Vốn dĩ Cố Diễu định bàn bạc với Thẩm Trí xem có nên giải quyết vấn đề của cô vợ bé bỏng và hôn ước đã được ấn định từ thuở bé càng sớm càng tốt hay không nhưng vì sự ngốc nghếch của Cố Lỗi gần đây khiến lão đại không hài lòng nên anh ấy quyết định đợi qua một thời gian nữa rồi mới đề cập đến chuyện này sau.

Và từ sau khi Tạ Tiền Thiển được đào tạo qua thì tựa hồ như có người đột nhiên khai thông hai mạch Nhậm Đô của cô nên đối với quan hệ nam nữ cũng bắt đầu có chút ý thức, biểu hiện rõ nhất chính là cô sẽ bắt đầu thẹn thùng. Thẩm Trí chỉ là đang nói chuyện với cô bình thường thì đôi mắt của cô cũng sẽ bắt đầu mơ màng lang thang và mỗi khi Thẩm Trí nhìn thấy cô như vậy, anh sẽ cố ý kìm nén ý cười mà tiến đến gần cô, sau đó cô sẽ tỏ ra vô cùng lúng túng.

Nhưng đối với Thẩm Trí mà nói, đây là chuyện tốt, ít nhất cũng là một bước đột phá.

Khi họ ở bên nhau lâu hơn, trạng thái của Thẩm Trí cũng thay đổi một cách tinh tế, anh mong muốn ngắm nhìn cô, chạm vào cô thậm chí còn hy vọng rằng cô sẽ luôn ở bên cạnh anh mỗi phút mỗi giây.

Lúc đầu, Cố Diễu và những người khác chỉ để ý rằng ánh mắt của lão đại luôn hướng về Tiền Đa, ví dụ như khi Tiền Đa ngồi cạnh anh trong bữa ăn thì anh sẽ vô tình đưa tay lau khóe miệng cho cô hoặc vuốt tóc cô hoặc khi anh nói chuyện với Tiền Đa cũng sẽ kéo cô về phía mình.

Khi lần đầu tiên Tiền Đa chuyển về, tất cả họ đều nghĩ rằng đây có thể là tín hiệu cho thấy mối quan hệ đang phát triển của hai người họ.

Hầu hết thời gian khi có người ngoài ở bên, Thẩm Trí sẽ không hành động thái quá, mọi cảm xúc của anh đều tương đối được kiềm chế, chỉ sau khi đám người Cố Diễu rời đi, anh mới không nhịn được ôm cô hôn cô.

Nhưng sau một thời gian, Thẩm Trí sẽ bắt đầu vô thức kiểm tra thời gian vào buổi chiều, tần suất từ nửa giờ một lần chuyển sang đến mười phút một lần và không ngừng nói với Cố Diễu, hỏi chú Trịnh thử xem có đón được người chưa, khi nào thì về đến?

Nếu bị kẹt xe trên đường, Thẩm Trí sẽ càng thêm lo lắng, thậm chí có một khoảng thời gian trong thành phố tình trạng ùn tắc giao thông đặc biệt nghiêm trọng, Tạ Tiền Thiển về đến Nhất Gián Đường đã gần tám giờ. Cố Diễu bọn họ lúc đó vẫn chưa rời đi. Thẩm Trí đã trực tiếp ôm Tạ Tiền Thiển vào lòng, vuốt ve tay cô, vùi mặt vào tóc cô rồi dịu dàng hôn cô.

Khi đó Cố Diễu và những người khác vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, họ chỉ cho rằng lão đại và Tiền Đa đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, mỗi ngày nếu không gặp nhau như cách ba thu, âu cũng là chuyện bình thường.

Cho đến đêm Giáng sinh, Tạ Tiền Thiển nói sẽ tổ chức một bữa tiệc với bạn bè rồi gọi điện báo với Thẩm Trí rằng buổi tối cô sẽ không về thì trạng thái của Thẩm Trí sau bữa tối trở nên hơi kỳ lạ.

Anh có thể cảm nhận được sự bồn chồn đã mất từ ​​lâu đang từng chút một gặm nhấm trái tim anh, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình nhưng vào ban đêm, cảm xúc đó đột nhiên biến thành một con thú hung dữ và bùng phát. Đợi đến lúc Cố Lỗi nghe thấy có động tĩnh cùng Cố Diễu xông vào phòng Thẩm Trí thì anh đã ngã trên vũng máu, hai mắt mở to nhưng ánh nhìn lại không hề có tiêu điểm, rượu vang trong phòng bị anh đập nát toàn bộ, tủ rượu ngã xuống sàn và căn phòng trở nên vô cùng lộn xộn.

Cố Diễu sợ tới mức suýt nữa ngất đi, Cố Lỗi bế Thẩm Trí lên rồi hét vào mặt anh ấy: "Gọi cho bác sĩ Tưởng."

Sau khi bác sĩ Tưởng đến, ông ấy lập tức chữa trị cho Thẩm Trí, trong lúc hoảng loạn họ mới phát hiện ra chất lỏng màu đỏ trên mặt đất không phải là máu mà là rượu vang do Thẩm Trí đập nát.

Anh nằm trên mặt đất, trên lưng có hai chỗ bị mảnh vỡ cào trúng bao gồm cả mu bàn tay phải, vết thương không quá nghiêm trọng đều là vết thương ngoài da nhưng tinh thần của anh đột nhiên sụp đổ, rơi vào trạng thái đau đớn tột cùng.

Không nói đến bác sĩ Tưởng, ngay cả Cố Diễu và Cố Lỗi ở bên cạnh anh đã nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như thế này, đến độ đập phá căn phòng và tự làm mình bị thương.

Sau khi bác sĩ Tưởng giúp Thẩm Trí băng bó vết thương, ông ấy liền nhanh chóng liên lạc với Ansel. Sự việc này quá kỳ lạ mà còn xảy ra quá đột ngột, Thẩm Trí gần chín năm nay hầu như không hề phát bệnh và năm năm nay anh đã kiểm soát được cảm xúc của mình khá tốt. Theo lẽ thường chỉ cần anh không chạm vào phụ nữ thì việc cảm xúc của anh bị dao động có tỷ lệ cực kỳ thấp.

Nhưng chuyện xảy ra vào đêm nay, rõ ràng không có bất kỳ tiếp xúc nào với người khác giới nhưng anh lại phát bệnh ngay trong phòng của mình, tình huống này hoàn toàn lật ngược tất cả các trường hợp trong tệp bệnh án trước đây của anh, Ansel và bác sĩ Tưởng đều cảm thấy có một sự căng thẳng chưa từng có.

Sau khi Ansel biết chuyện, ông ấy lập tức gọi video với Cố Diễu, lần cuối cùng ông ấy chia tay Thẩm Trí ở Hải Thành thì trạng thái của anh rõ ràng đang hướng tới một tình huống lý tưởng, tại sao chỉ sau hai tháng thì nghiêm trọng đến mức phát bệnh như thế? Ansel hoàn toàn không thể lý giải được.

Ông ấy yêu cầu Cố Diễu kể cho ông ấy nghe mọi chuyện sau khi Thẩm Trí từ Hải Thành trở về.

Cố Diễu và Ansel đã trao đổi hơn một giờ, trong khi đó Cố Lỗi không dám rời khỏi Thẩm Trí nửa bước, 20 phút sau khi bác sĩ Tưởng cho Thẩm Trí uống một lượng nhỏ estazolam khiến anh lấy lại bình tĩnh, vì tác dụng của thuốc mà anh dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ Tưởng vội vàng đi xuống tầng dưới để tham gia cuộc trao đổi giữa Cố Diễu và Ansel, Cố Diễu chủ yếu cung cấp thông tin về cuộc sống thường nhật của Thẩm Trí để họ phân tích. Sau đó, Ansel và bác sĩ Tưởng lại trao đổi bằng tiếng Anh trong hơn 20 phút.

Cuối cùng, Ansel nói cho họ một suy đoán rất không lạc quan, trước đây họ suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng Thẩm Trí gặp được cô gái khiến anh không có bất kỳ triệu chứng phát bệnh gì, có thể là dấu hiệu từ từ hồi phục.

Nhưng lại không biết rằng, hai mươi năm qua Thẩm Trí đã tự giam mình trong một môi trường khép kín, từ chối tiếp xúc và giao tiếp với người khác giới, loại nhận thức này cho anh cảm giác an toàn nhưng một khi nó bị phá vỡ, nhận thức của anh sẽ có sự thay đổi. Trong khoảng thời gian này, cô gái đã thành công thay đổi từng chút một về nhận thức vùng an toàn mà anh đã định ra trước đó nên một khi cô biến mất bên cạnh Thẩm Trí thì đường cảnh báo của anh sẽ lại được nâng lên một mức khác và anh sẽ rơi vào vòng xoáy mất kiểm soát.

Điều này giống như một người đứng trên con tàu đã trải qua sóng gió trùng khơi, trên tàu có một lỗ thủng lớn, anh đối mặt với nguy cơ chìm tàu ​​bất cứ lúc nào nhưng lại liều lĩnh dùng những vật dụng bịt lỗ thủng để ngăn chặn nó nhưng ở đáy tàu, nơi không ai có thể nhìn thấy nó đang dần bị xé toạc. Ngay lúc này xuất hiện một khúc gỗ trôi, anh chỉ có thể ôm chặt nó để giữ cho mình cơ hội sinh tồn nhưng một khi khúc gỗ này biến mất, điều duy nhất chờ đợi anh chính là đáy tàu bị nứt hoàn toàn, anh sẽ chìm vào tận cùng của đại dương mênh mông, đây có lẽ chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Ansel dùng một ẩn dụ rất sinh động để miêu tả tình cảnh hiện tại của Thẩm Trí, sau đó ông ấy nói với họ một điều vô cùng nặng nề: "Hiện tại, cô gái ở cùng Thẩm Trí chính là khúc gỗ trôi dạt. Sự vắng mặt quá lâu của cô là ngòi nổ cho sự phát bệnh này."

Ansel nói rằng sự thay đổi tâm lý của Thẩm Trí có thể ban đầu không rõ ràng, có thể nó chỉ xuất hiện ở phương diện tình cảm của anh, người ngoài không thể phát hiện ra nhưng nhất định phải có quá trình chỉ là nhóm người Cố Diễu không chú ý nhận ra điều đó và đêm nay đột ngột phát bệnh cho thấy rằng quá trình này đã phát triển thành một trạng thái nghiêm trọng hơn.

Ansel nói loại tâm lý này có thể gọi là khao khát về mặt thể xác, sự phát bệnh cũng sẽ tương tự như vậy, anh cần phải nhìn thấy cô gái hoặc chạm vào cô. Một khi không có cô gái ở bên, anh sẽ xuất hiện cảm xúc cáu kỉnh, tiêu cực và bồn chồn khi ở một mình, nghiêm trọng hơn thì sẽ giống đêm nay vậy anh sẽ làm tổn thương chính mình hoặc thậm chí là những người xung quanh.

Nhưng cách giải quyết sau đó càng khiến họ cảm thấy nặng nề hơn, nói đơn giản là để Tạ Tiền Thiển lập tức trở về, ở bên cạnh Thẩm Trí không để cô rời đi nửa bước nhưng như vậy, cô thực sự sẽ trở thành bài thuốc của anh...... Loại thuốc mù quáng này là một xiềng xích cực kỳ nặng nề đối với bất kỳ ai.

Cố Diễu không thể quyết định, nếu Tiền Đa không muốn, họ không thể ép buộc rồi trói cô bên cạnh Thẩm Trí, vì vậy Ansel đề nghị là nói chuyện đàng hoàng với cô gái. Dù sao nếu muốn tạm thời khống chế tình trạng bệnh của Thẩm Trí thì cái giá phải trả là rất lớn. Bệnh thần kinh khác với các loại bệnh khác, bản thân nó vốn có tính biến đổi khôn lường. Yếu tố môi trường, yếu tố tâm lý, yếu tố gia đình và bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào mà mọi người dễ dàng bỏ qua đều có thể khiến bệnh tình phát triển sang một chiều hướng khác. Đây vốn là một cuộc chiến trường kỳ mà trận chiến này Thẩm Trí đã chiến đấu suốt 20 năm, Ansel không muốn công sức của anh đổ sông đổ biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play