Khi lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển được đưa đến nhà họ Thẩm, cô vẫn còn là cô bé nhút nhát và rất tự ti mặc cảm. Vào năm cô chuyển đến, nhà họ Thẩm đã sắp xếp cô học cùng lớp với Thẩm Ngọc nhưng ở hai môn học cô đều có thành tích đứng chót và bị Thẩm Ngọc cười nhạo là đồ ngốc hại điểm bình quân cả lớp bị kéo xuống. Anh ta còn cố ý trêu chọc cô, xé bài thi của cô, tuy người nhà họ Thẩm nói Thẩm Ngọc quậy phá nhưng không ai thực sự vì Tạ Tiền Thiển mà trừng phạt Thẩm Ngọc cả.

Khi đó cô bất lực đến mức chỉ có thể nắm chặt lấy nắm đấm nhỏ mà run rẩy, hai mắt đỏ hoe trốn vào trong góc, không dám nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Trí mơ hồ nhớ lại, quả thật điểm của cô rất kém, những năm qua đã xảy ra chuyện gì với cô?

Thẩm Trí đặt tách trà xuống, trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt mông lung không rõ ràng, một nửa thân hình mảnh mai thanh tao chìm vào trong ánh sáng. Sau chuyến đi này trở về, ngay cả sư phụ Lương là người nhìn anh từng bước trưởng thành cũng không thể nhìn thấu mà nắm bắt được tâm tính hiện tại của anh.

Người ta luôn nói tâm thái có thể thay đổi tướng mạo của một người, cậu nhóc lạnh lùng đầy sắc bén khi xưa thì giờ đây lộ ra vẻ nhàn nhã điềm tĩnh. Người quen thì hiểu rõ là do anh sống ở nước ngoài nhiều năm, người không biết thì thoạt nhìn dáng vẻ hiện tại của anh cứ ngỡ là tu hành nhiều năm trong núi, cảm giác mang trong mình cốt cách tiên khí.

Phòng nghỉ của sư phụ Lương ở tầng hai, tấm vách bằng kính trong suốt dọc từ trần đến sàn có thể nhìn rõ quá trình luyện tập của các học trò ở tầng một nhưng chất liệu kính đặc biệt khiến phía ngoài không thể nhìn thấy được bên trong, như thế sẽ tiện cho việc lão theo dõi tiến độ tập luyện của bọn họ và đồng thời cũng sẽ vô tình tạo ra một cảm giác áp lực tâm lý cho học trò vì không biết lão tổ sư có đang đứng đó quan sát hay không, tự nhiên bọn chúng cũng chẳng dám làm bậy hoặc biếng nhác.

Tạ Tiền Thiển không biết rằng tất cả các chiêu thức cô đánh vào bao cát lúc này đều rơi vào tầm ngắm của đôi mắt yên tĩnh trên tầng hai.

Chỉ là đột nhiên, đám người phía sau đều lần lượt dừng lại và hét toáng lên: "Đại sư huynh!"

Ngay khi Tạ Tiền Thiển quay đầu lại, cú cước bất ngờ bị tung ra, bao cát trước mặt đập mạnh vào mặt Tạ Tiền Thiển, tốc độ ấy rõ ràng là không cho bất kỳ ai có cơ hội để phản công. May mắn thay, Tạ Tiền Thiển thân thủ linh hoạt, lách trái một cái thì tránh được khỏi cú va đập của bao cát. Đồng thời nhìn thấy Thẩm Nghị đang đeo miếng bảo vệ cổ tay đứng sau bao cát, cô cau mày nói: "Tôi chọc giận anh?" Lập tức ngọn lửa trong lòng dâng trào lên, đấm xuyên qua bao cát rồi đánh thẳng vào hướng của Thẩm Nghị.

Đôi mắt hẹp và lạnh lùng của Thẩm Nghị không hề tránh né một chút nào và cú đấm trả của anh ta bộc phát với sức lực xuyên thấu mạnh mẽ, toàn bộ võ quán phát ra âm thanh va chạm trầm đục.

Tất cả những học trò đều dừng những việc họ đang làm dang dở trong sự kinh ngạc và mọi sự tập trung đều đổ dồn vào hướng đấy.

Với một cái hất thì mái tóc ngắn của Tạ Tiền Thiển ném bao cát về một phía rồi nhảy lên và đá anh ta, Thẩm Nghị không nói một lời nào nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân của Tạ Tiền Thiển, cô đứng thẳng như một con ngựa, với một mức độ linh hoạt không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, ánh mắt Thẩm Nghị lóe lên một tia nóng rực lửa, anh ta nhanh chóng áp sát lại, nhìn thấy thân thể của Tạ Tiền Thiển sắp bị ném xuống thảm trải sàn, cô đột nhiên mạnh mẽ ngửa ra sau, làm một cú lộn ngược về phía sau mà tránh đi nắm đấm của Thẩm Nghị. Trong tư thế ngồi xổm khi hạ thấp cơ thể, đầu gối của cô thúc mạnh lên phía trên, đồng thời nắm đấm của Thẩm Nghị đấm thẳng vào quai hàm của cô theo một góc độ khó.

Hai người gần như đồng thời tấn công nhau, đầu gối của Tạ Tiền Thiển thúc thẳng vào bụng dưới của Thẩm Nghị nhưng nắm đấm của Thẩm Nghị đột nhiên dừng lại và cơn gió của nắm đấm chỉ lướt qua má của Tạ Tiền Thiển mà không hề làm cô bị thương.

Trong võ quán đột nhiên trở nên thật yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị dọa đến khiếp vía.

Đã ba năm kể từ trận chiến giao đấu cuối cùng giữa sư huynh và sư tỷ, lần đó Thẩm Nghị trực tiếp làm bị thương cánh tay của Tạ Tiền Thiển, sư phụ Lương đã rất tức giận và suýt đuổi Thẩm Nghị ra khỏi võ quán.

Không có ai trong võ quán Lương Gia không sợ Thẩm Nghị, anh ta là người duy nhất mà Tạ Tiền Thiển không thể đánh bại trong toàn võ quán, không phải vì kỹ năng và tốc độ mà cô phải chịu thua, chỉ bởi vì cô không bao giờ có thể vượt qua Thẩm Nghị về sức mạnh.

Nhưng nhiều năm như vậy, sư phụ Lương chưa từng cho Thẩm Nghị thu nhận học trò. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nguyên nhân là bởi vì đức hạnh anh ta không xứng, thêm vào tính khí thì lại nóng nảy đốp chát.

Thẩm Nghị được sinh ra bởi con gái duy nhất của Thẩm lão gia nhưng xuất thân của anh ta lại không mấy vẻ vang. Vì anh ta là đứa con hoang đã được sinh ra sau khi bà ta ngoại tình với người đàn ông khác ở bên ngoài. Bà ta được gả vào nhà họ Đào cũng xem là gia đình bề thế có tiếng tăm nên sự việc sau khi bị bại lộ thì nhà họ Đào đã nhanh chóng làm giám định ADN và trực tiếp giao trả Thẩm Nghị về nhà họ Thẩm. Khi đấy anh ta vừa chỉ mới năm sáu tuổi mà thôi.

Vì xem trọng địa vị của nhà họ Thẩm nên nhà họ Đào đã không trở mặt và công khai sự việc nhưng Thẩm lão gia biết rõ phía mình sai quấy trước nên đành gửi rất nhiều hợp tác để xoa dịu cơn phẫn nộ của nhà họ Đào. Riêng về đứa con gái vô tích sự đấy thì Thẩm lão gia đã thốt ra những lời cay nghiệt và cấm bà ta quay lại nhà họ Thẩm.

Vì vậy, Thẩm Nghị được giữ ở bên cạnh ông lão như thế đấy. Ban đầu, anh ta được gọi là Đào An Nghị. Sau khi đưa về nhà họ Thẩm thì Thẩm lão gia đổi họ cho anh ta thành Thẩm An Nghị. Đứa cháu ngoại này từ nhỏ tính khí đã cục cằn gắt gỏng và mang trong mình ánh nhìn hung hãn và cả người anh ta đều toát lên dấu tích phát triển theo đà man rợ hoang dã giống một con sói đến từ phương Bắc.

Thẩm lão gia đối với anh ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng anh ta xứng danh với tên gọi của mình. Nhà họ Thẩm không để anh ta phải lo đến cơm ăn áo mặc, hẳn là sẽ sống một cuộc đời an yên.

Kết quả là lão gia như lấy đá đập vào chân mình, Thẩm An Nghị đã tự ý bỏ chữ "An" khỏi tên của mình và đổi tên gọi là Thẩm Nghị.

Sự việc này trực tiếp khiến người nhà họ Thẩm khi đó cho rằng cậu nhóc này sẽ là một người vong ân phụ nghĩa không xem trọng tình thâm, trắng trợn không muốn sống cuộc đời an yên, vì vậy ai ai trong nhà cũng hết sức cảnh giác, cố tình ngăn cản không cho anh ta gia nhập vào bất kỳ một công ty con nào dưới trướng tập đoàn Thẩm Thị.

Trong ký ức của Tạ Tiền Thiển, chỉ có một lần anh ta xung đột với ông nội Thẩm khiến ông tức giận đến phát ốm, sau đó bị Thẩm Trí đánh đến mức trốn trong phòng ba ngày không dám ra ngoài. Nhưng từ khi Thẩm lão gia qua đời và Thẩm Trí ra nước ngoài sinh sống thì không một ai trong nhà họ Thẩm có thể áp chế anh ta được nữa.

Anh ta thường đến võ quán một mình và không giao tiếp với bất kỳ ai, Tạ Tiền Thiển không biết hôm nay anh ta chạm phải dây thần kinh nào.

Tốc độ xuất chiêu của hai người cực kỳ nhanh, mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Thẩm Trí hơi nhíu mày, có chút không xác định hỏi: "Người kia là......"

Sư phụ Lương vô cùng tức giận, vội vàng nói: "Thằng khốn Thẩm Nghị" rồi vội vã chạy xuống tầng dưới.

Ngồi ở trên sofa, Thẩm Trí hơi híp mắt, lại nhìn bóng người rắn chắc dưới đấy, chậm rãi đứng dậy.

Sự công kích của Tạ Tiền Thiển đối với Thẩm Nghị không hề nhẹ, trên trán anh ta nổi đầy gân xanh, anh ta bước về phía bên trái né sang bên phải, hai cánh tay xẹt qua thắt lưng của Tiền Thiển cực kỳ nhanh chóng, anh ta khom lưng ngước đầu xoay người khỏi mặt đất, một loạt động tác nhanh như tia chớp, Tạ Tiền Thiển trong nháy mắt ngã xuống phía dưới và hoàn toàn bị áp chế bởi sức mạnh của anh ta.

Anh ta biết rất rõ rằng Tạ Tiền Thiển rất giỏi trong việc di chuyển linh hoạt để phá vỡ các chiêu thức và màn vật lộn ban đầu chỉ là để anh ta phát ra một cú đấm cố nhấn bằng được cô xuống phía dưới thân mình.

Các học trò vây xung quanh nhất thời há hốc mồm, Tạ Tiền Thiển lần này bị ném mạnh, đầu óc ong ong, hai mắt bốc hỏa: "Anh có bệnh à?"

Bóng dáng gai góc của Thẩm Nghị hung hăng nhìn cô chằm chằm: "Anh ấy đã trở về."

"Ai?"

"Cô nghĩ còn ai, cô thật sự định nghe theo lời lão già an bài hay sao?"

Tạ Tiền Thiển chợt hiểu ra những gì Thẩm Nghị đang nói và vùng vằng mạnh mẽ để thoát ra hai lần: "Không phải việc của anh."

Đôi mắt đen lạnh lùng của Thẩm Nghị chợt lóe lên một tia sáng khó giải thích được, anh ta cúi xuống nhẹ nhàng nói: "Có thể đừng đi theo anh ấy được không?"

Tạ Tiền Thiển kinh ngạc mở miệng, cô và Thẩm Nghị luôn có mâu thuẫn, không hợp ý sẽ đánh nhau, từ nhỏ đã như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Tiền Thiển thấy anh ta khác thường như thế, cô không biết sợi dây thần kinh nào của Thẩm Nghị bị chập điện?

Sư phụ Lương đã từ trên lầu đi xuống, lớn tiếng chửi bới: "Đồ khốn, mau buông tay ra."

Trong mắt Thẩm Nghị hằn lên những cảm xúc hỗn loạn, anh ta đè chặt cổ tay Thiển Thiển, sau đó đột nhiên mất đi sức lực, đứng thẳng người vươn một tay về phía cô.

Tạ Tiền Thiển phớt lờ bàn tay đang vươn về phía cô, lăn qua và nhảy ra khỏi người anh ta.

Sư phụ Lương lúc này đã đi xuống cầu thang, mọi người quay đầu lại nhìn thấy phía sau một người đàn ông khí phách hiên ngang, tay cầm chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam chậm rãi đi xuống cầu thang, ánh mắt ẩn hiện nhìn về phía vừa đánh nhau. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.

Ngay khi vừa xuống đến sư phụ Lương đã nổi trận lôi đình, một chân đá vào người Thẩm Nghị, đánh thẳng vào xương sườn anh ta. Thẩm Nghị không hề né đi, đứng yên như cọc cắm trên mặt đất, bất động nhưng ánh mắt lại chậm rãi di chuyển đến người đứng phía sau sư phụ Lương.

Cùng lúc đó, Tạ Tiền Thiển được vây quanh bởi một nhóm học trò và đồ tôn hỏi thăm cô như thế nào.

Cô xoa lưng và nói "không sao đâu" nhưng sắc mặt của cô rõ ràng không được tốt lắm, cô ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ thì thấy người đàn ông phía sau lưng với chiếc áo cardigan vải lanh màu xám đậm, họa tiết gấp nếp với phong cách giản dị. Dáng người cao thẳng sắc nét được tôn lên nhờ chất liệu vải vừa vặn ôm sát cơ thể, cùng với vẻ mặt lãnh đạm và điềm tĩnh, một loại vẻ đẹp của những vị tiên bị đày ải.

Cuối cùng, Tạ Tiền Thiển đưa mắt nhìn chiếc vòng trầm hương Kỳ Nam đang được nghịch trên tay anh, dường như dần dần nhớ ra điều gì đó, người này hóa ra chính là người hôm qua giúp bọn họ gánh nợ một cách oan uổng.

Nếu như sư phụ biết tối hôm qua cô đến câu lạc bộ gây chuyện, nhất định sẽ mắng cô một trận, Tạ Tiền Thiển vội vàng xoay người tránh đi ánh mắt của anh, làm bộ như không hề quen biết.

Sư phụ Lương hắng giọng, Thẩm Trí đang có mặt tại đây, lão không thể giáo huấn học trò trước mặt Thẩm Trí.

Tuy nhiên, Thẩm Nghị lại nhìn Thẩm Trí bằng đôi mắt lạnh lùng, trong mắt anh ta chợt lóe lên một tia sắc bén, khắp người toát ra vẻ man rợ đáng sợ, anh ta tiến lên một bước về phía Tạ Tiền Thiển, trực tiếp đứng chặn phía trước mặt cô không chút lưu tình.

Tạ Tiền Thiển lần đầu tiên đến nhà họ Thẩm vẫn còn rất nhỏ, vài tháng sau Thẩm Trí ra nước ngoài. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé. Kể từ đó, ngoại hình và tính khí của anh đã có những thay đổi lớn, Tạ Tiền Thiển nhìn thoáng qua đã không nhận ra anh nhưng rõ ràng, Thẩm Nghị vừa nhìn đã nhận ra ngay người trước mặt.

Khóe miệng Thẩm Trí nhếch lên như vẽ một vòng cung lạnh lùng, ánh mắt anh không dừng lại trên người Thẩm Nghị một giây nào, anh thản nhiên nói với sư phụ Lương: "Cứ sắp xếp theo lời đề nghị vừa nãy. Sáng mai có mặt, vậy tôi đi trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play