Trang Ty Thiến sợ Tạ Tiền Thiển sẽ lại nói điều gì đó gây chấn động thế giới, vì vậy cô ấy nắm lấy cánh tay cô vội vàng kéo đi mà không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói tiếp nữa.

Vừa xuống tầng một, Trang Ty Thiến đã lo lắng nói: "Đợi tôi chút, tôi đi toilet."

Tạ Tiền Thiển tựa vào lối đi nhìn nam nữ nhảy san sát nhau trên sàn nhảy ở tầng một, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập từng nhịp vào tim cô, khiến hơi thở cô càng lúc càng nặng nề, bóng người trước mặt chồng chéo lòe nhòe. Tiếng nhạc rock vô hình tăng tốc sự tiết ra adrenaline và một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời dâng lên ngay lập tức. Cô đứng thẳng dậy và bắt đầu thở gấp nhưng đột nhiên cảm thấy bước đi của mình thật loạng choạng không vững rồi cô mất thăng bằng hoàn toàn, cả người đột ngột đổ về một bên.

Tựa trong mơ hồ, Tạ Tiền Thiển nhìn thấy một bóng trắng vụt qua, vươn tay nắm chặt lấy, may mắn vẫn có thể vận khí chuyển đan điền để ổn định bản thân. Cô nắm lấy cái bóng trắng bắt đầu thở hổn hển, một mùi thơm dịu dàng sảng khoái không hề báo trước xâm nhập xộc vào mũi, khiến cơ thể cô khẽ giật mình. Các sợi thần kinh trong cơ thể cô đột nhiên phát hiện ra mùi hương quen thuộc này, dần dần đánh thức ký ức mơ hồ ở sâu thẳm trong não bộ và dường như mùi hương này đã từng được ngửi thấy ở đâu đó, rất lâu, rất lâu rồi.

Giống như một sợi tơ vô hình không ngừng giằng co sự khao khát mà bấy lâu nay bị vùi lấp ở tận sâu thâm tâm của cô, loại cảm giác quen thuộc vốn có này khiến cô dần buông bỏ phòng bị bấy lâu nay, thậm chí một chút tham lam mà nghiêng người chồm tới.

Khi Quan Minh đi xuống nhìn thấy chính là cô gái có dáng dấp nhỏ nhắn đứng trước mặt Thẩm Trí, hai tay ôm chặt cánh tay của anh, không nhúc nhích.

Trái tim của Quan Minh đột nhiên ngừng đập, anh ấy không hề biết tại sao năm đó Thẩm Trí đột nhiên quyết định ra nước ngoài, nhà họ Thẩm hoàn toàn giữ kín tin tức. Họ chỉ biết rằng tính khí của Thẩm Trí thay đổi rõ rệt sau khi ra nước ngoài và hơn thế nữa anh đối với phụ nữ vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, càng không cho phép bất kỳ người khác giới nào chạm vào anh.

Anh ấy từng học ở Stanford với Thẩm Trí, cũng đã tận mắt nhìn thấy một người đẹp tóc vàng tiến tới ôm anh ấy nồng nhiệt nhưng anh gần như ném cô gái ấy qua vai và lật ngược cô ấy, khiến cả nhà ăn chấn động. Quan Minh nhớ lại vệt sáng đáng sợ trong mắt anh khi đó, nó mang đầy sự ghê tởm và xua đuổi, thậm chí có thể nói là nỗi kinh hoàng của sự hủy diệt.

Về sau thì không còn một người phụ nữ nào dám tùy tiện đến tiếp cận anh nữa. Rõ ràng là thanh niên tài năng vừa bước vào đời nhưng anh lại chọn cách sống một cuộc đời của tuổi bảy mươi. Hôm nay, anh mời anh ấy đến họp mặt ở vix cũng chỉ để nói về các dự án. Trước khi đến cũng đã dặn dò những cô gái ở đây nên tuân theo quy tắc mà cẩn trọng hành xử nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như thế.

Quan Minh vội vàng đi tới trước mặt Thẩm Trí, vừa định lên tiếng gọi anh thì liền thấy Tạ Tiền Thiển ôm chầm lấy Thẩm Trí kèm theo giọng nói nũng nịu nhẹ nhàng gọi: "Mẹ!"

"......" Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên Thẩm Trí bị người khác túm lấy và bị gọi mẹ như thế.

"......" Trang Ty Thiến vừa ra khỏi toilet, nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập tức hóa đá.

"......" Vẻ mặt vốn dĩ rất căng thẳng của Quan Minh đột nhiên phá lên cười.

Bởi vì nụ cười quá khoa trương của anh ấy mà Thẩm Trí mặt đen xị quay đầu về phía anh ấy, Quan Minh vội vàng cố nén cười đi tới vươn tay chuẩn bị kéo Tạ Tiền Thiển khỏi người Thẩm Trí nhưng khi tay vừa mới vươn được một nửa thì Thẩm Trí nắm lấy cổ tay anh ấy và quay sang nói với Quan Minh: "Hãy thu xếp một chiếc xe và đưa họ về nhà."

Quan Minh không thể tin vào mắt mình mà nhìn cổ tay suốt, sau đó lại nhìn cô gái đang dúi đầu vào ngực Thẩm Trí, anh ấy kinh ngạc há to miệng nhưng cuối cùng đành nuốt dấu chấm hỏi vào trong bụng, đáp lại: "Được."

Trang Ty Thiến vội vàng chạy tới kéo Tạ Tiền Thiển đi và không ngừng thả những lời nịnh nọt về phía Thẩm Trí: "Anh đẹp trai, anh thật tốt bụng, có muốn kết bạn WeChat không, lần sau chúng ta sẽ có một cuộc hẹn riêng?"

Trang Ty Thiến vừa nói vừa nháy mắt với Thẩm Trí nhưng Thẩm Trí không hề liếc nhìn cô ấy, quay người và bước ra ngoài một cách thờ ơ.

Trước khi lên xe, Trang Ty Thiến vẫn còn tỉnh táo và nói với Quan Minh: "Cảm ơn sự quan tâm của ông chủ Quan. Chúng ta hẹn ăn tối vào dịp khác."

Kết quả là cô vừa lên xe đã ngủ thiếp đi nhưng ngược lại thì Tạ Tiền Thiển vẫn một mực nhìn chằm chằm vào người tài xế trước mặt cô.

Sư phụ chưa bao giờ cho cô uống rượu, lão luôn miệng nói: "Nhất động vô hữu bất động", người luyện võ có yêu cầu về thể chất cực cao, chất ethanol trong rượu sẽ làm tổn thương tế bào thần kinh, gây tổn thương hệ thần kinh trung ương, giảm độ nhạy bén của não bộ. Mặc dù các sư huynh của cô thường lén lút giấu sư phụ để đấu rượu với nhau nhưng riêng cô vẫn luôn tuân theo lời dạy của sư phụ.

Lúc này đây, cô vẫn có thể cầm cự được tất cả là nhờ vào ý chí kiên cường của cô mà thôi.

Thẩm Trí cùng Quan Minh chào nhau rồi ai nấy tự lên xe riêng, chú Trịnh tài xế hỏi: "Cậu cả trở về Nhất Gián Đường sao?"

Thẩm Trí liếc nhìn vào đèn hậu trước mặt vừa tắt khi vòng qua khỏi ngã rẽ của khu vực câu lạc bộ, vuốt ve chuỗi hạt trầm hương trong tay, thở dài nói: "Theo đuôi chiếc xe phía trước."

Một chiếc Maybach và một chiếc Cullinan lướt qua màn đêm tĩnh mịch cứ thế mà lái về phía cổng lớn khu nhà họ Thẩm, hai chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại, chiếc Cullinan dừng lại dưới một tán cây liễu thấp cách chiếc Maybach phía trước một khoảng.

Thẩm Trí ngồi ở hàng ghế sau kéo kính xe xuống, lặng lẽ nhìn thấy cửa xe phía trước được mở ra, Tạ Tiền Thiển nhảy xuống trước, sau đó loạng choạng bế Trang Ty Thiến đang bất tỉnh đi về phía cổng nhà họ Thẩm. Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé. Đi được vài bước là ngoái đầu nhìn lại nói với người tài xế: "Cảm ơn nhiều, lái cẩn thận nhé."

Cô bước đi như thế mà vẫn cõng cô gái trên vai đi về phía cổng lớn, tuy thân hình nhỏ nhắn như vậy nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, lại có thể cõng trên vai một cô gái cao hơn mình cả cái đầu, trông thật buồn cười và khóe miệng Thẩm Trí gần như vô hình mà nhếch lên.

Mãi cho đến khi bóng người hoàn toàn biến mất sau cánh cổng cao lớn màu đen của nhà họ Thẩm, chú Trịnh mới ngập ngừng mở miệng: "Chúng ta cũng đã về đến Thẩm gia, cậu cả có muốn vào trong không?"

Thẩm Trí chậm rãi đeo lại chuỗi hạt vào cổ tay, tháo kính ra, có chút mệt mỏi nói: "Không cần, trở về Nhất Gián Đường."

Sáng sớm hôm sau, Trang Ty Thiến vẫn còn đang ngủ say, Tạ Tiền Thiển đã đeo balo ra khỏi nhà. Sau khi vào đại học, áp lực bài vở nặng nề khiến cô ngày càng ít thời gian đến võ quán. Vì vậy, cô phải tận dụng dịp nghỉ hè này vội vã đến võ quán Lương Gia vào buổi sáng sớm.

Ở võ quán, tuổi của cô không tính là lớn nhưng cô được xem là một người lão làng, những người tập luyện võ thuật điều chú trọng đến cấp bậc thâm niên. Trong những năm qua, Tạ Tiền Thiển đã nhận rất nhiều học trò và thậm chí một số học trò của cô cũng đã thu nhận thêm học trò nữa, đều là những bạn nhỏ khoảng mười mấy tuổi.

Cho nên dù tuổi đời của cô còn rất trẻ nhưng trong võ quán cũng thuộc hàng đức cao vọng trọng được mọi người kính nể nên không thể không cảm thấy có chút buồn cười.

Thẩm Trí đang ngồi ở tầng hai trong phòng khách, tay cầm tách trà, nhìn xuyên qua tấm vách bằng kính trong suốt dọc từ trần đến sàn thấy cô cùng các học trò và cả đồ tôn đang đấu nhau, đôi lông mày của anh vô thức hơi nhướng lên.

Sư phụ Lương mái tóc đã điểm hoa râm nhưng nhìn cực kỳ phong độ minh mẫn, ngồi ở ghế sofa đối diện Thẩm Trí, trên mặt nở nụ cười ân cần "Cậu trở về lần này vẫn chưa gặp Tiền Thiển đúng không, cảm thấy thế nào?"

Thẩm Trí giả vờ không hiểu.

"Sư phụ Lương đề cập đến phương diện nào?"

"Cô bé bây giờ trông thật xinh đẹp, phải không?"

Vẻ mặt của Thẩm Trí vẫn thờ ơ như vậy và anh không bày tỏ ý kiến ​​​​của mình.

Lương sư phụ khịt mũi: "Lúc mới sinh ra không phải như vậy, nhỏ xíu bé tí, tóc ngắn, ăn mặc như tomboy, mấy đứa trẻ trong võ quán còn tưởng cô bé là con trai đấy. Chỉ một cái quay lưng không chú ý đến, cô bé sẽ bị bắt nạt đến bầm dập khắp người nhưng tính tình ương bướng không nhận thua nên phải chịu nhiều thiệt thòi. Quen nhau hai ba năm, chúng nó mới biết người mà suốt ngày chơi đùa cùng với chúng hóa ra lại là một cô bé nhưng lúc đó đám nhóc này không ai có khả năng đánh bại được cô nữa rồi. Khi bận rộn với kỳ thi vào cấp ba, không có thời gian để cắt tóc nên mái tóc của cô ngày càng dài ra, tất cả đều gọi cô là sư phụ Ngộ Không."

Thẩm Trí tiếp lời sư phụ Lương và hỏi: "Tại sao?"

Sư phụ Lương ngữ khí lộ ra vài phần tự hào: "Các cô gái khi trưởng thành thì có mười tám phép biến hóa nhưng cô lại có đến bảy mươi hai phép biến, nhiều hơn những cô gái bình thường năm mươi bốn phép biến." Truyện đã được chuyển ngữ và đăng hết tại luvevaland chấm co, mong mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như để ủng hộ nhóm dịch nhé.

Thẩm Trí đương nhiên biết sư phụ Lương đang thông qua nhiều cách thức khác nhau để khen ngợi học trò của mình nhưng anh giả vờ bối rối, thổi thổi lá trà nổi trên tách trà, không để lại vết tích mà lái sang chủ đề khác: "Được đưa đến đây từ khi nào vậy?"

"Nửa năm sau khi cậu rời đi."

Thẩm Trí không ngạc nhiên, tất cả những đứa trẻ của nhà họ Thẩm đều phải được gửi đến võ quán để trau dồi kỹ năng của chúng ở độ tuổi đó. Thẩm Từ Khiêm là một ngoại lệ, vì thể chất gầy yếu nên chưa từng phải trải qua điều này.

Sư phụ Lương tiếp tục nói: "Cô bé được nhà họ Thẩm gửi đến cùng lúc với Thẩm Ngọc. Cậu bé Thẩm Ngọc chỉ ở lại ba tháng đã cảm thấy cực khổ và khóc lóc đòi mẹ nên đành để bà ta đưa về. Nhưng cô bé này vẫn kiên trì đến cùng, đừng nhìn dáng dấp nhỏ bé như thế thực sự con bé rất thông minh lại chịu học hỏi, cũng có chút khích phách giống cậu khi xưa."

Khớp ngón tay cầm tách trà của Thẩm Trí động đậy, cụp mắt xuống, nghe sư phụ Lương nói: "Khi đó cô tan học không chịu về nhà họ Thẩm, chỉ nằm trên sàn làm bài tập rồi cùng người ở võ quán luyện tập, về sau cô ra tay ngày càng mạnh mẽ dứt khoát hơn. Có thể nói cô không hẳn là một người có thiên bẩm từ nhỏ nhưng sự cần cù chăm chỉ có thể bù đắp cho điều đó. Hầu hết những người cùng thời với cô đều đã bị cô đánh cho tơi tả. Còn cậu đến đây tìm lão để đòi người, mà ở võ quán này đều là người thô lỗ, cậu lại đòi phải có trình độ văn hóa thêm đầu óc nhanh nhạy nữa. Ở chỗ lão đây chỉ có một học sinh ưu tú, cậu nói xem."

Khi Thẩm Trí trở về nước, anh muốn đích thân đến gặp sư phụ Lương để thăm hỏi, nhân tiện đến võ quán tìm cho mình một người để đi theo bên cạnh, không hẳn là không tin tưởng hoàn toàn vào bộ phận an ninh của tập đoàn nhưng dù sao anh cũng muốn có người của mình. Người trong cái võ quán này anh đều nắm bắt được tất thảy ngọn nguồn gốc gác nên khi sử dụng thì cũng cảm thấy có phần yên tâm hơn nhiều.

Sư phụ Lương đương nhiên cũng có những điều toan tính riêng, động tĩnh phía nhà họ Thẩm cũng đại khái đã nghe phong phanh được vài điều, biết rằng Thẩm Trí về nước được hơn nửa tháng nhưng lại không hề đặt chân vào nhà họ Thẩm. Anh trở về lần này cũng chưa hề đề cập đến chuyện hôn ước, nếu Thẩm Trí không thừa nhận Thiển Thiển thì cô sẽ rơi vào tình thế vô cùng xấu hổ. Về sau còn ai dám thừa nhận một cô gái bị nhà họ Thẩm từ hôn chứ?

Với tư cách là sư phụ của Thiển Thiển nên có những việc không thể không vì cô mà tính toán thêm một nước cờ. Hơn thế nữa, trước khi nhắm mắt xuôi tay Thẩm lão gia cũng đã dặn dò lão vài chuyện.

Và nếu như Thẩm Trí lại vì "học sinh ưu tú" mà nảy ra ý định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play