Phương Châu Hoa đột nhiên cảm thấy kích động, trái tim đập nhanh giống hệt như lúc gặp Hàn Gia Tường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có gì đó không ổn bèn vội nói: “Bây giờ con cúp máy trước đây ạ, con sẽ mau chóng quay về giải thích rõ với mọi người.”
Ngay khi Phương tiểu thư vừa ngắt kết nối điện thoại thì cô hoảng hốt, giật nảy mình khi thấy Cố Ngạn Thanh ngồi bật dậy thoắt một cái lao thẳng về phía cửa sổ, cô còn chưa kịp định hình là chuyện gì thì lại thấy Hàn Gia Tường, hai bên lại bắt đầu đánh nhau. Phương Châu Hoa sợ Cố Ngạn Thanh lại bị thương vội chạy đến ngăn hai người ra: “Dừng lại! Hai người mau dừng lại cho tôi!”
Cố tiểu thiếu gia sợ làm cô bị thương nên đã ngay lập tức dừng lại, lúc này anh mới cảm giác được cơ thể vẫn còn khá yếu, vết thương trên người vẫn còn hơi đau đau. Cố Ngạn Thanh đã tỉnh lại từ lúc Phương Châu Hoa gọi cho gia đình rồi, anh cố tình nằm im không tỉnh để hưởng thụ sự chăm sóc của cô, nhưng lại cảm nhận có kẻ lạ đột nhập nên đã bật dậy lao đến tấn công để bảo vệ cho cô gái nhỏ của mình.
Hàn Gia Tường đã nghe chuyện Cố Ngạn Thanh quay về từ học viên qua lời của bạn mình nên mới cố tình đột nhập ngay phòng ngủ của anh, cậu nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tình yêu của anh cũng thật dữ dội, mãnh liệt đấy, cảm nhận được người mình yêu gặp nguy hiểm liền liều mạng vượt qua tận mấy bài kiểm tra năng lực, suýt nữa thì mất cả cái mạng. Này, Cố Ngạn Thanh! Chẳng lẽ anh không có nghĩ đến trường hợp mình sẽ phải bỏ mạng hay sao? Hoặc cũng có thể khi anh chạy về đây thì chị ấy đã chết rồi cũng nên.”
“Nếu Hoa Hoa chết thì những kẻ giết cô ấy cũng phải chết, cho dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa.” Cố Ngạn Thanh đáp lại với ánh mắt sắc như dao, giọng điệu lạnh lẽo, tàn nhẫn vô cùng.
Hàn Gia Tường cười cười, gật gù ồ lên một tiếng rõ to: “Thế thì may thật khi hôm nay tôi chưa giết chết chị ấy, mà tôi nghĩ nếu như anh thật sự muốn bảo vệ cho Hoa Hoa thì nên cố gắng hoàn thành bài kiểm tra năng lực đi, tranh thủ ở bên cạnh chị ấy hết tối nay, ngày mai lại phải đến học viện nữa rồi.”
“Cái tên Hoa Hoa không phải là cho cậu gọi, bây giờ cậu mau nói đi, rốt cuộc cậu đột nhập vào đây là có chuyện gì?” Cố Ngạn Thanh trừng mắt cảnh cáo Hàn Gia Tường, tốt nhất là có chuyện gì quan trọng nếu không cả Cố gia sẽ cho cậu nếm hậu quả khi dám đột nhập vào đây.
Phương Châu Hoa đứng phía sau lưng của Cố Ngạn Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Gia Tường, cô biết rõ cậu là người của Dương Hoài Châu nên hiện tại cô rất mong những chuyện Hàn Gia Tường sắp nói có liên quan đến Âu Diệu Hàm, một chút thông tin thôi cũng được.
Hàn Gia Tường vẫn giữ nụ cười ngả ngớn trên môi, cậu giơ bàn tay của mình ra trước mặt của Cố Ngạn Thanh: “Tay này, tự anh nắm rồi nhìn đi.”
“Hả?” Phương tiểu thư mở to hai mắt nhìn Hàn Gia Tường, đùa với cô à? Sao tự nhiên lại bảo Cố Ngạn Thanh nắm tay của cậu? Nắm tay làm cái gì?
Cố Ngạn Thanh nhíu chặt đôi mày, nhìn Hàn Gia Tường bằng cặp mắt nghi hoặc, chuyện năng lực đặc biệt của anh ngoại trừ ma cà rồng cấp cao của học viện thì không còn một ai biết cả, ngay cả người được kiểm tra cùng anh là Cố Trạch Vũ và Lâm Quang Vân cũng chưa biết chuyện này. Khi nãy, lúc mà cậu nói anh đã cố vượt qua mấy vòng kiểm tra năng lực là anh đã thắc mắc, khó hiểu rồi chỉ là việc đấy không quan trọng bằng việc tại sao Hàn Gia Tường lại xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ Cố Ngạn Thanh thật sự rất muốn biết sao Hàn Gia Tường lại biết được mấy chuyện này.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Hàn thiếu gia liếc mắt một cái liền biết Cố tiểu thiếu gia đang thắc mắc điều gì, cậu không muốn phí thời gian ở đây nữa bèn nói: “Tôi có bạn ở trong học viện, đừng làm mất thời gian nữa hãy mau đến đây tự nhìn đi.”
Cố tiểu thiếu gia tiến lên một bước đặt tay của mình lên bàn tay của Hàn Gia Tường, đôi mắt của anh nhắm nghiền lại tập trung tinh thần để có thể nhìn thấy quá khứ của cậu, anh thấy Hàn Gia Tường đã đi qua một khu vườn bằng kính, tiếp đó chính là hình ảnh về cuộc trò chuyện giữa cậu, Vưu Thế An và Âu Diệu Hàm. Cố Ngạn Thanh đang muốn nhìn thêm một chút nữa thì bỗng có một lực đẩy anh ra khỏi tâm trí của Hàn Gia Tường.
“Nhìn bấy nhiêu đó là được rồi, đừng có đào sâu quá khứ của tôi.” Hàn thiếu gia rút tay lại, lạnh lùng cất giọng nói xong thì xoay người hướng về phía cửa sổ, trước khi biến mất cậu đã để lại một câu: “Mọi chuyện ở đấy tôi sẽ lo liệu, tranh thủ đến đi.”
Sau khi cậu rời đi, Cố Ngạn Thanh bước đến đóng chặt cửa sổ lại rồi quay trở lại đứng bên cạnh Phương Châu Hoa, anh kéo cô ngồi xuống giường, biết cô đang thắc mắc điều gì nên anh chủ động nói rõ: “Hầu như ma cà rồng cấp S nào cũng đều có năng lực đặc biệt, năng lực đặc biệt của tôi đã thức tỉnh rồi đó là có thể nhìn thấy được quá khứ của người khác kể cả ma cà rồng, nhưng nếu là ma cà rồng cấp cao thì tôi chỉ có thể nhìn thấy được những gì mà họ cho tôi thấy thôi. Tôi đã thấy được nơi giam giữ Âu Diệu Hàm rồi, tôi sẽ nói chuyện này cho anh ba biết.”
Phương Châu Hoa gật gù hiểu ra, cảm giác thật vi diệu, đột nhiên cô thấy làm ma cà rồng cũng tốt, cũng xịn xò thật. Cố Ngạn Thanh bỗng nắm tay, nhìn cô bằng cặp mắt cún con, anh như đang làm nũng với cô: “Hoa Hoa! Sáng mai tôi phải quay trở lại học viện rồi, tối nay em hãy ở lại chăm sóc cho tôi có được không? Tôi vẫn còn đang bị thương, không thể tự chăm sóc cho mình được, tôi không muốn ai chăm sóc cả, ngoại trừ em.”
“Được, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh.” Bà chủ Phương gật đầu đồng ý, cô thừa nhận bản thân không có tiền đồ, sức chịu đựng quá kém, chưa gì đã bị anh dụ dỗ rồi. Có lẽ là sau khi nhận ra mình đã thích anh thì mỗi lần đối diện với anh phòng tuyến của cô đều bị sập, sập không còn một chút gì cả.