Kỳ Trần đi vệ sinh xong ra ngoài thì thấy Thẩm Trí đã đi mất rồi, liền chạy theo ra sân, vừa định bước tới trước mặt Thẩm Trí, oái oăm sao lại vấp phải đôi giày cao gót của chính mình mà ngã nhào về phía Thẩm Trí.
Lúc này, Tạ Tiền Thiển tình cờ nghe thấy một âm thanh cực kỳ nhỏ từ nơi nào đó nhưng Thẩm Trí không đưa tay ra đỡ lấy Kỳ Trần, anh vẫn đút hai tay vào túi và bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô gái đột ngột từ đâu bước ra.
Ngay khi cơ thể của Kỳ Trần sắp nhào đến anh thì anh lựa chọn hơi nghiêng người qua một bên né đi. Kỳ Trần thậm chí đến góc quần áo của anh cũng không thể chạm vào được và cứ như thế mà cô ta ngã nhào xuống đất, cú ngã lớn tiếng đến mức ngay cả Tạ Tiền Thiển cũng chết lặng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Trí sẽ lạnh lùng đến như vậy.
Nữ minh tinh lộng lẫy trên màn ảnh vừa ngã như chó ăn phân trước mặt anh, váy ngắn lộ ra ngoài, thảm đến mức không nỡ nhìn trực diện vào.
Thẩm Trí không cúi xuống để xem cô ta mà trực tiếp hướng về phía Tạ Tiền Thiển nói: "Hãy xử lý đi."
Nói xong, Thẩm Trí sải bước đi ra ngoài, Tạ Tiền Thiển đi tới đỡ lấy Kỳ Trần, trợ lý của cô không biết từ đâu xuất hiện, dưới sự hướng dẫn của trợ lý, Tạ Tiền Thiển bế Kỳ Trần vào trong xe bảo mẫu.
Bên kia, Thẩm Trí đã ngồi vào chiếc Cullinan và rời khỏi Tụ Nhã Lang, anh vừa bước ra thì nhận được một cuộc gọi từ sư phụ Lương, sư phụ Lương mỉm cười hỏi: "Học trò của lão tối nay biểu hiện thế nào? Có vượt qua kỳ sát hạch không?"
Thẩm Trí nửa tựa vào thành ghế sau, tay mân mê chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam, ánh mắt thâm thúy nhìn chuỗi hạt mà trả lời: "Tôi có thể nhận, sư phụ Lương có nguyện ý buông tay không?"
Sư phụ Lương đổi thành ngữ khí đầy ý tứ: "Con gái lớn rồi không thể giữ mãi bên mình."
Sau đó lão lại hỏi: "Mà này, cậu dùng cái gì khảo nghiệm cô bé?"
"Mạt chược."
"Cậu bảo con bé chơi bài?"
Thẩm Trí bình tĩnh nói: "Tôi đây chỉ là muốn xem tố chất tâm lý cùng năng lực thích ứng hoàn cảnh của cô ấy mà thôi."
Rốt cuộc, không phải ai cũng có thể bình tĩnh khi đối mặt với những con chip bảy con số trước mặt, trong khi bản thân không hề thành thạo trò chơi ấy. Cô bé này quả là có dũng khí hơn hẳn người thường.
Nhưng rõ ràng sư phụ Lương không nghĩ như vậy, trong điện thoại lão cứ hô hào con bé chỉ là một học trò nữ thôi, đừng dạy hư con bé.
Thẩm Trí day day vần trán giữa lông mày, kiên nhẫn lắng nghe sư phụ Lương nói lảm nhảm rồi mới buông điện thoại xuống.
Chú Trịnh liếc thấy Thẩm Trí trong gương với bộ dáng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nhắc nhở: "Sư phụ Lương tức giận rồi, cô bé kia quả thật còn quá nhỏ."
Lúc trước, Chú Trịnh từng theo bố của Thẩm Trí và lái xe cho ông ấy, bây giờ khi Thẩm Trí về nước thì như lẽ hiển nhiên ông sẽ theo Thẩm Trí. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé. Vì vậy, ông cũng tương đối nắm rõ những gì đã xảy ra với nhà họ Thẩm trong suốt những năm qua và ông cũng là người duy nhất bên cạnh Thẩm Trí dám lên tiếng nhắc nhở về những việc anh xử lý chưa ổn thỏa.
Thẩm Trí chỉ có thể cụp mắt xuống, quấn chuỗi hạt trầm hương về lại cổ tay của mình, tùy ý nói: "Vậy chú cho rằng nếu tôi trực tiếp cho cô bé một khoản tiền, cô ấy sẽ đồng ý cầm lấy sao?"
Chú Trịnh sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó trên đường đi vix đưa Thẩm Trí trở về Nhất Gián Đường, Thẩm Trí ngồi ở ghế sau buộc miệng thốt lên rằng: "Những người trong nhà họ Thẩm bị làm sao thế, sao lại nuôi cô bé thành ra một kẻ nghèo khó như vậy?"
Nghĩ đến sự việc đó, chú Trịnh càng thêm hoang mang, ông không còn chắc chắn về ván bài tối nay là do cậu cả dùng để thử cô Tiền Thiển hay đổi lại để cô Tiền Thiển kiếm một khoản tiền cho riêng mình hoặc là cả hai mục đích.
Nhưng điều chắc chắn là sau khi Tạ Tiền Thiển nhét Kỳ Trần vào xe bảo mẫu, cô gái sườn xám đã tìm thấy cô để giúp cô quy đổi tất cả các chip thành tiền mặt. Đơn giản giống như đi ra ngoài một vòng rồi nhặt hơn hai triệu nhân dân tệ về nhà, ai dám tin vào điều đó chứ.
Sau khi đến nhà, cô nhìn số tiền trong tài khoản càng lúc càng cảm thấy ảo diệu, cô định đi ngủ và không nghĩ ngợi gì cả. Sau khi ngủ dậy mới biết được đây có thực sự là một giấc mơ hay không.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa ngả lưng xuống thì điện thoại di động lại reo lên liên hồi, sư phụ gọi đến để hỏi thăm tình hình của cô.
Tạ Tiền Thiển im lặng một lúc trước khi mở miệng: "Sư phụ, thầy không nói rằng người đó là Thẩm Trí."
Sư phụ Lương đoán biết học trò của mình sẽ hỏi câu này nên sốt ruột nói với cô: "Thầy học võ cổ truyền cả đời, biết rõ bất kỳ mánh khóe nào cũng có cách phá giải. Chỉ duy có lòng người là khó chinh phục. Sau một thời gian dài, con sẽ biết rằng để đảm bảo vị trí đứng đầu trong một gia tộc như thế thì tâm tính của Thẩm Trí đã phải được mài dũa như thế nào? Con có thể học được rất nhiều điều khi đi theo cậu ấy nhưng đồng thời với thân phận đặc biệt của cậu ấy thì đối với con mà nói đây cũng là một bài kiểm tra sát hạch. Sau hai tháng, thầy sẽ nghiệm thu thành quả cũng như biểu hiện của con trong suốt giai đoạn này."
Không lâu sau khi sư phụ Lương cúp điện thoại, một số lạ thông báo với cô rằng ngày mai cô sẽ chính thức bắt đầu công việc.
08:30 sáng, Greentown International, Cố Diễu xuống lầu đón người đúng giờ. Tạ Tiền Thiển đã đợi sẵn ở đó từ sớm.
Trong thang máy, Cố Diễu nhìn khắp Tạ Tiền Thiển vài lượt để đánh giá thông tin nhưng trong lòng càng lúc lại càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Vào rất nhiều năm trước, anh ấy đã từng có dịp tới võ quán Lương Gia một lần, diện tích mặt bằng không phải là lớn, ẩn mình trong ngõ nhỏ, rất khó tìm và thậm chí có thể nói là hẻo lánh, ẩn khuất nhưng đó thực sự là nơi ngọa hổ tàng long. So với những võ quán khác thì việc tuyển mộ học trò để thu học phí thì nơi đây chú trọng đến chữ "duyên" chứ không rầm rộ tuyên truyền để tuyển từ bên ngoài. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Còn Lương Triệu Long là một trong số ít người ở Trung Quốc đương đại có thể được gọi là tông sư võ thuật. Ông ấy không đánh bóng tên tuổi bề thế mà chú trọng nhiều hơn đến kinh nghiệm thực chiến. Vì vậy khá nhiều học trò của ông ấy đều thuộc hạng cao thủ.
ngôn tình tổng tàiCố Diễu chỉ biết rằng mối quan hệ giữa sư phụ Lương và ông nội của Thẩm Trí là không tầm thường nhưng không nắm rõ mọi chân tơ kẽ tóc. Rõ ràng võ quán Lương Gia nên cử một người có kỹ năng thân thủ tốt đến bên Thẩm Trí, sẽ chẳng có gì đặc biệt cả nhưng điều đáng nói ở đây chính là võ quán lại cử một cô bé đến, chắc mẩm rằng sẽ dẫm phải bãi mìn của Thẩm Trí sớm thôi.
Vì vậy, ngay khi họ vào thang máy, Cố Diễu đã giải thích với Tạ Tiền Thiển: "Tôi tên là Cố Diễu, nếu cần gì có thể gọi cho tôi. Cô chịu trách nhiệm chính cho sự an toàn cá nhân của Thẩm Tổng và cũng sẽ giao phó cho cô lo toan xử lý các việc riêng. Ngoài ra, hãy cố gắng tránh xa Thẩm Tổng hết sức có thể, anh ấy không thích người lạ tới gần."
Lần đầu tiên gặp mặt, Cố Diễu không tiết lộ thêm về Thẩm Trí, anh ấy chỉ khéo léo nói với Tạ Tiền Thiển một số quy tắc nhưng phát hiện cô gái đang nhìn chằm chằm vào nút thang máy không nhúc nhích nên anh ấy cúi người nhìn cô, cô mới bất giác vuốt mái tóc ngắn rồi tháo tai nghe và hỏi: "Anh nói cái gì?"
"......" Thôi thì tự cầu may đi.
Thang máy dừng ở tầng mười tám, Cố Diễu để Tạ Tiền Thiển đợi một lúc ở quầy tiếp tân tại cửa ra vào.
Trong tay nhà họ Thẩm nắm giữ khá nhiều chuỗi ngành nghề. Sau khi Thẩm Trí trở về Trung Quốc, anh dành phần lớn thời gian của mình ở Thúy Ngọc Các và tiền thân của nó là "Thúy Ngọc Ngân Lầu" được thành lập từ thời kỳ niên hiệu Gia Khánh. Đây là một trong những tòa nhà trang sức lâu đời ở Trung Quốc. Theo dòng thời gian lịch sử, dần dà được đổi tên thành Thúy Ngọc Các và trở thành một thương hiệu thế kỷ trong ngành trang sức của Trung Quốc. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nhà họ Thẩm cũng phất lên từ ngọc bích, vàng bạc trang sức, phát triển thành Thúy Ngọc Các của hiện tại. Mặc dù đã niêm yết lên sàn từ rất lâu nhưng giờ đây Thúy Ngọc Các không còn là mảng lợi nhuận chính của tập đoàn Thẩm Thị nữa.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, ngành công nghiệp này trở nên trì trệ và ngành công nghiệp ngọc bích đã bước vào thời kỳ lợi nhuận vi mô, với sự gia tăng liên tục của các ngành công nghiệp mới và vốn đầu tư vào các trò chơi lại ngày càng gia tăng. Ngành kinh doanh lâu đời này đã dần bị những bậc tiền bối trong nhà họ Thẩm phớt lờ nhưng từ sau khi Thẩm Trí trở về Trung Quốc thì anh vẫn luôn ở trong Thúy Ngọc Các, khiến giới bên ngoài có chút khó hiểu.
Hội nghị đổi mới văn hóa công nghiệp hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Trí xuất hiện trước công chúng sau khi trở về Trung Quốc, Thúy Ngọc Các rất coi trọng sự kiện này. Giờ đi làm chính thức là lúc chín giờ nhưng sau tám giờ, các bộ phận liên quan đang làm công tác kiểm tra lần nữa để chuẩn bị cho sự kiện sắp diễn ra.