Cảnh sát hỏi hai bên ai là chủ nhà, ai cũng nói không phải, lại hỏi chủ nhà đâu, câu trả lời là đã chết, lại hỏi tiếp, à, thì ra là người thân của ông chủ nhà và người thân của bà chủ nhà vì tranh đoạt tài sản mà đánh lên tới. Cảnh sát chuẩn bị kết thúc công việc: "Các người vẫn nên đi ra tòa án đi, việc này chúng tôi không giải quyết được."
Trương Tịch Nhan: "..."
Người đàn bà kia lập tức gọi điện thoại cho chồng mình, kêu chồng mang theo luật sư đến đây cùng nhau kiểm kê biệt thự có bao nhiêu tài sản, tránh cho người ta dọn đồ đi hết. Bà ta vừa ngắt điện thoại xong, khí thế rào rạt nói với Trương Tịch Nhan: "Chúng ta ra tòa gặp nhau!" Có chìa khóa nhà thì ghê gớm lắm à, có chìa khóa nhà thì mày cũng không phải là chủ nhà!
Trương Tịch Nhan biểu tình lạnh lùng nhạt nhẽo, không nói một lời cũng không nhúc nhích.
Thợ mở khóa thấy vậy liền vững dạ, báo với cảnh sát: "Lúc nãy cô ta còn đánh người." Hắn ta vừa dứt lời liền bị Trương Tịch Nhan xách lên. Lúc này đây người là thật sự bị xách lên, bị ném giống như rác rưởi bay từ phòng khách qua đình viện của biệt thự rồi lướt qua tường viện, "phanh" một tiếng nện lên cổng lớn ngoài đường, tắt đài.
Cảnh sát sợ tới mức nhảy dựng lên, hô to: "Cô đừng có làm điều xằng bậy!" Lời còn chưa dứt, Trương Tịch Nhan đã tiếp tục xách người đàn bà kia lên, tạo hình và quỹ đạo đồng dạng ném ra ngoài, sau đó Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đang đứng sờ sờ bỗng dưng biến mất vào hư không.
Những bức màn rộng mở khắp nhà không biết khi nào đã kéo lại kín mít, trong phòng tối om phủ đầy mạng nhện.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Các người không biết nơi này đã xảy ra thảm án diệt môn hay sao?"
Hai viên cảnh sát lần theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy Trương Tịch Nhan vừa biến mất lại xuất hiện trên trần nhà, nhưng mà, đầu của nàng chổng ngược xuống, thân mình chỉ còn lại một nửa, phần eo giống như bị chặt đứt ngang dán sát vào trần nhà, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm bọn họ.
Tay và chân của hai viên cảnh sát run lẩy bẩy, không hẹn liền cất bước bỏ chạy ra ngoài. Chân bọn họ mềm nhũn, té ngã lộn nhào bò ra khỏi biệt thự, chờ đến khi ánh sáng mặt trời chiếu lên người, mới có cảm giác sống lại, bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn lại cổng lớn của căn biệt thự, thình lình phát hiện cổng lớn thế nhưng đã biến thành vách tường đầm đìa máu tươi.
Hai người sợ tới mức bò cũng bò không nổi, ngồi bệt dưới đất lết thụt lùi qua phía bên kia đường, vẫn luôn lết đến lề đi bộ bên đường đối diện mới ngừng,nhìn thấy bức tường gạch máu me vẫn còn đó.
Một người cảnh sát lấy máy ghi hình lúc làm nhiệm vụ ra xem, nhưng lại thấy cổng lớn của căn biệt thự vẫn nằm ở chỗ cũ, căn bản không có biến thành vách tường. Anh ta nhìn ở bên ngoài bằng hai mắt của mình thì thấy cổng lớn là vách tường, nhưng trên máy quay thì cổng lớn vẫn là cổng lớn. Anh ta nhanh chóng tua lại video đã quay, phát hiện Liễu Vũ căn bản đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, người phụ nữ tay không ném người bay xa thì lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt kia giống hệt như lúc nàng xoay ngược treo trên trần nhà.
Tà môn! Thật sự quá tà môn!
Hai người bị quăng ngã trên mặt đất kia bò cũng không bò dậy nổi, có vẻ bị thương rất ngiêm trọng.
Hai viên cảnh sát lập tức liên hệ với đồn gọi chi viện, sau đó kêu xe cứu thương đến.
Theo máy ghi hình lúc làm nhiệm vụ quay lại, người phụ nữ tên Trương Tịch Nhan đi từ trong nhà ra đến cổng lớn của căn biệt thự, bước ra ngoài rồi đem cổng đóng lại, dùng cây bút lông mực đỏ vẽ một đạo bùa quỷ dị phía bên trên cổng, đạo bùa kia vẽ lên vừa lúc chia cánh cổng làm hai phần, nàng lại viết thêm bốn chữ Triện cổ ở hai phần của cánh cổng.
Một người cảnh sát nhịn xuống sợ hãi, chụp lại mấy chữ kia, dùng phần mềm chuyển hóa ngôn ngữ đổi những chữ Triện cổ đó thành tiếng Trung giản thể, bốn chữ này có nghĩa là: "Cổng này đã phong, đi vào tất chết."
Trương Tịch Nhan viết xong lại mở cổng ra, đi vào bên trong biệt thự rồi đóng cổng lại.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau: Cái này gọi là gì vậy trời.
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương tới, dùng cáng nâng hai người bị gãy xương nhiều chỗ kia lên xe rời đi.
Cũng may còn có thêm hai người của Dân Tông Hiệp tới, bọn họ đứng nhìn cổng lớn, lấy ký lục của hai viên cảnh sát xem qua, sau đó đưa ra giấy tờ tiếp nhận vụ án: "Vụ án này từ bây giờ sẽ do chúng tôi phụ trách."
Cảnh sát cũng nhanh chóng ký tên bàn giao vụ án. Bọn họ nhìn thấy hai người kia dường như muốn đi, không tính toán quản Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ đang ở trong căn biệt thự kia, một viên cảnh sát nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hai dân thường bị trọng thương, gãy xương nhiều chỗ." Này cũng đủ khởi tố án hình sự rồi.
Một người của Dân Tông Hiệp nghe ra ý tứ trong lời nói của viên cảnh sát, quay đầu lại đáp: "Trương Hi Minh bị thương nên bỏ gánh về quê không làm nữa, người bên trong kia mới là đương gia chính chủ, hai năm trước vừa chuyển đến. Hai người bị gãy xương kia là do vào nhà cướp bóc đến trên đầu của chính chủ, bị chính chủ phòng vệ chính đáng đánh văng ra ngoài là đúng rồi có gì đâu mà nói. Bọn họ nói là tranh tài sản, các anh liền thật sự tin là tranh tài sản mà xử lý à? Cho đến bây giờ, chưa có bất luận chứng cứ nào chứng minh rằng Trương Hi Minh và Quách Yên đã tử vong, từ trên pháp luật tới, bọn họ không phải là dân cư đã được xác định tử vong."
Dân Tông Hiệp nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.
Hai nhân viên cảnh sát đứng ngây ngốc, sửng sốt hồi lâu, phát hiện ra xung quanh không còn ai, lại nhìn cánh cổng lớn vì vẽ lên một đạo bùa mà trông vô cùng quỷ dị, nhanh chóng lái xe rời đi.
Trương Tịch Nhan thật sự bị chọc cho xù lông, nàng phong ấn cổng lớn xong, vào trong nhà kho lấy cổ tài, đi vòng quanh biệt thự rải một vòng, tiếp đó bày ảo trận ở trong phòng khách, kể cả từng phòng ở lầu hai và lầu ba cũng không bỏ qua. Sau đó đem tro cốt của chị dâu và cháu gái đặt lên bàn thờ, khắc linh bài cho hai người rồi dâng hương cúng kiến, xong xuôi mọi chuyện mới cùng Liễu Vũ rời đi.
Nàng đi đến văn phòng của Trương Hi Minh, vừa đến cổng lớn đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng điệu dạy dỗ của tên nào đó: "Làm người thì phải biết thức thời, Lê Vị đã chết, thôn Hoa Tập, Trương gia thôn đều bị diệt môn, yêu nữ Liễu Vũ kia tự thân khó bảo toàn, đám người tụi mày...Hừ, bóp chết tụi mày cũng giống như bóp chết con kiến mà thôi."
Liễu Vũ: "..." Tôi mới ra cửa có mấy ngày, chó mèo gì đều nhảy ra tới! Cô chậm rì rì đi theo sau Trương Tịch Nhan vào văn phòng, nhìn thấy trên mặt đất nằm một đám người bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tiểu nhị của văn phòng Hi Minh không một ai đứng nổi. Cô xoay người đóng cửa lại.
Trương Tịch Nhan vừa vào văn phòng liền thấy trên sofa ở giữa sảnh lớn có một gã đàn ông trung niên lạ hoắc đang ngồi, đứng bên cạnh gã là một đám người mặc trang phục giống hệt như nhóm thủ hạ của Hoài Dương Lão Long lúc trước nàng từng gặp qua.
Nhóm tiểu nhị nhìn thấy Trương Tịch Nhan bước vào, cả đám đều nhìn nàng đăm đăm, không ít người đỏ cả hốc mắt, có người kích động kêu lên: "Cô chủ", giọng nói vang lên, nghẹn ngào, còn có người vừa khóc vừa cười: "Tôi đã nói mà, cô chủ bận rộn như vậy, một khoảng thời gian không xuất hiện cũng thực bình thường..."
Đôi mắt của Trương Tịch Nhan có chút nóng lên, cái mũi chua xót.
Gã đàn ông trung niên ngồi trên sofa đứng dậy, hét lên: "Trương Tịch Nhan!" Gã vung vung tay: "Lên." Ý bảo thủ hạ bắt lấy Trương Tịch Nhan.
Nhóm tiểu nhị của văn phòng sôi nổi bò dậy, ý đồ ngăn cản bọn chúng, nhưng mà, không đợi bọn họ động thủ, bên cạnh đột nhiên có một mảnh sương đỏ trùm tới bao vây lấy đám người đến từ Hoài Dương kia, không đợi bọn họ thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, mảnh sương đỏ lại bay trở về bên người Trương Tịch Nhan, biến thành một con sâu màu đỏ máu như huyết ngọc to chừng hai ngón tay, nằm yên trong lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan. Đám người tới từ Hoài Dương trong phút chốc chỉ còn sót lại gã đàn ông cầm đầu được gọi là Long gia kia. Vẻ mặt gã kinh hãi nhìn Trương Tịch Nhan, kêu lên: "Mày... mày..."
Trương Tịch Nhan vận dụng thuật truy vấn, hỏi: "Trụ đồ đằng của Canh Thần ở đâu?"
Long gia theo bản năng muốn mở miệng trả lời, đột nhiên hai mắt gã lồi ra, máu từ mũi và miệng tuôn trào, thân mình mềm oặt ngã quỵ xuống đất, không có tiếng động.
Mọi chuyện chỉ phát sinh trong chớp nhoáng, làm cho Liễu Vũ lẫn nhóm tiểu nhị đều choáng váng hoa mắt, một đám nghẹn họng nhìn Trương Tịch Nhan trân trối.
Liễu Vũ nhìn con Hoa Thần Cổ nằm trong lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan, thiếu chút nữa nhịn không được khóc ra tới: Trương Tịch Nhan, chị có cần khi dễ người ta như vậy không a! Chị có còn để cho người ta một con đường sống hay không, em tu luyện cổ thân, bản mạng linh cổ luyện ra tới cũng chỉ to bằng ngón út, bản mạng linh cổ của chị to gấp hai lần em thì cũng không nói tới đi, nhưng mà sao nó có thể biến thành vô số tử cổ rồi hợp lại thành mẫu cổ a. Hai chúng ta là tu luyện cùng một loại Cổ thuật sao? Em tu luyện cổ thân thì ở phương diện này em phải giỏi hơn chị song tu đạo - cổ chứ! Dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì mà mọi thứ chị làm đều có thể ném em xa tới 80 con phố vậy hả!
Trương Tịch Nhan thả Hoa Thần Cổ ra cho nó cắn nuốt thi thể của Long gia.
Nhóm tiểu nhị trong văn phòng phục hồi lại tinh thần, từng người bắt đầu thưa gửi: "Cô chủ." Sau đó mồm năm miệng mười hỏi thăm: "Trương gia thật sự không có việc gì đúng không?" "Có phải Trương gia vẫn còn sống hay không?" "Bên ngoài chỉ là truyền tin đồn nhảm thôi phải không?" "Anh Lỗ có phải đang đi cùng với cô chủ không?" "Chị dâu và cháu gái có phải đã được Lão Lỗ đưa đi nơi khác bảo vệ rồi?"
Trương Tịch Nhan nghe bọn họ hỏi chuyện, cảm giác bi ai cực kỳ lớn nháy mắt bao phủ lấy nàng, có một hàng nước mắt chảy ra nhanh chóng lướt qua gương mặt nàng. Nàng nghĩ nên nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng, phát không ra tiếng.
Tiểu nhị trong văn phòng tức khắc minh bạch, có hai người ngồi bẹp xuống đất bụm mặt gào khóc. Cảm xúc của con người sẽ lây truyền, càng lúc càng có thêm nhiều người khóc theo thành tiếng, văn phòng một mảnh tiếng khóc.
La Cự làm tổng giám đốc lâm thời, rống mắng hai câu: "Nam tử hán đại trượng phu mà khóc khóc cái gì." Nhớ đến mớ tro tàn mà anh hốt từ trên ghế xe hơi xuống thật sự là Lão Lỗ, cũng không nhịn được "òa" một cái khóc thành tiếng, kêu lên: "Anh Lỗ ơi..."
Một đám người khóc đến càng thêm bi thiết. Trương Tịch Nhan bị bọn họ khóc cho khó chịu như bị xẻo tim đào phổi, nàng chỉ chảy một dòng nước mắt, đôi mắt cay cay, đỏ hoe, nhưng lại không rơi nước mắt được nữa, cũng nói không được lời nào.
Liễu Vũ nhìn hơn 30 tay đàn ông lực lưỡng khóc đến bù lu bù loa, nhớ đến thôn Hoa Tập của cô, lại bị chọc trúng huyệt thương tâm, cô lập tức bỏ đi vào văn phòng riêng của Trương Tịch Nhan, táo bạo đi loanh quanh, không ngừng chửi thầm: Khóc cái gì mà khóc, không biết cô chủ của các người còn thảm hơn sao, các người khóc thành như vậy, nàng làm sao có thể chịu được!
Trương Tịch Nhan không biết nên khuyên nhủ như thế nào, chỉ có thể nhìn bọn họ khóc.
Một đám đàn ông dần dần im tiếng, sau đó sôi nổi kêu la phải đi báo thù cho Trương gia.
Bọn họ nói với Trương Tịch Nhan, Liễu tổng sớm đã cho bọn họ một số tiền lớn để bọn họ an trí cho người nhà, bọn họ đã không còn nỗi lo về sau, chỉ cần có thể báo thù cho Trương gia, bọn họ chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng có thể làm.
Trương Tịch Nhan nói: "Trước đi bệnh viện chữa trị vết thương trên người đi, sau đó chờ tôi an bài." Nàng nhìn bọn họ rồi nói tiếp: "Cảm ơn các anh, cảm ơn vì đã không rời không bỏ." Nàng kiềm chế lại cảm xúc: "Đi chữa thương đi!" Rồi xoay người đi thẳng vào văn phòng riêng của mình, đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, cảm xúc có chút mất khống chế, nước mắt tràn đầy hốc mắt, sau đó nhìn thấy Liễu Vũ đang nhìn mình, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa rớt nước mắt. Nghẹn ngào hung tợn nói: "Lại đây."
Liễu Vũ đi qua.
Trương Tịch Nhan nhéo lấy quần áo của Liễu Vũ, vùi đầu trên cổ Liễu Vũ, không tiếng động khóc thảm thiết. Từng tiếng nức nở đầy áp lực, nước mắt thực nhanh thấm ướt vai áo của Liễu Vũ, làm Liễu Vũ đau lòng ôm chặt lấy Trương Tịch Nhan.
1
Liễu Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng cho Trương Tịch Nhan, cô vô cùng khó chịu, giờ cô mới phát hiện ra việc Trương Tịch Nhan buông bỏ phòng bị nhào vào trong lòng ngực cô lại có thể làm cô lo lắng đến vậy. Đại họa diệt môn, thời điểm xảy ra vô cùng thảm thiết, nhưng lúc sau âm dương chia lìa mới là tận cùng bi thống, không lúc nào không hiện diện, ở thời khắc bị người khác nhắc tới, vốn dĩ cho rằng bản thân có thể kiên cường chịu đựng, nhưng không phải, đó là từng dao từng dao một cắt ra vết thương lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT