Cố Diễu cũng không biết sau khi nhận được cuộc gọi thì lão đại làm thế nào để mà có thể kết thúc cuộc họp thuận lợi trước khi về đến nhà và tâm lý phải vững vàng như thế nào để sau khi chú Trịnh dừng xe, Thẩm Trí và Cố Lỗi đứng ở cổng nhìn đống lộn xộn trong sân, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đi nhầm cửa.

Cố Diễu vốn tưởng rằng bây giờ lão đại sẽ tức giận nhưng không, lão đại không những không tức giận, ngược lại còn bảo anh ấy trực tiếp liên lạc nhóm kỹ sư của tập đoàn Greentown đến hỗ trợ.

Vì vậy buổi tối, Thẩm Trí đứng ở hiên trước cửa nhìn sân vườn hỗn loạn, Cố Diễu không nhịn được đi tới trước mặt hỏi: "Lão đại, Tiền Đa đang làm cái quỷ gì vậy?"

Thẩm Trí chỉ là thản nhiên nói: "Chỉ là cô ấy cảm thấy hình dáng ban đầu quá đơn điệu, còn nói muốn trồng một ít hoa cỏ trong sân."

"Nhưng như là một sự thay đổi lớn, thậm chí còn gọi máy xúc tới. Hình như không giống như là muốn trồng hoa trồng cây cỏ mà là như đang đổ móng xây nhà."

Thẩm Trí nhìn vùng đất phía xa, cảm thấy hơi bối rối, mọi người đều biết Tạ Tiền Thiển thích đào hố nhưng lần này cô đào hơi lớn.

Cố Diễu có chút không xác định nói: "Khi sửa sang Nhất Gián Đường, anh nói phải cố gắng càng tinh giản càng tốt."

Tạ Tiền Thiển nhìn thấy Thẩm Trí và Cố Diễu đang đứng nói chuyện bên ngoài, cầm máy tính bảng và chuẩn bị cho Thẩm Trí xem bản thảo đầu tiên của kế hoạch do cô tự tay thiết kế nhưng cô vừa mới đi đến cửa đã nghe thấy Thẩm Trí hỏi Cố Diễu: "Anh nói xem so với người thân thiết nhất và những vật ngoài thân thì cái nào quan trọng hơn?"

Cố Diễu nói "Đương nhiên là người thân rồi."

Giọng nói của Thẩm Trí có chút mơ hồ truyền đến: "Đúng vậy, người thân của cô ấy đều không còn nữa. Đừng nói chi là một cái sân vườn, cô ấy muốn lấy bất kỳ cái gì trên người tôi thì tôi đều sẽ đưa cho cô ấy hết."

Tạ Tiền Thiển dừng lại và dựa vào cửa không nhúc nhích, cô không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Trí.

Cố Diễu kinh ngạc nói: "Tiền Đa cũng không có người thân."

Thẩm Trí phóng tầm mắt vô định nhìn về phía xăm xa nào đó, một lúc sau mới trả lời: "Có, tôi đây."

Sau đó anh xoay người vào nhà, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tạ Tiền Thiển ôm chiếc máy tính bảng dựa vào cửa, dùng một đôi sáng màu trong veo như nước nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Trí cau mày: "Em đứng đây từ lúc nào vậy?"

"Vừa rồi."

"Đã nghe thấy hết rồi?"

"Ừm."

Thẩm Trí đóng cửa lại, từng bước một đi tới trước mặt cô, trịch thượng nhìn cô: "Không có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"

Tạ Thiển ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"

Ánh mắt sau cặp kính của Thẩm Trí có chút trầm mặc, có chút thâm trầm, có chút khó hiểu, anh khẽ nhíu mày, không nói gì.

Tạ Tiền Thiển thăm dò hỏi lại: "Là bởi vì anh thích em sao?"

Trên môi Thẩm Trí đột nhiên nở một nụ cười, anh không nói gì, Tạ Tiền Thiển coi đó là sự đồng ý của anh, có lẽ là do anh xấu hổ không dám thừa nhận.

Thẩm Trí đi đến bên cạnh rót một ly nước, sau đó quay đầu lười biếng liếc nhìn cô: "Em thì sao? Có thích anh không?"

Tạ Tiền Thiển nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này và sau đó nghiêm túc trả lời anh: "Em chưa bao giờ thích bất cứ ai trước đây."

Sau đó, cô lại nói thêm: "Vì vậy, em không biết thích một người là như thế nào!"

Thẩm Trí gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn cô: "Nghĩ kỹ vấn đề này, sẽ giúp em trở thành một người phụ nữ thực sự."

Vì vậy, ngày hôm sau Cố Lỗi tò mò hỏi Tạ Tiền Thiển: "Hôm qua cô đào sân như vậy, buổi tối anh Thẩm không giận cô sao?"

Tạ Tiền Thiển rất chân thành nói với cậu ấy: "Anh ấy sẽ không nổi giận với tôi, anh ấy thích tôi."

Cuối cùng, cô quay đầu và nói thêm: "Anh ấy nói rằng sẽ cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn từ anh ấy. Chắc chắn là vì anh ấy rất thích tôi."

Cố Lỗi không thể tin được hỏi: "Chính miệng anh Thẩm nói ra."

Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Chính anh ấy đã nói."

"Đó không phải là thích mà là yêu đến chết đi sống lại, đã mê muội đến thế này."

Tạ Tiền Thiển lấy điện thoại ra và quay camera về phía trước để cắt tóc, cô có một khuôn mặt vô cùng xinh xắn, chẳng trách Thẩm Trí lại bị mê hoặc như vậy.

Cố Lỗi quay lại, đi đến chỗ Cố Diễu và nói với anh ấy, "Tôi nghe Tiền Đa nói rằng lão đại rất yêu cô ấy?"

"Là tự Tiền Đa đã nói ra sao?"

"Đúng vậy."

Mặc dù...... nhưng mà...... tại sao Cố Diễu nghe những điều đó thì cảm thấy thật kỳ quái.

Cho nên khoảng thời gian này Tạ Tiền Thiển rất bận rộn, sau đó bọn họ phát hiện trong sân cô đào hố là để xây hồ nhân tạo. Mặc dù lúc cô mới bắt đầu làm việc này có chút mơ hồ nhưng sau đó cũng từ từ ra thành hình dáng, có vẻ cũng rất giống.

Vóc dáng của Căn Bậc Ba càng ngày càng lớn, lúc mới đến nó còn hơi nhỏ, mọi người đều coi nó là mèo hoang mà nuôi, không ai nghĩ rằng con mèo hoang này chỉ trong vài tháng lại có thể lớn như vậy. Vóc dáng của nó so với những con mèo bình thường lớn hơn gấp hai ba lần, càng không nói nên lời chính là kích thước của nó đã lớn lên nhưng không vì thế mà thói quen của nó thay đổi đi, chỉ cần Tạ Tiền Thiển trở về nó vẫn thích nằm trên vai cô và bản thân không biết bây giờ mình nặng như thế nào sao.

Điều này khiến Tạ Tiền Thiển luôn đèo theo một con mèo lớn trên vai khi cô liên hệ với đội kỹ thuật về tiến độ. Nhìn từ xa, nó trông giống như một con sư tử con, khuôn mặt của nó không dễ thương như khi còn nhỏ và lộng lên ánh mắt sát khí nguyên thủy của loài động vật. Đôi mắt xanh lá đó nếu nhìn chằm chằm vào các thành viên đội kỹ thuật thì quả thật rất rợn người.

Điều này khiến cho Tạ Tiền Thiển bất kể là đi đến đâu thì trông cô có vẻ hơi đáng sợ.

Cố Diễu luôn nhắc nhở cô: "Không được để Tiểu Tam quen thói trèo lên vai cô mãi, sớm muộn sẽ khiến cô bị viêm bả vai đấy."

Căn Bậc Ba lập tức quay đầu lại nhe răng nanh dữ tợn nhìn Cố Diễu, anh ấy vô cùng hoài nghi phải chăng ngay từ lúc ban đầu bọn họ nuôi không phải là mèo. Làm gì có loài mèo nhà nào giống như Căn Bậc Ba có thể hiểu tính người và cũng nghe hiểu được tiếng người? Cứ cảm giác không đưa nó đi học tiểu học là đã làm chậm trễ tiền đồ xán lạn của nó vậy.

Nếu Tạ Tiền Thiển không ở nhà vào ban ngày, Căn Bậc Ba thường bình tĩnh đi lại trong sân vườn với cái đuôi lớn dựng đứng, tư thế uy nghiêm giống như một người giám sát lão làng.

Chắc chắn sẽ có một số công nhân muốn trêu chọc nó, đưa đồ ăn cho nó nhưng Căn Bậc Ba cư xử rất lạnh lùng và kiêu ngạo, như thể mình vốn sinh ra đã là bậc đế vương nên luôn tỏ thái độ phớt lờ mọi thứ rồi trèo lên cây, làm tổ trên gốc cổ thụ mà chờ Tạ Tiền Thiển tan học.

Nên khi những người công nhân làm việc ở đây luôn cảm thấy rằng trên đầu mình như đang bị theo dõi bởi một con mèo Alexander.

Sau đợt Nhất Gián Đường bị tấn công, trong khoảng thời gian này an toàn của Thẩm Trí được cảnh sát theo dõi chặt chẽ, vì vậy lịch trình hàng ngày của anh tương đối giảm bớt đi nhiều. Quan Minh sợ anh buồn chán nên vào cuối tuần còn đặc biệt mời anh đi chơi golf, Thẩm Trí đưa theo cả Tạ Tiền Thiển đến đó.

Khi đến địa điểm, Thẩm Trí qua gặp Quan Minh trước và Tạ Tiền Thiển đi thay quần áo.

Lần trước Quan Minh đến Nhất Gián Đường thì bị ngó lơ, vốn tưởng rằng Thẩm Trí gần đây không được tốt nhưng khi gặp gỡ nhau, anh ấy lại phát hiện Thẩm Trí vốn rất ổn, vẻ lười biếng lạnh lùng chán đời đã biến mất và trong người anh có một loại cảm giác phấn chấn nên đã hỏi anh gần đây anh đang làm gì?

Thẩm Trí nói rằng bản thân chỉ đang bận rộn với công việc của Thúy Ngọc Các, cũng không có gì đặc biệt cả.

Quan Minh nói: "Hay là chúng ta ra sân đánh trước, vừa đánh vừa trò chuyện."

Thẩm Trí liếc nhìn về hướng cửa ra vào rồi nói với anh ấy: "Chờ người."

Quan Minh tự hỏi không biết mình đang đợi ai, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy xếp ly màu trắng, áo thể thao dài tay bó sát, đội mũ lưỡi trai đang đi về phía này. Nhìn từ xa đã thấy vòng eo săn chắc và bộ ngực phổng phao nảy nở đến khó tin, cả người đều toát ra sự căng tràn sức sống.

Quan Minh nhướng mày, Thẩm Trí giơ tay ra hiệu cho Tạ Tiền Thiển: "Lối này."

Cô nhảy xuống bậc thang trong vài bước, chiếc váy xếp ly bung xòe, đôi giày thể thao của được kết hợp với đôi tất nửa ống chữ cái màu trắng, tất thảy đều toát ra một bầu nhiệt huyết trẻ trung.

Quan Minh híp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Trí: "Ai thế?"

Lúc đang nói thì Tạ Tiền Thiển đã đi tới chỗ bọn họ, Thẩm Trí cười nửa miệng nói: "Gọi anh Quan."

Tạ Tiền Thiển quay lại và lên tiếng: "Chào anh Quan."

Tuy nhiên, nụ cười của Quan Minh vẫn còn trên khuôn mặt và anh ấy ngạc nhiên chỉ tay vào Tạ Tiền Thiển "Đây là cô gái nóng bỏng lần trước ở vix mà anh không cho tôi làm quen?!?! Tự anh......"

Quan Minh nghẹn ngào nuốt chửng nửa câu còn lại rồi sau đó nghĩ đến người phụ nữ mặc đồ đen đã xuất hiện bên cạnh Thẩm Trí lúc trước khi anh ở Hải Thành, có chút kinh ngạc nói: "Cô ấy chính là nữ đặc công đó."

Thẩm Trí cau mày: "Cái gì mà nữ đặc công?"

"Trên tin tức lan truyền ấy. Tôi nói anh tốc độ cũng quá ư là nhanh đấy, từ sớm đã để người ta bên cạnh rồi."

Tạ Tiền Thiển không biết tại sao Quan Minh lại gọi mình là nữ đặc công, cô sửa lại nói: "Lúc đó tôi đang thi hành nhiệm vụ, bảo đảm sự an toàn cho anh ấy."

Quan Minh tựa vào lưng ghế, đưa mắt đảo một vòng trên mặt hai người, cười nói: "Làm ăn, hợp tác đúng không? Đi thôi, chơi vài vòng trước đi."

Quan Minh giơ gậy lên, quả bóng được ném đi, anh và Thẩm Trí sánh vai đi tới trước mặt, vừa đi vừa trò chuyện, Quan Minh nói: "Chuyện lần này xảy ra với chú ba của anh, ảnh hưởng rất lớn đến gia đình anh đúng không? Tôi nghe nói rằng rất nhiều mảng nghiệp vụ đang dần rút khỏi thị trường."

Thẩm Trí mặc một bộ quần áo giản dị kiểu Trung Quốc sáng màu, dáng người cao thẳng nhưng giọng điệu rất điềm tĩnh: "Luôn có sự đánh đổi. Thành công nhanh chóng và lợi nhuận nhanh chóng là không khả thi. Còn chị gái của anh sao rồi?"

Quan Minh "hừ" lạnh một tiếng: "Chạy đến chỗ tôi làm ầm ĩ cả lên, nói tôi không bênh vực chị ấy. Tôi có bảo rằng cũng chẳng có gì to tát, tôi vẫn dư khả năng để nuôi chị ấy và rồi chị ấy đã chửi bới muốn cắt đứt quan hệ với tôi nữa. Ôi! phụ nữ, thảo nào không thể gả đi được."

Thẩm Trí cụp mắt lắc đầu, Quan Minh lại đột nhiên cười to nói: "Chị tôi lúc cãi nhau còn nhắc đến anh."

"Hử." Thẩm Trí nheo mắt nhìn anh.

"Nói muốn tôi làm bà mối để anh cưới chị ấy, xem ra lão ma nữ nhà tôi cũng có lòng muốn ăn thịt Đường Tăng."

Thẩm Trí lạnh lùng liếc anh ấy một cái rồi quay đầu lại nhìn người phía sau, Tạ Tiền Thiển cũng vừa hay ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hạnh kia tràn ngập tia sáng mông lung khiến Thẩm Trí mềm nhũn như muốn tan chảy, anh quay đầu nhìn Quan Minh mắng: "Còn nói linh tinh nữa thì tự mình chơi đi."

Quan Minh sửng sốt một chút, bản thân mình đã nói cái gì mà khiến chiếc thuyền tình bạn nói lật là lật?

Sau khi hai người chơi vài phát bóng, Thẩm Trí nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Tiền Thiển thấy cô chắp tay sau lưng từng bước đi theo, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh.

Vừa đi tới quả bóng trước mặt, Thẩm Trí liền nói với cô: "Lại đây thử xem."

Tạ Tiền Thiển luôn có tinh thần thể thao tốt, cô rất thích các môn thể thao liên quan đến bóng nên cũng không từ chối. Cô đi về phía trước vài bước, Thẩm Trí vẫy tay với nhân viên phục vụ trên sân golf đang đứng bên cạnh cô và rồi nhân viên đưa cho cô cây gậy.

Quan Minh nhắc nhở: "Cái lỗ golf ở hướng kia, thấy không?"

Sợ cô không tìm thấy, Quan Minh giơ ngón tay nói với cô: "Cứ nhắm mắt phát gậy đến chỗ đó đi. Khoảng cách quá xa, một gậy cũng không thể trúng được."

Tạ Tiền Thiển gật đầu tỏ ý rằng mình đã hiểu, cô không chơi golf nhiều nhưng vừa rồi đi theo họ suốt chặng đường nên cũng len lén học được một chút sau lưng họ. Lúc cô tạo dáng thật giống một chiếc gáo bầu trong tranh vẽ thêm nữa bản thân luyện võ nên dáng người của cô luôn trong trạng thái thẳng tắp, tràn đầy năng lượng, giữa đôi mày và mắt luôn lộ rõ thần thái rạng rỡ, tư thế đó khá quyến rũ.

Quan Minh lùi lại một bước, nhìn cô cười: "Đánh mạnh vào."

Ý định ban đầu của anh ấy là phụ nữ không mạnh bằng nam giới và anh ấy sợ rằng bóng cô đánh ra sẽ lăn không xa, chỉ nghe thấy một tiếng "bùm" và quả bóng trắng đột nhiên bay lên không trung lao đi thật xa theo đường parabol với tốc độ hoàn hảo.

Tầm mắt của Quan Minh cũng theo quả bóng càng ngày càng xa, cho đến khi quai hàm của anh ấy há hốc và không thể khép lại nữa. Đây không còn lại vấn đề chạm gần đến cái lỗ golf nữa, một gậy này của Tạ Tiền Thiển trực tiếp vượt qua khỏi cột, bay đi đến một nơi xa hơn mà không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Quan Minh vốn lo rằng cô là con gái không đủ sức lực, hiện tại anh ấy chỉ muốn hỏi cô sức mạnh kỳ dị vừa rồi là từ đâu mà ra?

Anh ấy thu hồi ánh mắt, không thể tin hỏi: "Cô biết mình đánh đi nơi nào không?"

Tạ Tiền Thiển có chút khó chịu nói: "Tôi đã cố gắng hết sức."

"......"

Vì vậy, Quan Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi một chiếc xe golf để đưa họ đến đó.

Quan Minh ngồi ở hàng trước, Thẩm Trí và Tạ Tiền Thiển ngồi ở hàng sau, sân golf này vốn là của nhà họ Quan, gần đó còn có khu nghỉ dưỡng núi non sông hồ, trường đua ngựa, câu lạc bộ suối nước nóng, anh ấy luôn muốn mời Thẩm Trí đến và nghỉ ngơi trong hai ngày. Xe vừa chạy anh ấy vừa chỉ vào phía bên kia và giới thiệu: "Khu vực đằng sau đó cũng đã được tôi đánh dấu chủ quyền vào năm ngoái, bây giờ đang trong quá trình xây dựng khu nghỉ dưỡng trượt tuyết trong nhà. Trong tương lai, sẽ không cần dắt con cái chạy xa như vậy để đi trượt tuyết trên núi nhưng mà hình như nó không mấy liên quan gì đến anh nhỉ?!?! Đợi đến khi anh có con thì không biết là năm nào nữa là."

Thẩm Trí liếc xéo Tạ Tiền Thiển, tay cô đặt lên tay nắm trước mặt nhìn về hướng Quan Minh đang chỉ, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, Thẩm Trí hỏi: "Lạnh không?"

Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên vầng hào quang xán lạn

Quan Minh quay đầu lại và nói với anh: "Thời gian xây dựng của tôi là khoảng......"

Sau đó, anh ấy nhìn thấy Thẩm Trí nắm tay cô gái đặt vòng trong lòng bàn tay mình xoa xoa với nụ cười rạng ngời trên môi.

Đó không phải là một mối quan hệ hợp tác nghiệp vụ thông thường sao? Tí nữa là Quan Minh gần như tự chọc vào mắt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play