Âu Diệu Hàm biết mình lỡ lời nên vội đánh vào miệng của mình vài cái rồi cười trừ nhanh chân chạy đi mất. Phương Châu Hoa ngượng ngùng hắng giọng: “Bánh ngọt thì để sau đi, bây giờ mời anh ra khỏi phòng của tôi, tôi cảm thấy mình cần được nghỉ ngơi.”
Cố Ngạn Thanh chỉ cười cười, đầu gật gù xoay người đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại anh ngay lập tức nhắn tin báo cho anh ba của mình biết chuyện Âu Thanh Nguyên đã bị biến thành ma cà rồng, những chuyện còn lại phải xem anh ba của anh thể hiện như thế nào rồi.
Phương Châu Hoa nằm dài trên giường, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện bản thân lần đầu bị ma cà rồng tấn công, khi đó sợi dây chuyền của cô đã phát sáng sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Rõ ràng ma cà rồng không thể xóa được ký ức của cô mà, hơn nữa cô đã về đến tiệm bánh bằng cách nào?
Chuyện này còn kỳ lạ hơn cả chuyện ma cà rồng có trên đời nữa, Phương tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm ra được đáp án. Phương Châu Hoa sờ lên mặt sợi dây chuyền, bây giờ trong đầu cô còn xuất hiện thêm một câu hỏi nữa đó là sợi dây chuyền này có nguồn gốc từ đâu? Cô ngồi bật dậy nhanh chóng đi xuống tìm ba mẹ để hỏi rõ nguồn gốc của sợi dây chuyền đặc biệt này.
“Ba mẹ!” Phương Châu Hoa chạy nhanh xuống lầu, thấy ba mẹ của mình ở phòng khách cùng hai người anh trai thì cất giọng gọi.
Phương Hà Uy cùng Lạc Cẩm Oanh vừa định đi ra ngoài thì nghe con gái gọi, hai người lại ngồi xuống chờ xem Phương Châu Hoa muốn nói điều gì. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, nâng sợi dây chuyền lên rồi hỏi: “Ba mẹ! Sợi dây chuyền này có nguồn gốc từ đâu vậy ạ? Nó đã được đeo trên người của con từ khi nào thế?” Kể từ khi cô có nhận thức thì nó đã được đeo trên cổ cô rồi.
“Sao đột nhiên con lại hỏi đến chuyện này?” Lạc Cẩm Oanh có hơi giật mình khi nghe con gái hỏi về sợi dây chuyền.
Nhìn thấy thái độ khác lạ của mẹ và mọi người Phương Châu Hoa bắt đầu phân vân không biết có nên nói cho mọi người biết về chuyện sợi dây chuyền đột nhiên phát sáng hay không, cô mím môi im lặng vài giây sau đó mới mở miệng nói: “Tự nhiên con tò mò vậy thôi ạ.” Trước mắt cô khoan hẳn nói thì hơn.
Lạc Cẩm Oanh đưa mắt nhìn chồng của mình, Phương Hà Uy hiểu ý bèn cất tiếng nói: “Sợi dây chuyền này đã được đeo kể từ khi con chào đời, đây là món quà mà thím út của con đã tặng cho con.”
“Thím út? Con còn có thím út nữa ạ?” Phương Châu Hoa kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn ba mẹ của mình, cô có thím út từ khi nào? Tại sao cô lại không biết vậy?
Phương Hà Uy vươn tay xoa đầu Phương Châu Hoa, đôi mắt thoáng đượm buồn khi nhắc đến em trai của mình: “Thật ra ngoại trừ bác cả của con thì ba còn có một người em trai nhưng đã mất sau khi con chào đời không được bao lâu. Chú út cùng thím út của con cực kỳ yêu thương con, ngay khi con chào đời thì họ đã tặng cho con sợi dây chuyền này với hy vọng nó sẽ mang nhiều điều tốt lành, bảo vệ cho con khỏi mọi sự nguy hiểm.”
Quả thật là nó đã bảo vệ cho cô, Phương tiểu thư gật gù nghe ba mẹ của mình kể thêm một số chuyện của chú út thì quay trở về phòng nghỉ ngơi. Bây giờ khi nhớ lại những chuyện lúc nhỏ thì Phương Châu Hoa mới nhận ra sợi dây chuyền này đã bảo vệ, cứu cô rất nhiều lần rồi, cô mân mê mặt dây chuyền tự hỏi rốt cuộc nó có sức mạnh gì? Có linh tính hay không? Chỉ đơn giản là bảo vệ cho cô khỏi nguy hiểm thôi sao?
Nằm trên giường Phương Châu Hoa bắt đầu suy nghĩ, sắp lại những chuyện đã xảy ra với mình, đang rơi vào những suy nghĩ của chính mình cô bỗng giật nảy mình khi nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ phía cửa sổ. Phương Châu Hoa suýt nữa thì đã hét toáng lên vì sợ hãi khi thấy Hàn Gia Tường xuất hiện, cậu leo vào trong phòng đứng trước giường của cô vẫy tay chào: “Hi! Không làm cô sợ chứ?”
Khóe môi Phương tiểu thư giật giật, trong lòng thật muốn mắng người, cô nhíu mày khó chịu đáp: “Anh thử đoán xem là tôi có bị dọa sợ không? Rốt cuộc là anh muốn cái gì ở tôi? Tại sao cứ luôn tìm đến tôi vậy? Hay anh muốn lợi dụng tôi để làm hại đến mọi người ở Cố gia?” Nếu muốn lợi dụng cô gây hại đến Cố gia thì Hàn Gia Tường lầm to rồi, cô sẽ không để người khác lợi dụng đâu.
“Không, không, tôi đến đây chỉ để xem cô như thế nào thôi, tôi nghe nói cô hôn mê nên chạy đến bệnh viện thăm, nhưng khi thấy có quá nhiều thợ săn ở đó tôi sợ không dám thăm nữa, biết cô đã xuất viện nên chạy đến thăm.” Hàn Gia Tường lắc lắc đầu giải thích.
Phương tiểu thư khẽ cau mày, bĩu môi, vẻ mặt như muốn nói với Hàn Gia Tường rằng thử nhìn mặt cô xem có tin lời cậu nói hay không? Lừa ai chứ? Sợ thợ săn không dám đến bệnh viện mà lại dám đến tận nhà của thợ săn ma cà rồng sao?
Hàn Gia Tường mím môi cười cười, vẻ mặt của cô tất nhiên là cậu biết cô đang nghĩ gì rồi, bỏ qua chuyện này cậu đột nhiên hắng giọng, đứng nghiêm chỉnh nở một nụ cười vô hại: “Tôi xin phép được giới thiệu lại về mình, tôi tên là Hàn Gia Tường là một ma cà rồng cấp S. Sau này tôi sẽ gọi cô là chị có được không? Bởi vì… tôi nhỏ tuổi hơn, hơn nữa tôi luôn muốn có một người chị gái cho nên sau này tôi sẽ gọi chị là chị nha.”
“Cậu gọi ai là chị? Ai là chị gái của cậu hả?” Từ phía cửa sổ lại truyền đến một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn. Cố Ngạn Thanh từ cửa sổ nhảy vào bên trong phòng, thoắt một cái liền đứng đối mặt với Hàn Gia Tường, bảo vệ cho Phương Châu Hoa.
Phương Châu Hoa đặt tay lên trán che đi gương mặt bất lực của mình, từ khi nào phòng ngủ của cô lại có thể để bọn họ tùy tiện ra vào như thế? Bây giờ cô thật sự rất muốn ngất thêm lần nữa để thoát khỏi tình cảnh này. Ngày mai cô phải cho người bịt kín cửa sổ lại, cô sợ một ngày nào đó khi mình đang ngủ thì bị ma cà rồng lẻn vào hút sạch máu thì bộ xương khô lúc nào không hay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT