là một chú hắc mã, mấy ngày trước một mình địch trăm người tại Thủy Vân Quan nhưng vẫn chiến thắng. Mặc dù thứ hạng trên Long Hổ Bảng chỉ có mười tám nhưng tỷ lệ đặt cược tương đương với Lạc Phi Hồng, ba bồi một!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play