Thần Binh Đại Hội được tổ chức tại Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, mà Mạc gia lại nằm trong Trường Lâm Quận của Đông Tề.

Đất Đông Tề sản vật phong phú, đất rộng của nhiều, gần nửa số tông môn võ lâm giang hồ đều tập trung tại Đông Tề.

Sở Hưu trở lại Kiến Châu Phủ bố trí xong xuôi mọi việc, sau đó trực tiếp lên đường tới Trường Lâm Quận Đông Tề.

Trước kia Sở Hưu chỉ đảo qua biên giới giữa Quan Trung và Đông Tề, còn giờ mới chính thức bước chân vào Đông Tề, cảm nhận được phồn hoa của nơi đây. Đó là một loại phồn hoa hoàn toàn khác với Quan Trung.

Quan Trung phồn hoa là do khách thương ba nước tới đây buôn bán đông đúc tấp nập, còn Đông Tề phồn hoa là do đất đai rộng lớn, mỗi thành trì trong châu phủ đều lớn hơn thành nhỏ của Quan Trung tới mấy lần, thậm chí mười mấy lần, vô số võ giả khách thương qua lại.

Thần Binh Đại Hội được tổ chức vào hai tháng sau, với tốc độ của Sở Hưu chỉ mất một tháng là tới, cho nên y cũng không quá nóng ruột mà vừa đi vừa vui chơi giải trí trong các đại châu phủ của Đông Tề, thuận tiện ngắm nghía quang cảnh nơi đây.

Sở Hưu không để ý tới chuyện hưởng thụ xa hoa, nhưng y lại khá hào hứng với việc ăn uống.

Bình thường lúc tu luyện đương nhiên thế nào cũng được, nhưng khi có điều kiện Sở Hưu sẽ không keo kiệt trong chuyện ẩm thực.

Hơn nữa Đông Tề rất nhiều sản vật phong phú, đủ loại thức ăn mỹ vị, cũng có thể thỏa mãn đôi chút ham muốn ăn uống của Sở Hưu.

Nửa tháng sau trên con đường tiến về Kính Hồ Sơn Trang, mưa rơi tí tách, Sở Hưu đầu đội mũ chùm sắt đen, mặc một bộ y phục võ sĩ màu đen đi trong làn mưa.

Mũ chùm sắt đen là của Thanh Long Hội, Sở Hưu đội tới quen rồi, không nỡ ném đi, chỉ tháo hoa văn rồng bên trên đi thôi.

Lúc ban ngày có thể che nắng, trời mưa lại không cần, do trước người Sở Hưu đã có một lớp cương khí mỏng manh bao quanh, bất cứ giọt nước mưa nào rơi xuống đều sẽ bị đánh bay.

Ruồi muỗi không đậu được, mưa rơi không tới người.

Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ để vận dụng cương khí, tất cả các cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, nhưng chưa tới Thiên Nhân Hợp Nhất muốn làm được điểm này không chỉ cần nội lực bản thân tích lũy tới mức thâm hậu mà còn cần lực khống chế cường đại đối với nội lực bản thân.

Sở Hưu đưa mắt nhìn sắc trời, lúc này chỉ mới chạng vạng, nhưng do nhiều mây mưa, sắc trời đã tối dần.

Không cần tới Kính Hồ Sơn Trang gấp, Sở Hưu cũng chẳng định đi suốt đêm mà tìm kiếm xung quanh, xem có quán trọ ven đường nào không để ngủ lại.

Quán trọ ven đường như vậy thường chuẩn bị cho những khách thương đi đường nghỉ ngơi, tương đối đơn sơ. Tầng một là ăn cơm, tầng hai là ngủ nghỉ, lúc thường cũng không có nhiều người.

Có điều khi Sở Hưu đẩy cửa bước vào, tầng một quán trọ đã ngồi đầy người, hầu hết là những võ giả đi đường không muốn đội mưa nên tới đây tránh qua một chút.

Tiểu nhị quán trọ đi tới vội vàng nói: “Khách quan, mời ngài vào trong, tôi tìm chỗ cho ngài.”

Có điều tiểu nhị nhìn một vòng, xung quanh chỗ nào cũng có người. Bên cạnh hắn có sáu người chiếm hai cái bàn bốn người, tiểu nhị bèn qua mỉm cười làm lành nói: “Mấy vị khách quan này, ra ngoài cũng chẳng dễ dàng gì, có thể để vị khách quan kia ngồi cùng các vị một chút không?”

Sáu người kia thân hình cao lớn, người đeo đao kiếm, xem ra là loại người hay hành tẩu giang hồ.

Nghe tiểu nhị nói vậy, một gã cao to sắc mặt hung ác hừ lạnh nói: “Cùng cái gì mà cùng? Các ngươi mở quán trọ không chuẩn bị đủ chỗ còn trách ai?”

Tiểu nhị kia bị gã cao to dọa do không dám lắm lời, nhưng lúc này một người trung niên tuổi tác khá lớn trong nhóm sáu người nhìn Sở Hưu một chút, đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng kéo mặt mày hung tợn kia cùng một người khác lại, nhường chỗ ra rồi cười với Sở Hưu nói: “Ra ngoài cũng chẳng dễ sống, huynh đệ chúng ta đều biết mà. Hơi chật chút cũng được, mời ngài ngồi.”

Sở Hưu liếc mắt nhìn người trung niên kia, thản nhiên nói: “Đa tạ.”

Người trung niên kia vội vàng xua tay: “Đừng khách khí, ngài đừng khách khí.”

Gã cao to sắc mặt hung tợn còn bất mãn: “Đại ca, ngươi kéo ta làm gì? Sao ta phải nhường chỗ cho hắn?”

Theo gã cao to hung tợn đó, tiểu tử này trông cũng chẳng có gì lạ, ăn mặc bình thường lại trẻ tuổi như vậy chắc chỉ là người mới bước vào giang hồ, sao đại ca nhà mình lại sợ đối phương như vậy?

Gã trung niên nhỏ giọng quát khẽ: “Ngu ngốc! Ngươi nhìn quần áo với giày đối phương xem có tí nước nào không?”

Nghe người trung niên kia nói vậy, những người khác mới vô thức quay sang nhìn quần áo và giày của Sở Hưu, đều biến sắc.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, được người trung niên kia nhắc nhở lập tức phát hiện. Bên ngoài giờ vẫn đang mưa, thế nhưng người trẻ tuổi này không mang ô dù gì, từ ngoài bước vào mà cả quần áo lẫn giày đều không dính chút nước mưa nào, đây chắc chắn là cao thủ có thể phóng thích cương khí!

Đối với những kẻ bình quân còn chưa tới Tiên Thiên như họ, Ngoại Cương cảnh đã là cao thủ khiến họ kính ngưỡng.

Gã cao to hung tợn kia vô thức vỗ vỗ ngực. May mà đại ca nhanh trí, nếu không bọn mình đắc tội một cao thủ như vậy, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Nghĩ vậy hắn chắp tay với đại ca của mình, đưa mắt tỏ ý cảm kích, đồng thời cũng thầm oán hận. Cao thủ thì cao thủ, sao không lộ khí thế ra, thế này chẳng phải lừa người à.

Hắn lại không biết, trừ phi là võ giả vừa bước vào Tiên Thiên không khống chế nổi khí thế trên người mình, phần lớn võ giả ai lại nhàn rỗi không việc gì buông khí thế cường đại của mình ra? Sợ người ta không biết mình đang cảnh giới gì chắc, sợ không được để ý à?

Thường làm vậy chỉ có hai loại người, cường giả tự tin chân chính cùng… thằng ngu.

Lúc này những người khác cũng nhìn về phía Sở Hưu nhưng không ai nhiều lời.

Đông Tề đất đai rộng rãi tài nguyên phong phú, cường giả qua lại trên giang hồ vốn khá nhiều, đặc biệt là sắp tới Kính Hồ Sơn Trang tổ chức Thần Binh Đại Hội làm xôn xao cả giang hồ. Đừng nói Đông Tề, cao thủ trẻ tuổi tại Tây Sở cùng Bắc Yên cũng tới đây không ít. Sở Hưu xuất hiện ở đây cũng là chuyện hết sức bình thường, đây là một trong số những con đường đi về phía Kính Hồ Sơn Trang.

Tiểu nhị kia thở dài một hơi, hỏi Sở Hưu: ”Khách quan ngài muốn ăn gì không?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Chỗ ngươi có gì?”

Tiểu nhị vội vàng đáp: “Trong tiểu điếm có thịt lừa hầm ba giờ, khá nổi danh trong khu vực này cùng các món ăn bình thường khác.”

Sở Hưu vung tay nói: “Cho ta ba cân thịt lừa, còn món gì ngon nữa cũng đem lên đây, mang thêm một bình hoàng tửu nữa.”

Tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị, một lát sau rượu thịt đã được bưng lên, ngoại trừ thịt lừa mùi vị không tệ, những thứ khác đều tương đối bình thường.

Dẫu sao đây cũng chỉ là một quán trọ nho nhỏ mà thôi, Sở Hưu cũng chẳng bắt bẻ.

Lúc y mới ăn được một nửa, cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy bật ra, vài người từ ngoài bước vào thu hút ánh mắt mọi người.

Trong số những người này dẫn đầu là một nam một nữ. Nam mặc cẩm bào hoa lệ, tướng mạo khá anh tuấn.

Nữ lại mặc váy áo màu trắng, dung nhan xinh đẹp thanh thoát, hoàn toàn không hợp với quán trọ nhỏ nơi hoang vu này.

Phía sau bọn họ có bốn người, hai Tiên Thiên, hai Nội Cương, tuổi tác đều không nhỏ, hiển nhiên là môn khách hoặc hộ vệ.

Bất quá lúc này những người này có vẻ hết sức mệt mỏi, như phải đi đường suốt mấy ngày.

Thấy trong quán trọ đã không còn chỗ ngồi, công tử trẻ tuổi nhíu mày, vừa vặn thấy Sở Hưu một mình chiếm một cái bàn, hắn định nói gì đó nhưng lại bị ông lão Nội Cương cảnh phía sau giữ lại, ghé tai nói một câu, lập tức khiến công tử trẻ tuổi quay sang chỗ khác.

Công tử trẻ tuổi móc một thỏi bạc ra đặt lên cái bàn đám người nhường chỗ cho Sở Hưu trước đó, thản nhiên nói: “Chư vị, bên chúng ta mang theo nữ quyến có phần không tiện. Phiền chư vị nhường chỗ, bữa cơm này ta mời.”

Công tử trẻ tuổi này mặc dù miệng nói không tiện nhưng giọng điệu mang rõ vẻ cao ngạo.

Gã to cao gương mặt hung tợn kia vẻ mặt cau lại, đang ăn cơm ngươi lại bảo nhường chỗ, có ai ức hiếp người như vậy không?

Có điều không đợi hắn nói gì lại bị đại ca hắn kéo đứng dậy, chắp tay với công tử trẻ tuổi nói: “Đừng khách khí, vị công tử này mời ngồi.”

Sau khi nói xong hắn còn ghé tai gã cao to vẻ mặt hung tợn nói: “Tam đệ, ra ngoài chớ gây chuyện. Người này này xem ra là công tử của thế gia nào đó, bên cạnh còn có nữ quyến cùng hộ vệ, rất không dễ chọc. Đừng đắc tội với bọn họ.”

Lúc này mấy cái bàn còn lại có một hai chỗ trống, sáu người qua chen chúc một chút cũng ngồi tạm được.

Đều phải ra ngoài hành tẩu, những võ giả tán tu vẫn khá đoàn kết, đặc biệt là khi đối mặt với những người của đại thế gia đại tông môn, bọn họ rất dễ dâng lên cảm giác cùng chung mối thù.

Vừa rồi Sở Hưu vào cửa cũng không phách lối đến vậy, bảo nhường chỗ cũng là do tiểu nhị nói.

Nhưng giờ tên công tử thế gia này thực lực không mạnh nhưng lại rất ngông nghênh.

Công tử trẻ tuổi ngồi xuống trực tiếp nói với tiểu nhị: “Đem hết món ngon trong tiệm nhà ngươi lên đây. Nhanh tay chút, ăn xong chúng ta còn phải đi.”

Tiểu nhị xuống dưới, công tử trẻ tuổi lấy khăn ra lau lau đũa đưa cho cô gái nói: “Biểu muội, quán nhỏ nơi nông thôn, muội cố chịu vậy. Đợi tới Kính Hồ Sơn Trang sẽ khá hơn.”

Cô biểu muội kia khó nhọc mỉm cười nói: “Biểu ca không cần nói vậy, giờ chuyện đang cấp bách, muội đâu phải loại con gái không biết điều?”

Sở Hưu cách bọn họ không xa nhướn mày, những người này cũng tới Kính Hồ Sơn Trang tham gia Thần Binh Đại Hội? Công tử trẻ tuổi này thực lực chỉ có Tiên Thiên mà thôi, lại mới chỉ sơ kỳ, có đi cũng chỉ đứng ngoài xem mà thôi.

Có điều lúc này bên ngoài quán trọ lại vang lên tiếng cười lạnh: “Còn có tâm trạng ăn uống cơ đấy? Trương Hàn, e là các ngươi không tới Kính Hồ Sơn Trang được rồi. Giao thứ đó ra đây, bang chủ nhà ta sẽ giúp các ngươi đưa tới Kính Hồ Sơn Trang!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play