Vừa nhìn thấy Cố Ngạn Thanh sắc mặt của Phương Châu Hoa ngay tức khắc thay đổi, cô vẫn còn giận anh vụ ở trung tâm thương mại nên không hề cho anh một sắc mặt tốt, lá gan của cô càng lớn khi hất mạnh tay của anh ra khỏi người mình, quay mặt sang chỗ khác không nói với Cố tiểu thiếu gia lời nào.

Âu Diệu Hàm há hốc miệng, sửng sốt kinh ngạc trước hành động lớn gan lớn mật của Phương Châu Hoa, cô biết rõ trước giờ bạn thân của cô luôn rất sợ Cố Ngạn Thanh, hôm nay lại trừng mắt, hất tay e là vị Cố tiểu thiếu gia này đã chọc giận gì bạn thân của cô rồi.

Âu tiểu thư từ kinh ngạc bắt đầu chuyển sang lo lắng cho Phương Châu Hoa, qua vài lần tiếp xúc cô có thể thấy được tính tình của Cố Ngạn Thanh không được tốt lắm, hơn nữa anh còn là ma cà rồng nếu như thật sự chọc cho anh tức giận thì bạn thân của cô sẽ gặp nguy hiểm mất, nhưng cô cũng không thể nói rõ cho Phương Châu Hoa hiểu được.

Cố Ngạn Thanh hoàn toàn không để Vưu Thế An vào mắt, hiện tại trong mắt anh chỉ có duy nhất Phương tiểu thư, anh biết Phương Châu Hoa vẫn còn giận mình chuyện ở trung tâm thương mại nên không chấp nhất việc bị cô ghét bỏ, hất tay mình ra ngược lại Cố tiểu thiếu gia còn cười cười lấy lòng: “Tôi biết cô vẫn còn tức giận về chuyện ở trung tâm thương mại, tôi đến đây là để xin lỗi mong cô có thể bỏ qua, tha thứ cho tôi một lần có được không?”

Thái độ này của Cố Ngạn Thanh khiến cho Âu Diệu Hàm cùng với Cố Tư Nhuệ há hốc miệng, hai mắt trợn ngược không tin vào mắt và tai của mình, cả hai nhìn nhau đầy sự nghi hoặc, Cố Tư Nhuệ ngoáy ngoáy lỗ tai của mình xác định là bản thân không hề nghe nhầm, Cố tiểu thiếu gia khiến cho Âu Diệu Hàm hoàn toàn quên mất chuyện người bên cạnh là một ma cà rồng, cô và Cố Tư Nhuệ nhìn nhau một lúc cô mới chợt nhớ ra anh là ma cà rồng, cô vội quay đầu rụt cổ quay trở lại dáng vẻ sợ sệt.

Phương Châu Hoa cũng không thể nào tin được người kiêu ngạo như Cố Ngạn Thanh lại hạ mình xin lỗi mình, cô mở to hai mắt nhìn anh một hồi lâu, dáng vẻ thành tâm hối lỗi của anh khiến cho cô mềm lòng, tuy cơn giận đã nguôi ngoai được một phần nào đó nhưng bề ngoài bà chủ Phương vẫn cố tỏ ra tức giận, không thèm đếm xỉa gì đến anh.

Cố Ngạn Thanh làm sao có thể không nhận ra được ánh mắt của Phương Châu Hoa đã thay đổi, anh biết cô đã bớt giận rồi, anh cười tươi tiếp tục cất giọng nói: “Cô yên tâm sau này tôi sẽ không như thế nữa, để chuộc lỗi tôi sẽ đãi cô ăn một tháng luôn, ăn cái gì cũng được.”

“Thật?” Bà chủ Phương quay ngoắt sang nhìn anh, giả vờ ho khụ khụ vài tiếng rồi ngờ vực hỏi, mặc dù cô không phải là một kẻ háo ăn nhưng bỗng nhiên được người ta đãi ăn cả một tháng ai mà nỡ chối từ chứ?

“Thật, lời tôi nói chưa bao giờ là giả cả.” Cố tiểu thiếu gia gật đầu khẳng định chắc chắn những lời mình vừa nói.

Khóe môi của Phương Châu Hoa khẽ cong lên, cô hắng giọng rồi chậm rãi đáp: “Tôi tạm thời bỏ qua cho anh đấy.”

Vưu Thế An ngồi ở đấy nhíu chặt đôi mày, cảm thấy bản thân bỗng trở thành một kẻ vô hình, hắn liếc nhìn Cố Ngạn Thanh sau đó lên tiếng: “Hoa Hoa! Người này là ai vậy? Trông anh ta không được đàng hoàng cho lắm.” Vưu Thế An không một chút kiêng nể mà thẳng thắn nói Cố tiểu thiếu gia là người không đàng hoàng, ý tứ của hắn rất rõ ràng là muốn cô tránh xa Cố Ngạn Thanh.

Cố Tư Nhuệ vừa nghe xong liền quăng cặp mắt sắc lạnh cho Vưu Thế An, Cố Ngạn Thanh nhếch môi cười khẩy một tiếng không nhanh không chậm đáp trả: “Kẻ không đàng hoàng chưa biết là ai đâu, theo tôi nghĩ kẻ không đàng hoàng, đáng ghê tởm chính là kẻ đang cố tìm cách uống máu của bạn mình.”

Vưu Thế An giật nảy mình chột dạ, hai mắt trừng trừng nhìn Cố tiểu thiếu gia, trong lòng tự hỏi những lời Cố Ngạn Thanh vừa nói là có ý gì, chẳng lẽ anh nhìn ra được điều gì? Trong đầu của hắn có một suy nghĩ đáng sợ thoáng qua, có lẽ nào người đàn ông ngồi bên cạnh hắn cũng là một ma cà rồng? Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua vài giây sau đó bị chính Vưu Thế An gạt bỏ, làm sao có thể được chứ? Nếu Cố Ngạn Thanh thật sự là ma cà rồng thì hắn đã cảm nhận được rồi.

Ngoại trừ Vưu Thế An thì những người còn lại đều nói chuyện rất khá vui vẻ, Cố Ngạn Thanh luôn bắt chuyện với Phương Châu Hoa khiến cô hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hắn, anh đã thành công khiến cho hắn trở nên vô hình trong mắt cô.

Vưu Thế An không tiếp cận, nói chuyện được với Phương tiểu thư nên trong lòng bắt đầu hoảng loạn, bề ngoài hắn luôn tỏ ra bình thản nhưng thật chất đã gấp gáp, hoảng vô cùng. Đợi sau khi mọi người trò chuyện, ăn uống xong chuẩn bị ra về thì hắn đã ngay lập tức kéo Phương Châu Hoa đi ra chỗ khác để nói chuyện riêng.

Cố Tư Nhuệ thấy em trai của mình đứng tựa người vào xe, tay đút vào túi, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười tràn ngập sự khinh bỉ, xem thường, anh tiến đến cất giọng hỏi: “Nghe được cái gì rồi?”

“Một kẻ chưa gì đã tính đến chuyện ăn bám phụ nữ.” Cố Ngạn Thanh cười khẩy chậm rãi đáp, sau khi trả lời xong anh cất bước đi về phía của Phương Châu Hoa, khoác tay lên vai của cô: “Tôi có một món quà muốn tặng cho cô, món quà này xem như là món quà để chuộc lỗi, tôi đưa cô đi lấy quà.”

Không để cho bà chủ Phương phản ứng Cố Ngạn Thanh đã ôm chặt bả vai đưa cô rời đi. Ngồi trên xe, Phương Châu Hoa nhíu mày hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đưa cô đến nơi mà nơi đó có thể khiến cô học cách tự bảo vệ mình.”

Phương Châu Hoa nhíu mày nhìn Cố tiểu thiếu gia chằm chằm, cái gì mà nơi có thể khiến cô học cách tự bảo vệ mình chứ? Trong lòng cô bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô lắc đầu từ chối không muốn đến nơi đó: “Không, tôi không đến đó đâu, không phải anh nói là muốn tặng quà xin lỗi cho tôi sao? Quà đó là như thế này à?”

“Đến đó rồi tôi sẽ đưa cho cô.” Cố Ngạn Thanh nhướng mày, cong nhẹ khóe môi khi thấy cô sợ sệt, chưa gì đã sợ như vậy rồi đợi đến khi tới nơi chắc Phương Châu Hoa khóc luôn mất.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play