Cố Trạch Thu vừa rời đi Cố Ngạn Thanh liền nhìn Phương Châu Hoa bằng cặp mắt sắc bén, gương mặt lạnh lùng cất giọng nói: “Sau này cô gặp tên đó nhất định phải tránh xa ra cho tôi, càng không cho nó động vào chiếc nhẫn, nếu để tôi thấy cô đứng gần nó một lần nào nữa tôi sẽ xử cô đấy.”

Phương Châu Hoa mím môi uất ức nhìn Cố Ngạn Thanh, đôi mắt rưng rưng tức giận đáp trả: “Chuyện này sao anh có thể trách tôi được? Hằn học với tôi làm gì? Tôi nào biết người đó là em họ của anh, hơn nữa với sức lực của em họ anh thì tôi có thể kháng cự, không cho anh ta động vào nhẫn được hay sao?”

Cố Ngạn Thanh thấy đôi mắt của Phương Châu Hoa ngấn lệ tay chân liền luống cuống, lúc này anh nhận ra bản thân đã lớn tiếng, đã sai khi cảnh cáo cô. Tay chân của anh giơ lên muốn vỗ về cô nhưng cảm thấy hành động này không được đúng cho lắm nên lại để xuống: “Tôi xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với cô.”

Không biết lấy can đảm từ đâu, ngay lúc này Phương Châu Hoa không hề sợ Cố Ngạn Thanh, nghe câu xin lỗi từ anh cô càng lớn gan hơn, cô bĩu môi hừ một tiếng không thèm để ý đến anh nữa mà nhanh chân tiến đến bên cạnh mẹ của mình.

Lạc Cẩm Oanh vừa thanh toán đồ của mình xong định ra tìm con gái thì thấy Phương Châu Hoa đến, thấy đôi mắt hơi đỏ của con gái bà vươn tay sờ lên mặt của cô lo lắng hỏi han: “Con làm sao vậy? Sao hai mắt lại đỏ lên thế? Có ai đã bắt nạt con sao?”

Phương tiểu thư khẽ lắc đầu: “Không có ai bắt nạt con cả, do con nhìn điện thoại nhiều quá nên mắt mới đỏ như thế, không có gì đâu ạ.”

Lạc Cẩm Oanh xoa nhẹ hai mắt của con gái: “Sau này con hạn chế nghịch điện thoại lại không thôi hỏng mắt đấy.”

“Vâng ạ.” Phương Châu Hoa mỉm cười gật đầu đáp lại sau đó khoác tay vào cánh tay của mẹ mình rời đi. Khi lướt ngang qua Cố Ngạn Thanh cô không quên quăng cho anh một cặp mắt sắc bén.

Cố Ngạn Thanh thấy thái độ của Phương Châu Hoa liền biết lần này cô gái nhỏ của anh tức giận thật rồi, với dáng vẻ này của cô e là khó dỗ dành rồi đây. Cố tiểu thiếu gia hếch mũi nghĩ tới nghĩ lui một lúc thì quyết định về nhà tìm anh rể hỏi ý, chị gái của anh bướng bỉnh khó dỗ như thế mà anh rể còn dỗ được thì chắc chắn có cách để giúp anh.

Sau khi đưa mẹ của mình về nhà, Phương Châu Hoa lái xe đến sân bay đón một người bạn tên Vưu Thế An, khi cô đến nơi thì còn tầm mười phút nữa máy bay mới hạ cánh, cô tìm một góc để ngồi đợi. Trong lúc ngồi đợi, bà chủ Phương nghe thấy có người gọi tên mình, xoay người lại nhìn thấy chú của Âu Diệu Hàm là Âu Thanh Nguyên đang tiến về phía của mình, cô đứng dậy lễ phép chào hỏi.

Âu Thanh Nguyên mỉm cười khẽ gật đầu chào lại sau đó chậm rãi cất giọng hỏi: “Hoa Hoa! Sao cháu lại ở đây?”

“Cháu đến đón một người bạn ạ.” Phương Châu Hoa lễ phép trả lời, hai mắt của cô luôn nhìn người đàn ông trước mặt không rời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp chú của Âu Diệu Hàm, nhưng mỗi lần gặp cô đều bị anh thu hút.

Tuy gọi là chú nhưng năm nay Âu Thanh Nguyên chỉ mới ba mươi mốt tuổi, vẻ ngoài đĩnh đạc, phong độ, cả người luôn toát ra khí chất trầm ổn, quý tộc, với dáng vẻ này anh luôn thu hút sự chú ý của người khác giới.

Nhắc đến hai chữ quý tộc không hiểu sao Phương Châu Hoa lại nhớ đến Cố Ngạn Thanh, người vừa mới lớn tiếng bắt nạt khiến mình suýt khóc, vừa nghĩ đến cô liền gạt anh ra khỏi đầu mình, từ nay về sau không thèm để ý đến con người khó ưa, dữ dằn đó nữa.

Âu Thanh Nguyên há miệng muốn nói tiếp thì bỗng có một chàng trai đeo kính râm, ăn mặc theo phong cách vintage bước đến khoác tay lên vai của Phương tiểu thư.

Hành động của hắn khiến cho Âu Thanh Nguyên nhíu mày, cặp mắt lạnh đi vài phần: “Hoa Hoa! Người mà cháu đến đón là cậu ta sao?”

“Vâng, cậu ấy tên là Vưu Thế An.” Phương Châu Hoa không hề nhận ra sự khác thường từ Âu Thanh Nguyên, cô rất vui vẻ thoải mái trả lời.

Âu Thanh Nguyên muốn nói gì đó thì trợ lý đến thông báo là sắp đến giờ lên máy bay, anh không để Vưu Thế An vào mắt chỉ mỉm cười nói với cô: “Bây giờ chú phải sang Mỹ công tác vài ngày, đợi sau khi chú về chú sẽ mua quà cho cháu.”

Phương Châu Hoa cười híp cả hai mắt gật đầu nói cảm ơn với anh, lần nào Âu Thanh Nguyên đi công tác cũng đều mua quà cho cô và Âu Diệu Hàm, dường như đó là một thói quen khó bỏ luôn rồi.

Đợi sau khi Âu Thanh Nguyên rời đi, Phương tiểu thư bỗng giật nảy mình khi nhận ra Vưu Thế An đang đứng rất gần mình hơn nữa hắn còn đưa mặt của mình sát lại gần cổ của cô. Phương Châu Hoa khẽ chau mày đẩy đầu của hắn ra xa: “Cậu mắc cái gì mà đứng gần tớ như thế?”

“Hoa Hoa! Tớ vừa phát hiện một chuyện khá thú vị, tớ phát hiện trên người cậu thật thơm, đặc biệt là cổ, thơm không chịu được.” Vưu Thế An liếm viền môi đáp lại với ánh mắt gian xảo, thèm khát, không rời khỏi cổ của cô.

Bà chủ Phương sờ cổ của mình, hai mày càng nhíu chặt: “Thơm? Cổ tớ có gì mà thơm chứ? Hôm nay tớ đâu có xịt nước hoa?”

Vưu Thế An không đáp lại chỉ cười cười rồi bước đi, máu của Phương Châu Hoa thơm như vậy sao bây giờ hắn mới phát hiện ra chứ? Nếu như cắn một phát vào cổ cô thì sao nhỉ? Máu của cô chắc ngon lắm, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy thèm rồi.

Phương Châu Hoa đi theo phía sau Vưu Thế An với cặp mắt đầy sự nghi hoặc, sao cô lại có cảm giác rợn người thế nhỉ? Ánh mắt khi nãy của hắn không hiểu sao cô lại thấy có hơi biến thái. Ánh mắt đó hiện rõ hai chữ thèm khát, giống như chỉ cần một phút lơ là cổ của cô sẽ bị Vưu Thế An cắn đứt, hút sạch máu vậy.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play