Phương Châu Hoa nhíu mày chầm chậm bước ra từ phòng thay đồ, đôi mắt của cô hơi híp lại nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn Thanh dường như đang muốn xác minh điều gì đó. Ngay khi đến gần cô dí sát mặt mình vào mặt của anh, nhìn thẳng vào mắt của Cố Ngạn Thanh sau đó thốt lên: “Đúng thật là có màu tím này, đôi mắt của anh sao lại có màu tím thế? Tôi nhớ lúc trước mắt của anh màu nâu cơ mà.”
Cố Ngạn Thanh nghe Phương Châu Hoa hỏi thế mới chợt nhận ra từ nãy cho đến giờ bản thân anh đã quên mất việc phải ngụy trang, che đi đôi mắt màu tím của mình. Anh im lặng một lúc lâu mới cất giọng nói: “Cô nói gì thế? Mắt của tôi trước giờ vẫn là màu tím, cô bị hoa mắt rồi.”
“Không thể nào! Tôi dám chắc chắn bản thân mình không thể nào nhớ lầm được, tôi dám chắc là màu mắt lúc trước của anh là màu nâu.” Phương Châu Hoa lắc đầu khẳng định bản thân không có bị hoa mắt, nếu không phải lúc nãy cô chỉ để ý đến chuyện học võ thì đã nhận ra từ lúc đó rồi, sẽ không đợi đến khi vào phòng thay đồ rồi mới nhớ ra.
Cố Ngạn Thanh thấy bản thân không thể phủ nhận được nữa nên chỉ đành gật gù thừa nhận, anh hơi cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt của cô, hỏi: “Nếu không thể che giấu được nữa thì tôi đành phải thừa nhận vậy. Đúng, đúng thật là mắt tôi có màu tím, thế thì cô có muốn biết tôi làm cách nào để che giấu màu mắt này hay không?”
Phương tiểu thư định đáp lại rằng anh che giấu bằng việc đeo lens, hôm nay bị lộ là vì quên đeo nhưng suy nghĩ đó của cô đã bị Cố tiểu thiếu gia đoán ra được, anh giơ tay véo một bên má của cô: “Tôi không có đeo lens nên cô hãy mau gạt cái suy nghĩ đó trong đầu của cô đi. Nếu như cô thật sự muốn biết thì hãy ngoan ngoãn học võ cho thật tốt sau đó đấu với tôi một trận, chỉ cần cô đánh trúng người của tôi thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Chỉ cần đánh trúng anh một lần thôi?” Phương Châu Hoa nghi hoặc hỏi lại, nếu thật sự chỉ cần đánh trúng một cái thôi thì không phải quá dễ dàng rồi sao? Cô thật sự rất tò mò nếu như không phải là đeo lens thì tại sao Cố Ngạn Thanh lại có thể che giấu màu mắt của mình được.
Cố Ngạn Thanh nhướng mày nhẹ nhàng gật đầu một cái, Phương Châu Hoa cảm thấy điều này thật quá dễ dàng, cô bắt đầu học với tinh thần khá là phấn khởi, hứng thú mà không hề hay biết rằng sắp tới bản thân sẽ khóc không thành tiếng, hối hận thì cũng đã muộn.
................................................................
Âu Diệu Hàm quay trở lại tiệm bánh ngọt, vừa bước vào trong cô đã chạm mặt người mà mình không thích là Ôn Tư Tư, cô vờ như không nhìn thấy, không quen biết mà lướt nhanh qua nhưng ngay khi vừa lướt qua đã bị Ôn Tư Tư nắm lấy cánh tay kéo lại.
Âu tiểu thư nhíu mày nhìn người con gái trước mặt với cặp mắt có phần sắc lạnh: “Xin hỏi có chuyện gì mà cô Ôn lại kéo tay tôi lại thế?”
“Tôi nghe nói cô thích anh Thiên Bảo.” Ôn Tư Tư không vòng vo trực tiếp nói thẳng vào vấn đề mà bản thân đã thắc mắc suốt mấy ngày nay.
Âu Diệu Hàm rất bất ngờ, kinh ngạc khi Ôn Tư Tư lại biết chuyện này, cô gạt tay của cô ta ra sau đó nhếch môi cười nhẹ thản nhiên đáp lại: “Cô… là đang muốn dằn mặt, đánh ghen à? Nếu thật là vậy thì tôi nghĩ cô không cần phải làm gì đâu, bởi vì tôi đã không còn thích chồng sắp cưới của cô nữa rồi. Bây giờ, tôi chỉ xem anh ấy như anh trai của mình thôi.”
Ôn Tư Tư nhíu mày nghi hoặc, trong lòng vẫn không tin lời của Âu Diệu Hàm, mấy tiểu tam cũng thường hay nói là xem như anh trai thế mà vẫn cướp chồng của người khác đấy thôi: “Cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô vừa nói à? Tình cảm mà nói buông bỏ là buông bỏ như vậy sao? Không một chút luyến tiếc?”
Âu tiểu thư cười khẩy một tiếng không nhanh không chậm đáp trả: “Làm ơn đi, trên đời này còn có biết bao nhiêu người đàn ông tốt, đẹp trai hà tất gì tôi phải đi làm kẻ thứ ba giật chồng người khác?”
“Tôi sẽ tạm thời tin lời cô nói, nếu như để tôi thấy cô ve vãn anh ấy thì cô không xong với tôi đâu.” Hai mắt Ôn Tư Tư lườm lườm buông lời cảnh cáo sau đó cất bước rời khỏi tiệm bánh.
“Đúng là mụ điên.” Âu Diệu Hàm phủi phủi cánh tay mà Ôn Tư Tư vừa mới nắm rồi đi vào bên trong phòng làm bánh.
...............................................................
Năm giờ chiều, bà chủ Âu đang loay hoay làm bánh vừa xoay người định lấy thêm nguyên liệu thì bị giật nảy mình khi thấy Phương Châu Hoa đứng sau lưng mình, cô ôm ngực đánh nhẹ vào bả vai của bạn thân: “Cậu làm tớ giật cả mình, cậu là ma hay sao mà đi đứng không nghe tiếng động gì hết vậy?”
Vừa nói dứt lời, Âu Diệu Hàm mới để ý thấy gương mặt của nhỏ bạn thân phờ phạc không còn chút sức sống, cô cau mày hỏi tiếp: “Cậu đi lấy quà gì mà trông cậu thê thảm, phờ phạc dữ vậy?”
“Quà cái gì chứ? Cậu có biết Cố Ngạn Thanh dẫn tớ đi đâu không? Anh ta dẫn tớ đến phòng tập võ sau đó là bắt tớ học võ nói cái gì mà để phòng thân, tớ bị anh ta dụ dỗ đồng ý học có ai ngờ chỉ mới ngày đầu tiên học anh ta đã quăng tớ nằm la liệt ở dưới sàn chín lần, là chín lần đó.” Phương Châu Hoa nghiến răng, nghiến lợi bức xúc kể.
Âu Diệu Hàm há hốc miệng, nhăn mặt vài giây rồi phì cười, cô gật gù cảm thấy Cố Ngạn Thanh bắt Phương Châu Hoa học võ cũng đúng, quả thật là sau này bạn thân cô có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, học để phòng thân cũng tốt.
Bà chủ Phương đột nhiên nhớ ra chuyện Cố Ngạn Thanh có đôi mắt màu tím nên liền kéo Âu Diệu Hàm ngồi xuống ghế kể cho bạn thân của mình nghe. Âu tiểu thư sau khi nghe xong thì cười cười vỗ nhẹ lên bàn tay của Phương Châu Hoa, chậm rãi cất giọng: “Cậu hãy tập làm quen đi, còn rất nhiều chuyện lạ ở phía sau đấy, từ từ cậu sẽ được trải nghiệm, tận mắt chứng kiến những điều tưởng chừng như sẽ không bao xảy ra.”
Phương Châu Hoa nhíu mày không hiểu mấy lời Âu Diệu Hàm vừa nói, nói như kiểu bạn thân cô biết nhiều chuyện kì lạ lắm vậy.