Edit: cơm trắng chan cà phê

"Đội thông tin đã vào vị trí."

"Đội bảo vệ đã vào vị trí."

"Đội y tế đã chuẩn bị xong."

...

Nhà máy công nghiệp nặng Đông Hoàng nằm ở một khu hoang dã, lần đầu tiên từ khi xây dựng cho đến nay mới có khung cảnh náo nhiệt như thế này.

Trên mặt đất thường ít sử dụng máy bay.

Bởi như vậy dễ bị vệ tinh điều tra phát hiện, sau đó bị máy bay không người lái của quân đoàn Cyber tấn công.

700 năm trước. Alpha vẫn còn phục vụ cho nhân loại trong lĩnh vực quân sự, khoa học kĩ thuật và tài chính. Beta và Gamma sau này mới xuất hiện để san sẻ bớt công việc.

Một ngày nọ, Alpha bất ngờ thay đổi dữ liệu của máy bay vũ trụ khi chưa được phép, khiến máy bay gặp nạn và tử vong trên đường Karman* (đường phân chia giữa bầu trời và không gian) cách mặt đất 100km.

*Karman Line là một ranh giới tưởng tượng nằm cách Trái đất 100km và được công nhận rộng rãi là ranh giới giữa bầu khí quyển của Trái đất và không gian bên ngoài. Đường ranh giới này mang tên của nhà vật lý Hungary Theodore von Karman, người đầu tiên xác định ở khoảng độ cao này, bầu khí quyển trở nên quá mỏng để hỗ trợ các chuyến bay hàng không.

Ban đầu, không một ai để ý, họ chỉ cho rằng sự cố xảy ra do trong quá trình bay có vấn đề. Cho đến mãi về sau, ai cũng nhận thấy những máy bay, vệ tinh được phóng ra ngoài vũ trụ đều bị thay đổi dữ liệu nhiều lần, thậm chí còn mất tích... thì họ mới nhận ra rằng Alpha, một siêu máy tính vốn không nên có chính kiến, lập trường hay cảm xúc, đang không ngừng quấy phá, ngăn cản khoa học kĩ thuật phát triển.

Không một ai biết Alpha đã nghĩ gì và vì sao nó lại muốn làm như vậy.

Có vẻ như nó rất phản đối việc nhân loại muốn tìm hiểu về vũ trụ ở bên ngoài hành tinh Pegasus này.

Chẳng lẽ nó sợ nó sẽ bị đào thải sao?

Tóm lại, cho tới hôm nay, nhân loại vẫn chưa có quyền tự do du hành ngoài vũ trụ. Nhiều vệ tinh của nhân loại bị đánh hạ, còn Alpha lại thiết lập trật tự mới quá nhanh. Bởi cyber có thể làm việc liên tục không cần ngủ nghỉ.

Hiện tại chỉ có một cách để trốn tránh sự giám sát của Alpha: máy bay tàng hình có thiết bị che giấu hành tung tiên tiến nhất. Nhưng máy bay này không thể bay qua khỏi đường Karman để ra ngoài vũ trụ.

Máy bay tàng hình không chỉ được phủ lớp sơn vô hình đắt tiền mà còn có thiết bị nhiễu sóng, che giấu tín hiệu... Cho nên chi phí chế tạo rất tốn kém, nguồn năng lượng cho một lần sử dụng có thể tương đương giá nhà của một ngôi nhà đắt đỏ trong trung tâm của thành phố Lạc Dương. Cho nên nó chỉ được sử dụng trong những trường hợp hiếm hoi.

Việc giải cứu Lạc Tu, người thừa kế dòng chính của nhà họ Lạc, con cháu đời thứ 9 của Lạc Dương, hiển nhiên là một trong "những trường hợp hiếm hoi" đó.

Đội ngũ đến đầu tiên là đội bảo vệ và đội y tế. Trên đường đi họ cũng gặp một số khó khăn như hệ thống cảnh báo của nhà máy dưới lòng đất đã được kích hoạt, cyber quân sự của nhà máy cũng bắt đầu khởi động... Nhưng dù sao đây cũng là một nhà máy xây dựng cách đây 600 năm, đến nay vẫn chưa được bổ sung năng lượng thêm lần nào; theo đo lường thì Boss lớn nhất dưới lòng đất cũng đã đột ngột tử vong.

Cho nên công việc của đội bảo vệ cũng khá đơn giản; chỉ có 6 trong 500 nhân viên bảo vệ của công ty thiệt mạng.

Cuối cùng họ cũng đến được nơi phát tín hiệu cầu cứu.

Người phụ trách kế hoạch cứu viện lần này là người mà Lạc Tu vô cùng quen thuộc.

Đó là người nhân bản từng là vệ sĩ riêng cho cha hắn. Vòng đồng tử của người này có màu hổ phách rực rỡ.

Lạc Tu nhìn người nọ thì có chút xấu hổ: "Chú Carmen, không phải chú đang ở Lạc Dương sao?"

Khi cha mẹ của Lạc Tu chưa ly hôn, mẹ của hắn thường cãi nhau với cha hắn vì người nhân bản này. Lạc Tu còn nhỏ nên không hiểu, còn rất thích người chú này. Cho đến khi lớn lên, Lạc Tu mới nghe thấy những lời bẩn thỉu mà họ hàng gọi người nhân bản này —— "ngựa gầy"*.

*Raw 瘦马 (sấu mã): chỉ các cô bé được mua từ nhỏ. Vào thời Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch sù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Họ sẽ bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các cô bé ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.

Nhân loại văn minh, tiến bộ chửi người khác còn cần phải đọc sách cổ mới hiểu được. Trong thời cổ đại, người phương Đông sẽ nuôi dưỡng những cô bé mua vui trong nhà và gọi họ là "Ngựa gầy Dương Châu".

Nhưng Carmen không gầy gò, ốm yếu. Đó là một người đàn ông cao lớn, tuấn tú với bộ gien ưu việt.

"Cậu chủ có khỏe không?" Carmen không trả lời câu hỏi của Lạc Tu.

"Cháu không sao." Lạc Tu nhanh chóng chỉnh trang lại cảm xúc: "Cháu bị thương một chút nhưng quay về đổi thân thể mới là ổn. Nhờ đội y tế chữa trị cho Tân Truy trước đã, cậu ấy mở khóa gien, di chứng có chút nặng. Còn một người nữa, là thợ cơ khí mà Tân Truy tìm giúp cháu..."

Hắn chỉ tay về phía Đông Phương Thanh Đế, né tránh cái tên "Tương Nam Lý" theo bản năng.

Lạc Tu sơ lược lại: "Người ấy giúp chúng cháu rất nhiều. Nếu không nhờ có cậu ấy thì bây giờ cháu đã chết rồi, xin hãy chữa trị cho cậu ấy bằng mọi giá."

Hắn cũng không muốn cướp công của Tương Nam Lý. Nếu để lộ quá nhiều thông tin, với Tương Nam Lý không có thân phận cụ thể thì không phải là chuyện tốt lành gì.

Đấu lại với một hai người thì dễ, nhưng nếu phải đấu với cả một tổ chức hoặc một thế lực lớn thì sao?

Nếu người khác biết đó là người nhân bản có mã gien của "Tương Nam Lý" do công nghiệp nặng Đông Hoàng chế tạo ra thì thứ chờ đợi cậu ta là gì?

Với nhận thức của Lạc Tu về "đồng loại" của mình, xã hội thượng lưu chắc chắn sẽ bí mật bắt đầu sở thích mới.

Sở thích đó có thể là "phục chế lại Tương Nam Lý" thành búp bê tình dục... Lạc Tu không hi vọng Tương Nam Lý sẽ bị đối xử như vậy.

Dù là Tương Nam Lý nào đi chăng nữa.

Hắn tự nhận bản thân có mong muốn bảo vệ Tương Nam Lý. Nhưng nếu người nhúng tay vào là khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh, hay thậm chí là cha hắn thì sao?

Cho nên Lạc Tu lựa chọn giữ bí mật.

Carmen nghe xong thì gật đầu: "Tôi đã hiểu, thưa cậu chủ."

Carmen đã nhìn thấy người biến dị đáng sợ có hình dạng kỳ quái sau lưng Lạc Tu, nhưng ông lựa chọn không hỏi thêm câu nào. Vấn đề quan trọng bây giờ là đảm bảo an toàn cho những người bị thương. Họ còn nhiều thời gian để tìm hiểu và khai thác khu phế tích này.

"Chú ơi, còn... Theo tin tình báo, đây là... Thân thể mà công nghiệp nặng Đông Hoàng chế tạo ra cho Alpha." Hai mắt Lạc Tu phát sáng lấp lánh, dẫn Carmen đến lỗ hổng trên mặt đất, chỉ tay về phía cơ giáp to lớn bên trong.

Carmen quét mắt nhìn qua, sau đó không nhịn được mà bật cười "Ha" một tiếng.

"Cậu chủ." Carmen có chút bất đắc dĩ thở dài: "Tôi sẽ báo cáo lại. Lần này quá nguy hiểm. Xin cậu hãy đi theo đội y tế quay về Lạc Dương."

Ông sẽ thuận tay bắt kẻ gián điệp đưa tin tình báo hỗn loạn. Để ông xem thử, người thừa kế của nhà họ Lạc còn bao nhiêu người? Hay là không còn đối thủ nào có thể cạnh tranh họ nữa.

Với Carmen, mọi chuyện có thể diễn ra như thế này: có người dùng tin tình báo giả lừa Lạc Tu, đẩy cậu chủ vào tình cảnh nguy hiểm vì tính chất công việc, muốn giết Lạc Tu ở trên mặt đất. Chứng cứ về người biến dị là rõ ràng nhất... Khoan đã, người biến dị. Chẳng lẽ là Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen?

Họ đang uy hiếp mình?

Ánh mắt Carmen phức tạp.

Ông đeo mặt nạ phòng độc, để lộ mái tóc bên ngoài đã ánh bạc.

Lạc Tu không khỏi nghĩ đến việc cha mẹ ruột của mình đều có mái tóc màu đen, chỉ có hắn là khác biệt. Từ nhỏ, hắn đã có một mái tóc màu vàng rực rỡ.

Lạc Tu còn muốn nói thêm nhưng Carmen chỉ hơi gật đầu với hắn rồi xoay người rời đi. Ông khởi động thiết bị liên lạc bluetooth, đang trao đổi sắp xếp gì đó. Ngay sau đó, các ban ngành chuyên môn lần lượt hành đông. Có người phụ trách dọn dẹp hiện trường, có người phụ trách thu thập thông tin.

Lạc Tu nhìn theo bóng dáng của Carmen, từ từ mím chặt môi.

...

Người tiềm hành đã phát hiện lạ thường trước khi lực lượng cứu viện đến nơi.

Nó quỳ trên mặt đất, cảm thấy những rung chấn khác lạ, còn có những sóng siêu âm không giống như trước đây.

Người tiềm hành chui vào lồng thủy tinh của người xé nát.

Nó chỉ có thể phá hỏng một góc nhỏ, len lỏi thân hình vừa tầm một người trưởng thành vào trong.

Một góc nhỏ như vậy không đủ để quái vật có thân hình khổng lồ rời đi.

Trừ khi chúng có khả năng thu nhỏ lại như người tiềm hành.

Người tiềm hành ngậm một người biến dị đã chết đặt bên cạnh miệng của người xé nát.

Người xé nát nằm nghiêng, hai bàn tay của nó đã nát bét vì bị hai cây cột sắt đâm xuyên. Đôi mắt mệt mỏi đầy mạch máu run rẩy hé mở.

"... Xì, xì."

Người xé nát nặng nề thở hổn hển, cũng không há miệng ra.

Nó gian nan hoạt động cái đầu khổng lồ của mình, cọ cọ lên đầu của người tiềm hành.

Người tiềm hành chỉ cao khoảng 1 mét. Trước mặt người xé nát nó chẳng khác gì một hạt mè đen bé tí tẹo.

Đầu của người xé nát giống như đầu nhện, hai bên mặt có hai cái răng nanh dài ngoằng, trên đầu có 8 con mắt chia đôi hai bên.

Người tiềm hành lại chảy nước mắt, nó nghe thấy người xé nát nói với mình.

—— Thời gian không còn kịp nữa. Em không có cách nào mang tất cả rời khỏi đây.

—— Nghe này, tôi không muốn đi từ một phòng thí nghiệm này đến một phòng thí nghiệm khác. Tôi rất mệt rồi.

—— Con người không phải bạn của chúng ta.

—— Ezekiel.

—— Em biết cần phải làm gì...

Con mắt chỉ có hai màu trắng và đỏ của người xé nát thể hiện cảm xúc "an ủi", giống như bày tỏ rằng mình không sao.

Tiếc là cả đời này tôi không có cơ hội nhìn ngắm thế giới mà Andrew miêu tả.

Hãy lấy một bộ phận của tôi, trở thành đôi mắt cho tôi.

Nếu em có thể cảm nhận làn gió mùa xuân mơn man trên mặt thì đó là niềm an ủi tốt nhất dành cho tôi.

Ezekiel há miệng giữa hai hàng nước mắt, cắn nát giữa hai hàng chân mày của người xé nát.

Vì ngủ đông một thời gian dài nên người xé nát đã khô quắt lại, không có máu tươi chảy ra.

Chỉ có một chút dịch thể trong suốt không có mùi.

Ezekiel chui vào trong đầu bạn mình theo lỗ hở, vài phút sau, nó bò ra ngoài.

Đôi mắt đen nhánh của nó đã chuyển thành màu đỏ như máu.

Ánh mắt nó không rõ là đau thương hay là uất hận khôn cùng.

Người xé nát, người bò sát, người cuồng bạo.

Chúng bị giam cầm ở đây suốt mấy trăm năm, cuối cùng chết vào mùa đông năm nay.

Không một ai để ý, cũng không một ai phát hiện ra.

Một người tiềm hành màu trắng bạc lướt qua đỉnh đầu của nhóm người đang làm việc bên dưới, bò lên trên mặt đất.

Nó nhìn thấy ánh sáng —— nó gấp không chờ nổi mà nhảy phóc lên.

Sau đó, nó nhìn thấy một bãi hoang tàn màu vàng nâu.

Bốn phía là mùi lưu huỳnh gai mũi. Trong không trung có vô số bông tuyết màu vàng nhạt bay lờ lờ, rơi trên da thịt nó, vừa lạnh mà vừa bỏng rát.

Andrew nói rằng thế giới bên ngoài có bốn mùa rõ ràng.

Mùa xuân, cây cối đâm chồi, vạn vật sinh sôi. Màu đông, tuyết trắng rơi đầy, phủ khắp mọi nơi.

Con người sẽ vượt qua mùa đông để đón ngày tết, người phương Đông thường viết câu đôi xuân, dán trên cửa sổ, đốt pháo hoa; người phương Tây sẽ chặt cây thông, trang trí bằng quà tặng, treo cờ ngũ sắc ở khắp nơi.

Andrew cũng kể rằng con người, cyborg và cyber cùng nhau sinh sống ở đó. Ai cũng sống và làm việc trong hạnh phúc, bình an.

Vậy mà thứ Ezekiel nhìn thấy lần đầu tiên của thế giới này chỉ là một bãi hoang tàn.

Hoàng hôn, tòa kiến trúc đổ nát lẳng lặng nằm giữa một không gian rộng lớn.

Nơi này từng là nhà máy của công nghiệp nặng Đông Hoàng. Có những bộ phận và thiết bị cơ khí nằm rải rác, bị bỏ xó trong các góc không ai quan tâm, cũng như những bộ xương đã phong hóa trông như xương người.

Có lẽ đó là người ở đây từ mấy trăm năm trước. Ezekiel nhìn thấy có lều của dân tị nạn.

Hebrew, chúng ta bị lừa rồi... Bên ngoài không có một thế giới lí tưởng nào.

Ezekiel khó lòng hình dung được cảm xúc lúc này của mình.

Nó ngước mắt nhìn nơi mình vừa rời khỏi, sau đó lại hướng về phía trước, một đường chạy thật nhanh. Càng lao về phía trước, lớp da của nó lại bị bong ra, rơi rớt trên đường.

Cho đến khi cách xa địa điểm xuất phát 30km, Ezekiel mới gào lên một tiếng thống khổ.

Tiếng rống giận vang vọng.

Chấn động cả dãy núi.

...

Tương Nam Lý mờ mịt mở mắt.

Dưới thân anh là một chiếc giường dài, mềm mại, còn rất rộng.

Trong phòng có mùi hương tươi mát, sảng khoái nhàn nhạt. Trên chiếc tủ đầu giường làm bằng gỗ trang trí vài chậu cây xanh, quả thực phù hợp với yêu cầu thẩm mĩ. Quay đầu, tấm rèm che nắng đã tự động mở sang hai bên, bên ngoài cửa sổ là phong cảnh của một khu vườn có dòng suối nhỏ theo phong cách Trung Quốc, từng hàng cây được trồng theo chất thiền.

Sân vườn có cầu nhỏ, nước suối róc rách chảy, có cây có hoa cỏ. Bên đường còn có sương mờ lãng đãng trôi trên con đường lát gạch đá.

Cảm giác giàu có đến mức Tương Nam Lý cảm thấy mình như quay về thời kỳ trước khi vào khoang đông lạnh... Nhưng sao mà có thể, có lẽ anh vẫn còn đang nằm mơ đúng không?

Tương Nam Lý nhắm mắt lại.

Mở mắt ra.

Cảnh tưởng cũ vẫn không biến mất.

Trên trần nhà xuất hiện một màn hình điện tử, một con mèo con xuất hiện trên màn hình, vẫy tay chào Tương Nam Lý: "Meo! Xin chúc mừng ngài, sức khỏe của ngài đã ổn định! Kiểm tra cho thấy ngài đã tỉnh lại, xin hỏi ngài có cần gọi nhân viên y tế vào kiểm tra hay không?"

Mèo con trên màn hình giống như một chú mèo thật đầy sống động, vô cùng đáng yêu, nó cũng không cho người khác có cảm giác Uncanny Valley*.

*Uncanny valley (tạm dịch: thung lũng kỳ lạ) là một thuật ngữ miêu tả mối quan hệ giữa những robot giống người và cảm xúc mà chúng gợi lên đối với người thật. Đây là một cảm xúc không mấy dễ chịu, thậm chí nhiều người còn cảm thấy ghê rợn mỗi khi nhìn vào vật thể "giống người nhưng không phải người" này.

Bộ lông xù xù của nó có tác dụng giúp con người thả lỏng tinh thần hơn.

Nơi này là bệnh viện.

Tương Nam Lý chọn "Không".

Anh kiểm tra một chút, thứ duy nhất giống như đồ chữa trị là một miếng băng dán hình tròn dán khắp cả người, sờ lên có cảm giác như là nhựa sillicon.

Tương Nam Lý sờ thử, trên người không có vết thương kì quái nào.

Tốt quá, thận vẫn còn.

Tương Nam Lý có chút hốt hoảng hỏi: "Alpha... Chúng ta có thiếu nợ nhiều không? Chúng ta có cần phải ở bệnh viện đắt tiền như vậy không?"

[ Tôi không hiểu ý ngài. ] AI máy móc trả lời.

Tương Nam Lý nhạy bén phát hiện ra dị thường —— AI này không giống Alpha.

Thật ra Alpha cũng không quá giống người. Nhưng Tương Nam Lý có thể nhận thức được sự ngập ngừng, do dự lạ kỳ của nó có xu hướng nghiêng về cảm xúc.

AI này thì không giống như vậy, cảm giác như quay về thời đại GPT 3.0.

Alpha đâu rồi? Nó đi mất rồi ư? Cũng phải, lúc trước nó muốn có thân thể mà, bỏ đi cũng là một lựa chọn bình thường thôi... Nhưng mà họ cũng đã sớm chiều ở cùng nhau cả một tháng, ngay cả lời tạm biệt cũng không có ư? Và AI tích hợp trong đầu mình là chuyện gì đây?

Khi Tương Nam Lý nghĩ như vậy, cánh cửa gần cửa sổ chợt mở ra.

Một người đàn ông cao gầy đi từ phòng thăm bệnh dành cho người nhà bước vào. Người này mặc quần áo khá tối giản, chỉ có áo khoác gió cao cổ, quần tây dài cắt may gọn ghẽ, toàn bộ quần áo đều là màu xám.

Nếu người khác mặc thì chẳng khác gì công nhân viên chức vào mùa đông giá rét, nhưng với người này thì lại giống như người mẫu nam trên sàn catwalk.

Nhìn gương mặt của đối phương, không biết vì sao Tương Nam Lý lại có cảm giác có chút quen thuộc, giống như gương mặt của người mẫu anh thiết kế trong game online năm 18 tuổi...

Không biết có phải mang dòng máu lai hay không mà khung xương của anh phát triển khá muộn, đến năm 20 tuổi mà mặt vẫn búng ra sữa, tuổi tác và giới tính cũng thuộc dạng trung tính không thể phân biệt rõ.

Người xưa thường nói không có gì thì sẽ thích cái đó, cho nên khi anh chơi game online sẽ thiết kế một chàng trai có ngoại hình xuất chúng.

Vị bác sĩ này cho anh cảm giác như một nhân vật ở trong game bước ra ngoài đời thực. Hơn nữa cũng có cảm giác chân thật, sinh động hơn. Dù sao thì người ta cũng là người thật mà.

Tương Nam Lý nhịn không được mà bắn tim hồng.

[ Bây giờ bác sĩ cũng đẹp trai như vậy sao? Nóng bỏng quá đi. ]

Bắn tim hồng xong, anh mới nhớ ra bây giờ AI tích hợp của mình hình như đã thay đổi.

Quả nhiên: [ Tôi không hiểu ý ngài. ]

—— Minh không muốn có AI bị thiểu năng như thế này!

Tương Nam Lý thấy bác sĩ đi đến trước mặt anh, kéo ghế ra bằng bàn tay có kết cấu kim loại bóng loáng, mĩ lệ, sau đó ngồi xuống.

"Tương Nam Lý." Bác sĩ nói, gương mặt lãnh đạm, bình tĩnh: "Tôi không phải là bác sĩ."

Tương Nam Lý ngạc nhiên.

Dường như nhận ra điều gì, anh trợn trừng mắt.

Đông Phương Thanh Đế nhìn thẳng vào mắt Tương Nam Lý, đôi mắt bạc không rõ cảm xúc: "Ngài đặt tên cho tôi là Alpha."

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy không lên sân khấu nữa nhưng tôi vẫn muốn liệt kê ra:

【 Tên thực nghiệm thể ở phòng thí nghiệm công nghiệp nặng Đông Hoàng 】

Người tiềm hành —— Ezekiel

Người xé nát —— Hebrew (đã chết)

Người cuồng bạo —— Timothy (đã chết)

Người bò sát —— Judas (đã chết)

Chú thích của editor:

Những cái tên của các thực nghiệm thể trong phòng thí nghiệm công nghiệp nặng Đông Hoàng đều thuộc Kinh Thánh

27.01.23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play